Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 328 -

Chương 328 -Chương 328 -
Chương 328 -
Lý Thanh Vận thuê một chiếc xe bò ở trong thôn và chất đầy đồ đạc lên xe đi tới công xã để gửi bưu kiện.
Tư thế gióng trống khua chiêng để cho người trong thôn biết cô muốn đi theo quân đội và thể hiện ra là cái gì cũng có cả.
Tuy nhiên, không lan truyền đến lỗ tai của cô là được.
Ở công xã, cô còn đụng phải Trần Lập, kẻ đã bám theo đuôi cô lúc trước nữa.
Anh ta đi cùng với một cô gái trẻ đi ra khỏi xã cung ứng, đúng lúc cô gặp phải bọn họ.
Trân Lập vừa nhìn thấy Lý Thanh Vận, tức thì cả người anh ta đều cảm thấy không thoải mái. Vì sao lại đụng phải ngôi sao chổi này chứ? Anh ta nhanh chóng dẫn theo đối tượng đi tới phương hướng khác.
Kể từ khi tống tiên Điền Mỹ Tuyết được năm trăm đồng, anh ta thật sự là đi đường mà cũng tỏa sáng. Trong nhà gióng trống khua chiêng đi mai mối cho anh ta, chọn tới chọn lui anh ta mới chọn được đối tượng này và chuẩn bị đầu xuân sẽ kết hôn.
Hôm nay, bọn họ tới đây để mua đồ dùng kết hôn.
Trong tay có tiên trong nên lòng không hoảng hốt, Trân Lập hào phóng mua không ít đồ vật nhỏ cho nhà gái, dỗ người ta cười đến nỗi không khép được miệng.
Trong khoảng thời gian này, có thể nói là anh ta vui vẻ đắc ý trước sự thành đạt của bản thân.
Anh ta không biết rằng Điền Mỹ Tuyết đã sớm biết là anh ta cầm tiền đi, chỉ là cô ta còn chưa kịp tới xử lý anh ta mà thôi. Hiện tại, cô ta đang tới chơi nhà của Cố Đình Hoa.
Điên Mỹ Tuyết hiếm khi chỉnh trang cho bản thân trở nên ngăn nắp chỉnh tê, cô ta mặc một cái áo bông mà bản thân đã may trước đó, tóc búi cao lên một nửa, khuôn mặt đã được dưỡng trở nên trắng trẻo hơn qua một mùa đông, cô ta lại thoa thêm một chút dầu vỏ sò lên mặt, trông cô ta có vẻ dịu dàng và thoải mái.
Tuy rằng không còn năm trăm đồng nhưng mà cô ta đã đòi được tám mươi đồng mà mẹ Trần phải đưa cho mình để lấy lại căn nhà.
Số tiên ở trong tay của cô ta cũng không quá căng thẳng. Năm sau, cô ta chuẩn bị đi tới chợ đen nhìn một cái, làm một ít đồ lặt vặt để bán, như vậy sẽ khá khẩm hơn so với việc đi làm ruộng nhiều.
Nghe nói Cố Đình Hoa sinh non ra được một bé gái, cô ta hơi kinh ngạc. Kiếp trước, đứa nhỏ này không phải là sinh non. Xem ra ký ức của cô ta vẫn có rất nhiều sai lệch và không thể tin tưởng được toàn bộ.
Cố Đình Hoa thích bỏ đá xuống giếng như vậy, cô ta thành lập sự vui sướng của bản thân trên cơ sở nỗi đau của người khác, vậy hãy để cho cô ta nếm thử mùi vị này đi.
"Đình Hoa, nghe nói em mới sinh con nên chị đến thăm em. Đây là khoai lang khô tự tay chị làm, em đừng ghét bỏ nha" Điền Mỹ Tuyết bên ngoài mỉm cười nhưng bên trong không cười.
Nào ngờ Cố Đình Hoa ngày thường hay khinh thường người khác lại có một ngày như thể. Cô ta nhận lấy khoai lang khô từ trong tay của Điền Mỹ Tuyết, cô ta vội vàng bốc một nắm khoai bỏ vào trong miệng nhai không ngừng, giống như là người đã bị bỏ đói mấy ngày rồi Vậy.
Khoai lang khô vừa lạnh vừa cứng được cô ta ăn mà có cảm giác như đang ăn món sơn hào hải vị nào đó.
Sau khi ăn liên tiếp mấy ngụm lớn, cô ta mới dừng lại.
Giống như một người cực kỳ đói bụng và chỉ quan tâm tới đồ ăn.
Lúc này, cô ta mới nhìn thấy Điên Mỹ Tuyết ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Cô ta hơi ngượng ngùng, thật sự là cô ta quá đói bụng.
Mẹ Tôn ghét bỏ cô ta đã sinh ra một đứa cháu gái ốm lòi cả xương, cũng không giúp cô ta chăm sóc đứa bé. Ngay cả ăn cơm cô ta cũng phải ăn chung với bọn họ, không thể làm riêng, chứ đừng nói là có được bao nhiêu.
Cô ta nói bản thân đói, mẹ Tôn còn nói cô ta là quỷ chết đói đầu thai, ăn nhiêu như vậy mà còn nói đói, bắt cô ta phải chịu đựng.
Kể từ khi sinh con xong, mỗi ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng chồng của cô ta đâu, nghe nói là anh ta đi tới trường học để chuẩn bị khai giảng.
Cô lết thân thể chưa hồi phục của mình đi vào phòng bếp muốn nấu chút gì đó cho bản thân ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận