Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 77 -

Chương 77 -Chương 77 -
Chương 77 -
Lý Thanh Vận nói rất có lý, mọi người liên tục gật đầu, xem ra Lý Chiêu Đệ này thật sự có bài bản, không phải bịa đặt.
Lý Thanh Vận cũng rất vui vẻ vì có thể nói phương pháp cho mọi người, nói không chừng có thể cứu nhiều sinh mạng hơn.
Thời đại này mọi người sinh nhiêu con, cũng bởi vì nguyên nhân xác suất đứa bé trưởng thành thuận lợi rất thấp.
Một đứa bé muốn trưởng thành, phải chịu rất nhiêu đau khổ, không chú ý có thể sẽ chết non.
Một trận cảm nho nhỏ cũng có thể lấy mạng người, vậy nên có thể tuyên truyền một vài cách cứu người, cô cũng rất vui.
Mẹ Cố nhìn con dâu nói sinh động trên sân khấu, trong lòng kích động không thôi. Trong nháy mắt, thậm chí bà cảm thấy người phụ nữ này hoàn toàn không giống Lý Chiêu Đệ, dù sao bà ấy cũng rất hiểu biết cô ấy.
Nhưng bà ấy nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, không có khả năng, cô đối xử thân thiết với Đại Bảo, Nhị Bảo như vậy, chăm sóc Đình Chu như vậy, không phải Lý Chiêu Đệ thì có thể là ai.
Cố Đình Chu và Đại Bảo ở bên ngoài cũng nhìn thấy cảnh này, Trình Kiệt đi đón bọn họ đến, chuẩn bị ăn cơm.
"Đình Chu, vợ anh thật sự không thua kém đấng mày râu, anh rất có phúc." Trình Kiệt khen.
Bình thường anh ấy ít ở trong thôn, cũng rất ít nghe mọi người đồn thổi, sự hiểu biết về Lý Chiêu Đệ cũng rất ít, thế nhưng hôm nay gặp, quả thật khiến người ta vô cùng ấn tượng.
Trong số phụ nữ anh ấy quen, có lẽ cô em gái này là người giỏi nhất trong số đó, con trai có mẹ nuôi như vậy, cũng là chuyện tốt.
Ánh mắt Cố Đình Chu dừng trên người phụ nữ có miệng lưỡi lưu loát, trong lòng nổi từng gợn sóng.
Cuối cùng hóa thành một câu: "Quả thật cô ấy rất tốt."
Đại Bảo cũng nói: "Mẹ con giỏi nhất."
Mãi cho đến năm giờ chiều, cuối cùng sáu nồi canh hâm cũng nhừ.
Bọn nhỏ đứng ở cửa, nước miếng chảy ra, lại hít lại, rất thơm.
Người lớn ngồi ở cửa, đều tự mang bát đũa nhà mình đến, tụ tập nói chuyện phiếm.
"Vợ chồng Đình Chu thật sự rất nhân nghĩa."
"Đúng vậy, trước kia luôn nghe nói Lý Chiêu Đệ vừa lười vừa tham lam, không ngờ người ta biết lý lẽ, lại còn hào phóng như vậy, xem ra mọi người đã hiểu lầm cô ấy."
"Cũng đúng, vợ Đình Chu rất tốt, cũng không biết là ai bịa đặt, nói người ta thậm tệ như vậy. Thím Giang cao giọng đòi lại thanh danh cho Lý Thanh Vận.
Ánh mắt bà ấy còn nhìn về phía mấy thím nhiều chuyện trong thôn, khiến người ta xấu hổ quay đầu đi.
Các bà ấy cũng rất oan ức, trước kia Lý Chiêu Đệ vừa lười biếng vừa tham lam, bọn họ cũng không nói lung tung, ai biết bây giờ cô lại thay đổi như vậy.
Thật là oan không có chỗ nói.
"Đúng vậy, chúng ta không thể bảo sao nghe vậy, phải tự mắt mình nhìn thấy mới là chân thật nhất, lại nói đến chuyện cứu người lần này, tôi hỏi ông nhà tôi, ông ấy nói tình huống rất nguy hiểm, nếu ngày đó ông ấy ở hiện trường, cũng không chắc có thể cứu được. Thím Cao cũng nói.
Chồng bà ấy là thây lang mấy thôn, buổi chiêu hôm qua, ông ấy được người thôn bên cạnh mời đến khám bệnh, nên không ở nhà.
"Đúng vậy." Tất cả mọi người nói phụ họa.
Lý Thanh Vận không ngờ bản thân chỉ vô tình kết duyên với hai thím, không ngờ bọn họ lại nói giúp cô như vậy, thật là chất phác.
Lúc này chồng thím Cao cũng đứng ra nói.
"Mặc dù không biết rõ nguyên nhân, nhưng phương pháp của vợ Đình Chu rất tốt, nó còn có ích hơn phương pháp tôi biết, mọi người hãy nhớ kỹ phương pháp này, nói không chừng có thể cứu được nhiều người hơn. Vợ Đình Chu à, cảm ơn cháu vì đã nói phương pháp đó cho mọi người.
"Chú khách sáo rồi, đó là việc nên làm." Lý Thanh Vận vội vàng trả lời.
Mẹ Cố sắp xếp các thím đức cao vọng trọng trong thôn chia đồ ăn.
Mỗi trẻ con được một cái bánh bao, hai muôi canh hâm.
Người lớn mỗi người được hai cái bánh bao, bốn muôi canh hầm.
Canh hâm thì có giới hạn, nhưng bánh bao thì thừa, không đủ thì lấy thêm.
Mọi người xếp hàng lấy cơm như lúc trước ăn cơm tập thể.
Lý Thanh Vận sắp xếp cho Cố Đình Chu và hai con xong, cô câm khay nhà mình đi lấy đồ ăn.
Nói thật đây vẫn là lần đầu tiên Lý Thanh Vận cảm nhận bầu không khí ăn cơm tập thể này, rất thú vị, hơn nữa cơm tập thể còn ngon hơn so với tưởng tượng.
Trùng hợp là cô xếp đúng hàng thím Giang lấy đồ ăn, khay cơm của cô đầy ắp, hơn nữa thịt còn chiếm phần lớn. Người phía sau thấy được cũng không nói gì, đây vốn là đô nhà cô bỏ ra, cho nhiêu hơn cũng không đáng quở trách.
"Cảm ơn thím”"
Lý Thanh Vận bưng khay đồ ăn rời đi.
Thu Cúc và Trình Kiệt cũng bưng khay cơm đến ngồi chung bàn, sau này bọn họ chính là người một nhà tương thân tương ái.
Trình Kiệt và Cố Đình Chu nói chủ đề liên quan đến đàn ông, Lý Thanh Vận và Thu Cúc ở bên cạnh vừa tán gẫu về con cái vừa ăn cơm, Đại Bảo và Tiểu Mao Đâu chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận