Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 59 -

Chương 59 -Chương 59 -
Chương 59 -
Thật ra bâu không khí ở buồng trong cũng không tôi, năm người vừa ăn vừa nói chuyện, vui vẻ vô cùng, trong suốt bữa tiệc ấy, Giang Phàm luôn miệng khen ngợi tài nấu nướng của chị dâu.
Lân đầu tiên Cố Đình Chu cảm nhận được thế nào gọi là vinh dự, hơn nữa lại còn là Lý Chiêu Đệ mang đến cho anh.
Gian ngoài được dọn đi sớm hơn so với buông trong, Lý Thanh Vận đang thay tã và cho Nhị Bảo tu sữa, Đại Bảo đứng lên chiếc ghế nhỏ để dọn dẹp bát đũa giúp mẹ.
Nhưng mẹ Cố đâu có đồng ý, bà ấy câm đống bát đũa từ tay thằng bé rồi bắt đầu vào việc, chị dâu Cố cũng tới thu dọn cùng.
"Mẹ ơi, trong bình của Nhị Bảo có cái gì vậy, cứ tóp tép tóp tép cả." Chị dâu Cố vừa rửa bát đũa vừa nói với giọng hiếu kỳ.
"Nghe nói là sữa bột, Nhị Bảo cai sữa từ lúc được ba tháng rồi, cha thằng bé tìm phiếu mua sữa bột về, cái này bổ dưỡng lắm đấy."
Mẹ Cố nói thẳng là cha Nhị Bảo tìm phiếu để mua sữa bột là để chị dâu Cố biết đấy là từ bản lĩnh của người ta mà ra, như vậy chị dâu Cố sẽ không phải nghĩ gì nhiều, bà ấy vốn là kiểu người coi trọng suy nghĩ như vậy.
Nhưng đáng tiếc, chị dâu Cố vẫn không tránh khỏi tình huống tự chui rúc vào sừng trâu, Nhị Nhi nhà cô ta đã không uống sữa sau bốn năm tháng rồi, thậm chí đến cháo bột cũng chẳng được ăn mấy. Vậy mà Nhị Bảo lại có sữa bột để uống, nói tới nói lui, chung quy thì bé trai vẫn được coi trọng hơn bé gái.
Đáng tiếc sức khoẻ của cô ta không cho phép, sinh Nhị Ni được mấy năm rồi mà vẫn chưa mang thai lại được, cô ta cũng hy vọng mình có một đứa con trai bên cạnh.
Ông trời thật không công bằng, ngập lụt chết hạn hán chết, tại sao một người mẹ nhẫn tâm như Lý Chiêu Đệ lại sinh được hai cậu con trai, trong khi cô ta thì chỉ có hai đứa con gái.
Mặc dù trong lòng chị dâu cả Cố có rất nhiều điêu muốn nói, nhưng vì ngại quyên uy của mẹ chồng cộng với bài học vừa rồi, cô ta không dám mở miệng nói lời không đúng đắn nữa.
Mấy người nhìn bọn trẻ chơi đùa, sau lại bàn tán về chuyện sinh sản, tán gẫu chuyện trong đại đội.
Bấy giờ buồng trong mới tàn cuộc, mẹ Cố dẫn đầu đoàn người vào dọn dẹp, người trong căn phòng to rời đi.
Bên này, mấy người lần lượt rửa mặt rồi chuẩn bị nghỉ ngơi. Ở thời buổi này nông thôn vốn chẳng có hoạt động giải trí gì, buổi tối thường lên giường đi ngủ sớm, nếu không thì làm gì có chuyện nhà nào cũng có nhiều trẻ em tới vậy.
Giang Phàm và tài xế Tiểu Tống đi nghỉ ngơi, Lý Thanh Vận cũng đưa bọn nhỏ về phòng.
Cũng may là giường đất đủ lớn, cả nhà họ ngủ cũng không thành vấn đề. Hơn nữa có hai đứa nhỏ kẹp ở giữa, mà Cố Đình Chu lại là bệnh nhân, vậy nên cô cũng rất bình tĩnh thản nhiên, không hề căng thẳng chút nào.
Đại Bảo và Nhị Bảo đã rửa mặt sạch sẽ, chúng lăn lộn trên chiếc giường đất. Khả năng thích ứng của Đại Bảo cũng không tệ lắm, lúc giữa trưa thằng bé vẫn còn lạ cha mình, nhưng tới tối đã ở chơi chung với nhau được rồi.
Lý Thanh Vận bưng một chậu nước vào, lấy một chiếc khăn lông mới từ tủ giường đất làm ướt rồi vắt khô đưa cho Cố Đình Chu: "Anh tự lau đi, hôm nay nóng quá, mồ hôi dính vào cơ thể sẽ không thoải mái." Cố Đình Chu giống như hạn hán lâu năm gặp mưa rào, mấy ngày làm bệnh nhân trong bệnh viện anh còn không có cơ hội rửa mặt, hai ngày nay anh làm qua loa trên đường cũng coi như tạm chấp nhận. Giờ phút này đây, Cố Đình Chu có cảm giác cơ thể mình sắp thối rữa ra rồi, đúng là đàn ông vẫn không cẩn thận bằng phụ nữ.
Cố Đình Chu lau qua một lượt, sau đó đôi mắt sắc bén của anh nhận ra tay Lý Thanh Vận giặt khăn có gì đó không đúng. Anh kéo tay cô lại rồi mở ra, phát hiện lòng bàn tay cô phồng rộp.
"Sao lại bị như vậy?" Cố Đình Chu nói với giọng trâm thấp, sắc mặt tối đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận