Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 137 -

Chương 137 -Chương 137 -
Chương 137 -
"Hay, rất hay, chị, em không ngờ chị lại giỏi đặt tên như vậy, em rất thích cái tên này, Lý Thanh Duyệt, thật là dễ nghe, trở vê em cũng sẽ đổi tên này trong hộ khẩu. Dư Quý, sau này không được gọi em là Vọng Đệ, hãy gọi em là Thanh Duyệt, tất cả mọi người đều nhớ kỹ, đừng nhầm."
Em hai Lý Thanh Duyệt có tên mới thì vui vẻ như một đứa trẻ, một lúc nói cái này, một lúc nói cái kia, hận không thể lôi em bé trong bụng ra nói một lần.
Em lớn Lý Thanh Hoan thì im lặng hơn, nhưng cũng khó giấu được sự vui vẻ ở đáy mắt.
Thoát khỏi móng vuốt của nhà họ Hàn, chân cũng tốt lên, vết sẹo trên người cũng đã kết vạy, thậm chí cô ấy còn có một cái tên mới êm tai như vậy, thật sự có thể đạt được một cuộc sống mới sao? Lý Thanh Hoan có hơi mù mịt, lại hơi mừng thầm, dù sao mọi thứ đều tốt lên, cho dù thế nào, còn có chị gái em gái bên cạnh, bọn họ sẽ không ghét bỏ cô ấy.
Mấy người trò chuyện cả một buổi trưa, nghỉ ngơi đủ rôi, Dư Quý chuẩn bị đưa Thanh Duyệt về.
Thanh Vận có hơi không nỡ, rất khó mới gặp được một người chị em có tích cách hợp như vậy, nhưng lại không thể gặp nhau thường xuyên.
Ba chị em lại trò chuyện riêng với nhau vài câu.
"Chị hai, chị sẽ tốt lên, đừng suy nghĩ nhiều, cuộc sống đều tốt đẹp hơn, chị xem chị bây giờ rất tốt đó thôi, sạch sẽ, nhã nhặn, thậm chí còn đẹp hơn lúc sống ở nhà và ở nhà họ Hàn." Thanh Duyệt an ủi Thanh Hoan.
"Chị hai biết rồi, em cũng vậy, phải sống hạnh phúc với Dư Quý, xem ra cậu ấy cũng là biết thương yêu người khác. Em cố gắng ăn nhiều một chút, nhìn em rất gây, chỉ có cái bụng to." Thanh Hoan cũng không nỡ để em gái rời đi.
"Đúng đó em hai, sao em lại gây như vậy, nhà họ Dư không cho em ăn cơm sao? Nếu bọn họ bắt nạt em, em nói cho chị biết, chị làm chỗ dựa cho em”" Lý Thanh Vận cũng nói, lần này Thanh Duyệt đến đây, rõ ràng là gầy hơn trước rất nhiều.
"Không phải, Dư Quý muốn em được ăn ngon, anh ấy còn lên núi bẫy gà rừng, trở về nấu canh cho em uống. Là cơ thể em yếu kém, ăn không vô, chỉ thích nôn." Thanh Duyệt cũng bất lực.
"Vậy là tốt rồi."
Trước khi đi Lý Thanh Vận gói hai mươi cái bánh đậu nếp, còn lấy một lọ dưa muối cô tự làm, nói không chừng Lý Thanh Duyệt có thể ăn nhiều hơn, còn có hơn mười quả trứng gà và mười cân bột mì, để đầy một cái sọt. Lý Thanh Duyệt và Dư Quý sống chết không chịu nhận những thứ đó.
Lý Thanh Vận cũng biết những thứ này có hơi nặng nề, nhưng cô thấy dáng vẻ kia của Lý Thanh Duyệt thì không có cách nào khác, là chị gái ruột, bản thân thì được ăn ngon uống kỹ, thấy em gái mang thai chịu khổ, cô không làm được.
Nhà họ Dư cũng khó khăn, thỉnh thoảng cho Thanh Duyệt ăn những món trên rừng cũng như muối bỏ biển, phụ nữ có thai vẫn nên ăn lương thực tinh và trứng gà, những thứ đó giàu dinh dưỡng, đứa nhỏ mới khỏe được.
Coi như là vì đứa bé trong bụng cô ấy, cũng để tích đức cho bản thân.
Hơn nữa Thanh Hoan ăn uống ở nhà cô, còn Thanh Duyệt thì thỉnh thoảng mới đến một lần.
"Dư Quý, em cũng rõ ràng tình huống ở nhà cha mẹ đẻ ba chị em chị, sau này chỗ của chị cả chính là nhà mẹ đẻ của con bé, có chuyện gì chị đều chống lưng giúp con bé, đây là chị bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng, em cũng đừng từ chối, thời gian còn nhiều."
Lý Thanh Duyệt nghe thấy chị cả khí phách bảo vệ mình như vậy, cuối cùng cô ấy không nhịn được khóc ướt quần áo, mấy tháng nay mai thai, có cái gì không vui cô ấy đều phải nuốt vào bụng.
Cô ấy nghe thấy chị gái nói vậy thì thật sự rất vui vẻ, bản thân còn có người nhà để dựa vào.
Ba chị em lại khóc sướt mướt một lúc, cuối cùng Lý Thanh Duyệt nhận lấy đồ, cẩn thận rời đi với Dư Quý.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận