Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 222 -

Chương 222 -Chương 222 -
Chương 222 -
Lúc ấy, Trân Dũng làm trò ở trước mặt cha Điền và còn nói bản thân đã sớm rễ tình đâm sâu với Điền Mỹ Tuyết, anh ta nhất định sẽ đối xử tốt với cô ta, cha Điền cũng bị anh ta thuyết phục, đồng ý gả con gái qua đó.
Bản thân Điền Mỹ Tuyết thấy chuyện gả cho Cố Đình Chu đã trở nên vô vọng, ở nhà vẫn luôn bị mẹ kế đối xử tệ bạc nên cô ta cũng muốn gả cho xong. Khi đó, Trần Dũng cũng được xem như là có thể chấp nhận được, cách nói chuyện và hành động đều đàng hoàng. Vì thế, cô ta đã đồng ý.
Ai ngờ mới qua mấy năm, mọi thứ đã biến thành như vậy.
Sau khi Cố Đình Hoa gả tới nhà họ Tôn, cô ta ở gân Điền Mỹ Tuyết. Thỉnh thoảng, hai người cũng cùng nhau nói chuyện phiếm và làm việc, hiểu biết hoàn cảnh lẫn nhau, mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.
Sau khi Cố Đình Hoa biết tình hình hiện tại của cô ta, cô ta hơi buồn nhưng cũng mừng thay cô. Ít nhất là sẽ không có ai tiếp tục đánh đập và mắng chửi mẹ con hai người nữa. Những công điểm vất vả kiếm được cũng không cần bị người khác cầm đi ăn nhậu, chơi gái và cờ bạc. Tuy nhiên, cuộc sống sau này của cô ta sẽ vất vả hơn một chút.
Vì thế, nhân lúc buổi tối tan làm, Cố Đình Hoa xách theo một giỏ hành lá được trông ở nhà tới nhà của Điền Mỹ Tuyết.
Trong khoảng thời gian quay lại nhà họ Tôn, Tôn Chí Cường bị Cố Đình Chu đánh đến mức sợ hãi, anh ta cũng sợ hãi cô ta lại nổi điên và rêu rao tai tiếng của mình ra khắp nơi, nhưng anh ta lại vui vẻ cưng chiều cô ta và mọi việc dựa vào cô ta.
Vì đứa cháu ở trong bụng cô ta, cha Tôn và mẹ Tôn cũng có vẻ mặt ôn hoà và nói năng dễ nghe hơn, rào cản ở trong lòng cô ta cũng từ từ biến mất, cô ta nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau này của mình.
Điên Mỹ Tuyết dẫn theo Trần Nghị vừa mới tan làm về nhà. Sau khi xử lý xong tang sự của Trân Dũng, cô ta bắt đầu lao vào công việc thu hoạch vụ thu đầy gấp gáp. Nếu không làm việc thì mùa đông này mẹ con hai người sẽ gặp khó khăn.
Bởi vì dựa vào cái nhìn chủ quan của mình, cha Trân và mẹ Trân cảm thấy con trai của mình bị ngã do chai rượu, bất hạnh bị mảnh vỡ cứa vào tay và chết vì mất máu quá nhiều.
Cho nên bọn họ cũng không muốn báo công an tới xử lý những việc này, nhưng mà trong lòng bọn họ ít nhiều vẫn có chút ý kiến với Điền Mỹ Tuyết.
Mẹ Trân gặp ai cũng nói rằng nhà họ Trân bọn họ đã cưới phải một tai họa và con trai của bà ta chính là bị Điên Mỹ Tuyết hại. Trân Dũng ngã ở trên mặt đất lâu như vậy, mà cũng chẳng có ai hay biết cả. Nếu phát hiện ra sớm hơn một chút thì con trai của bà ta sẽ không chất.
Nhưng mà mọi người đều chỉ cho rằng bà ta đang càu nhàu vì cái chết của con trai và có ai không để ở trong lòng cả, mọi người chỉ an ủi bà ta mà thôi.
Thật ra, bản thân mẹ Trân cũng không hề nghi ngờ điều gì cả, bà ta chỉ muốn tìm một đối tượng để bản thân có thể trút giận. Trong thâm tâm bà ta cũng hiểu rõ con trai của mình uống rượu dẫn tới chuyện ngoài ý muốn, bà ta chỉ muốn tìm một người để bản thân mắng mỏ để trút bỏ nỗi đau ở trong lòng.
Tuy rằng đứa con trai này làm cho bà ta râu thúi ruột, có đôi khi ta cũng hận sắt không thành thép, nhưng cho dù anh ta có vô dụng thì cũng là con trai của bà ta. Anh ta đột nhiên qua đời như vậy, nội tâm bà ta cũng thấy rất đau khổ.
Điên Mỹ Tuyết chỉ có một thái độ, mặc kệ mọi thứ, mẹ Trân có mắng thì cô ta chịu đựng và không ngừng khóc lóc.
Người khác nhìn thấy quá nhiêu cũng cảm thấy không đành lòng, mọi người đều tới khuyên mẹ Trần, Trân Dũng không còn nữa, cuộc sống của hai mẹ con Điền Mỹ Tuyết cũng không quá tốt, khuyên bà ta đừng làm quá đáng và còn cháu trai của bà ta nữa mà.
Trân Nghị ôm chân của mẹ mình, cậu bé cảnh giác nhìn bà nội, mẹ Trân nhìn thấy ánh mắt hận thù của cháu trai, trong lòng bà ta càng khó xử hơn, tinh thần bà ta sa sút một khoảng thời gian.
Điên Mỹ Tuyết nỗ lực làm công để kiếm công điểm, cô ta muốn nhân lúc thu hoạch vụ thu để kiếm khẩu phần ăn cho bản thân và con trai vượt mùa đông này. Bằng không, mùa đông của bọn họ sẽ khó khăn.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày trời còn chưa sáng cô ta đã dậy, cô ta đi lên núi nhặt nhạnh chút đặc sản vùng núi trước. Ban ngày, cô ta làm công được trọn công điểm. Trần Nghị cũng đi theo ở phía sau cô ta để lượm lặt chút lương thực rơi rớt. Buổi tối sau khi tan làm, nhân lúc sắc trời còn sáng, cô ta còn phải đi lên núi nhặt củi lửa, hận không thể phân chia thời gian của mình làm hai để sử dụng.
Thức ăn mỗi ngày của hai mẹ con chính là mấy cái bánh bột ngô cháy xém mặt và mỗi người một củ khoai tây luộc khiến ai nhìn thấy cũng đều xót xa không thôi.
Cô ta đang chuẩn bị cõng sọt đến sau núi lượm củi, Cố Đình Hoa xách theo rổ đi tới cửa.
"Chị Tuyết?" Vẻ mặt của Cố Đình Hoa khó có thể tin nhìn Điền Mỹ Tuyết, sao cô ta lại biến thành dáng vẻ như thế này? Cô ta vừa đen vừa gầy, chỉ có da bọc xương.
"Đình Hoa, sao em lại tới đây?" Mắt của Điền Mỹ Tuyết sáng rực lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận