Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 152 -

Chương 152 -Chương 152 -
Chương 152 -
"Cố Đình Chu, chân của em mềm nhữn rồi." Thảo nào mọi người không dám dễ dàng đi săn thú như vậy. Chuyện này thật sự quá nguy hiểm, hơi không chú ý một chút sẽ nguy hiểm tới tính mạng ngay.
Cố Đình Chu dở khóc dở cười trèo lên trên cây đỡ cô xuống dưới.
"Không có việc gì, anh ở đâu." Anh nhỏ giọng an ủi Lý Thanh Vận đang hoảng sợ. Vừa rồi, thấy cô còn dám ném cục đá xuống nên anh còn tưởng rằng cô không sợ chứ.
"Em lấy cục đá từ đâu ra, đá lớn như vậy, em cũng không sợ ném cả bản thân xuống dưới hay sao?"
"Nhờ cái sự kiện tấn công vào tòa Hàn Quốc lần trước, ở trong lòng em có bóng ma nên suy nghĩ tích lũy thêm chút vũ khí ở trong không gian nên cất thêm hai tảng đá lớn này.
Hơn nữa, hôm nay nếu không phải là nhờ có hai tảng đá lớn này của em, có lẽ anh đã bị lợn rừng truy đuổi thành cái dạng gì rồi." Lý Thanh Vận tức giận nói.
"Đúng, là vợ của anh phòng ngừa chu đáo, vợ của anh có năng lực làm việc nhất." Cố Đình Chu vội vàng tỏ rõ lập trường với cô.
Nhìn đầy đất đều là máu, Lý Thanh Vận cố nén cảm giác buồn nôn mà nhanh chóng cất ba con lợn rừng này vào trong không gian.
Cơm cũng không cần ăn nữa, sau khi hai người tiêu hủy những thứ còn sót lại ở trên mặt đất, cả hai nhanh chóng rời đi.
Mùi máu tươi quá nồng, lỡ đâu có thú lớn tới đây thì không ổn.
Hoạt động đi săn hôm nay cũng có thể được xem như kết thúc tại đây. Rốt cuộc, ở trong không gian có năm con lợn rừng và khoảng mười mấy con động vật nhỏ, xem như thu hoạch bội thu và có thể để dành ăn được lâu dài.
Trên đường vê, Lý Thanh Vận đột nhiên sực tỉnh hỏi: "Vừa rồi, lúc lợn rừng mới đến, vì sao chúng ta lại phải leo lên cây cơ chứ? Chúng ta trốn ở trong không gian chờ lợn rừng đi rồi đi ra, không phải là càng tiện hơn sao?”
"Ồ... Vừa rồi, anh nhất thời quên mất." Cố Đình Chu cũng hơi khựng lại một cái, anh đột nhiên nhớ tới phản ứng theo bản năng của anh chính là lên cây, mà anh quên mất chuyện còn có không gian nữa.
"Sao cũng được, sự giàu có đến từ trong nguy hiểm. Ha ha, bằng không thì chúng ta không thể săn được mấy con lợn rừng to lớn này rồi. Rốt cuộc, chúng ta đã thực hiện được việc tự do về thịt lợn ở những năm sáu mươi rồi.
Khi quay về, nhiệm vụ của anh chính là xử lý những con lợn rừng và thú hoang này, còn nhiệm vụ của em chính là biến những loại thịt này thành món ăn ngon rồi bưng lên bàn." Lý Thanh Vận mỉm cười giống như một con mèo đang lén ăn vụng.
"Tất cả đều nghe theo vợ của anh sắp đặt." Cố Đình Chu nhếch môi cười đầy cưng chiều.
Trên đường về, hai người lại hái những đặc sản vùng núi mà buổi sáng cả hai đã phát hiện được như: nấm phi, quả phiỉ,... chất đầy hai cái sọt, phần còn dư thì cất vào trong không gian mang về.
Con đường này bởi vì có rất nhiêu thú hoang và hẻo lánh ít người lui tới nên có rất nhiều đặc sản vùng núi chưa bị ai hái lượm, làm cho bọn họ được hời, hái được rất nhiều đặc sản vùng núi một cách dễ dàng.
Trước kia, mỗi lần cô đi cùng chị dâu Thu Cúc đi hái đặc sản vùng núi, bọn họ đều phải đi rất xa mới có thể tìm được.
Lúc xuống núi, Cố Đình Chu khăng khăng muốn giành những món đồ nặng cho vào sọt của mình, còn những món đặc sản vùng núi nhẹ cân giống như nấm phỉ thì đặt ở trong sọt của Lý Thanh Vận.
Nếu không phải vì muốn làm bộ cho người ta xem, thậm chí là mấy món nhỏ nhặt như nấm phỉ này anh cũng không muốn để cô xách đâu.
Đi ngang qua một rừng thông đỏ, Cố Đình Chu còn muốn đi lên hái một ít quả thông đỏ, nhưng Lý Thanh Vận không đồng ý.
Cây thông đỏ không dễ leo giống như cái cây vừa rồi bọn họ vừa mới leo qua. Cây thông đỏ vừa cao vừa thẳng tắp nên leo lên rất khó khăn. Chân của anh vừa mới khỏe hơn một chút thôi. Hôm nay, anh lại đi đường nhiều như vậy và còn vật lộn với mấy con lợn rừng nữa. Thật sự không cần thiết phải mạo hiểm vì một ít quả thông.
Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng của Lý Thanh Vận lại lén lút cảm thấy ngọt ngào không thôi. Người đàn ông này thật sự rất để ý tới cô. Cô cũng chưa từng nói qua bản thân thích ăn quả thông, nhưng anh vẫn biết điều đó.
Người có tâm thì không cân phải dạy, còn người vô tâm thì có dạy ra sao cũng vô dụng thôi. Sự quan tâm đến từng chỉ tiết luôn luôn ấn tượng hơn so với lời nói ngọt ngào.
Hai người cống sọt về đến nhà, đổ tất cả đặc sản vùng núi ở trong không gian và sọt ra sân phơi nắng.
Hai người uống nước nghỉ ngơi một lát, Cố Đình Chu ở lại trong nhà nấu nước, chuẩn bị xử lý những món hoang dã.
Lý Thanh Vận thay một bộ quần áo sạch sẽ, cô câm theo một bọc nhỏ đựng kẹo trái cây, hai quả táo và hai quả lê cất vào trong giỏ rồi chuẩn bị đi đón Nhị Bảo.
Khi tới căn nhà cũ, Đại Ni đang ẫm Nhị Bảo và dỗ cậu bé, Nhị Ni cũng đang ở bên cạnh chọc cậu bé cười. Cậu bé chẳng phản ứng ai cả, chỉ tập trung gào khóc. Chắc hẳn là cậu bé vừa mới tỉnh ngủ, tới một nơi xa lạ nên cậu bé có chút không thích ứng và đang cáu kỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận