Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 309 -

Chương 309 -Chương 309 -
Chương 3009 -
Trời đông giá lạnh, mọi người đều mang nồi đến nhận phân rồi về nhà ăn.
Đến giờ cơm, các nhà mang nồi chạy đến trước nhà ăn lớn, sợ đến muộn thì sẽ hết phần.
Lý Thanh Vận còn nhìn thấy có người câm cả cái chậu rửa mặt to đùng, cô không khỏi nghi ngờ cái nôi mình cầm có phải hơi bé?
Cô chỉ cầm cái nồi sứ cỡ nhỡ bình thường nhà cô hay dùng để đựng thức ăn, ngay cả Nhị Ngưu chỉ ăn một mình, mà cũng mang theo cái nồi to đùng tới.
Quả nhiên, từ xa Thư Cúc đã nhìn thấy cô đi tới, vội vàng giơ cái chậu to trong tay lên gọi cô: "Sao em cầm nồi bé thế, em nhìn mọi người câm gì tới kìa." Nói xong cô ấy còn đưa mắt nhìn các thím ở bên cạnh.
"Không sao, nhà em chỉ có em và Đại Bảo thôi, đủ ăn là được rồi."
Hai người đứng ở giữa dãy hàng ngũ xếp hàng, chờ đợi phát thức ăn, mọi người lấy được đồ ăn xong cũng không ở lại, vui vẻ bưng chậu về nhà.
Người phụ trách phân chia thức ăn là mẹ Cố, khi đến lượt Lý Thanh Vận, mẹ Cố rất bình tĩnh vớt thêm mấy muôi tim gan phèo phổi còn có tiết lợn ở bên dưới nữa, múc đầy ắp cả một cái nồi của cô, ở phía trên là một lớp rau cải để che giấu.
Lý Thanh Vận cũng xấu hổ, chân thực cảm nhận được có người nhà làm quan lớn là như thế nào, múc thức ăn thế này cũng thật là khéo quá đi.
Cô cẩn thận bê nồi thức ăn về nhà, vừa đi vừa chờ Thu Cúc.
Mẹ Cố cũng múc cho Thu Cúc một nồi đầy thịt và rau, bà ấy đã "làm việc” rất nhiêu năm, đã tôi luyện được một thân bản lĩnh, múc thức ăn tới nỗi mọi người không nhìn ra khác biệt gì, còn cảm thấy bà ấy rất công bằng.e b o o k sh op . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Thu Cúc vui vẻ bưng nồi thức ăn đuổi theo Lý Thanh Vận, nháy mắt với cô, hai người thâm hiểu đưa mắt nhìn nhau cười cười.
Món canh lòng lợn này thật là thơm, chỉ là không biết ăn sẽ có mùi vị như thế nào.
Lý Thanh Vận vốn cũng chẳng ôm hy vọng lớn lao gì, kết quả nếm thử một miếng đã không dừng lại được, nếu không phải người dân lao động thông minh, mặc dù một nồi canh lòng lợn nấu trộn lẫn đồ lên với nhau, cũng chẳng bỏ gia vị đặc biệt gì, nhưng quả thật hương vị thơm phưng phức, chắc có lẽ có quan hệ đến chất lượng của thịt lợn và rau cải.
Mùi vị của thịt lợn và rau cải sạch vô cùng ngon.
Hiếm khi Lý Thanh Vận ăn no nê, nằm dài trên giường đất cùng với Đại Bảo không muốn nhúc nhích, Nhị Bảo bò tới bò lui bên cạnh bọn họ, nước miếng rớt lên người cô và Đại Bảo.
Mùa đồng này, ngày nào cô cũng làm ổ ở nhà ăn ăn ăn, nhìn bằng mắt thường có thể thấy đã béo lên một chút, nhưng may mà cơ thể nguyên thân vốn rất gầy, vì thế cũng không béo đến nỗi cần phải giảm cân.
Bữa tối vẫn là nửa nồi canh lòng lợn còn lại lúc trưa.
Ba cân xương sườn mà nhà được chia, Lý Thanh Vận ném thẳng vào không gian, để đến lúc đón tết thì ăn, đây là thịt lợn nhà, thịt mêm, quả thật không dai như thịt lợn rừng.
Còn đống xương miễn phí, ngày mai hâm canh với cà rốt ăn cùng với sủi cảo.
Làm thịt lợn nuôi trong năm xong, thì cũng đã cận kê năm mới, bởi vì Cố Đình Chu đã nói là không trở về, Lý Thanh Vận cũng không trông đợi gì, làm theo trình tự chuẩn bị những đồ để đón tết.
Đây là cái tết đầu tiên cô tới đây, cho dù Cố Đình Chu không ở nhà, cô cũng phải đón tết thật náo nhiệt rộn ràng cũng hai đứa trẻ.
Lúc Trình Kiệt đến công xã, Lý Thanh Vận lại nhờ anh ấy gửi một lá thư mới cho Cố Đình Chu, thuận tiện nhờ anh ấy mang một số đồ tết về nhà mình, có gì thì mua đó.
Anh ấy mang về mấy con có đông lạnh vừa mới bắt được, năm cân tôm đông, còn có ba cân rong biển, mười cân hồng đông lạnh, mười cân lê đông lạnh.
Có một số đồ sẽ hạn mức mua sắm, anh ấy chỉ có thể mang về được số đó, hai nhà chia ra cũng tạm ổn.
Pháo chuyên dùng để đón tết cũng mang về không ít. Còn có một ít giấy đỏ, đến lúc đó có thể cắt thành hoa giấy trang trí và viết câu đối.
Trong đó Lý Thanh Vận rất hài lòng với đống tôm đông lạnh, đã lâu lắm rồi cô chưa ăn tôm, cái này nhất định phải giữ lại để ăn tết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận