Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 151 -

Chương 151 -Chương 151 -
Chương 151 -
Lý Thanh Vận cũng nhảy xuống, không rảnh để sợ hãi nữa, cô nhanh chóng cất xác con lợn rừng vào trong không gian.
Lúc này, Cố Đình Chu đã giải quyết luôn con lợn rừng bị thương ở mắt với kỹ thuật tương tự, dứt khoát lưu loát làm cho Lý Thanh Vận xem mà cảm thấy hưng phấn ở trong lòng.
Sau khi bắt được lợn rừng, hai người không kịp nói gì với nhau mà nhanh chóng trèo lại lên cây giống như đang chạy trốn vậy.
Bởi vì phía sau lại truyền đến tiếng dẫm đạp ầm ầm và tiếng gầm rú, ba con lợn rừng nghe được tiếng tru lên vừa rồi của con lợn rừng kia nên chạy về đây.
Cố Đình Chu nâng vợ của mình lên trước, sau đó anh mới leo lên cây sau. Ba con lợn rừng ngửi được mùi máu tươi ở trong không khí nhưng lại không có nhìn thấy bóng dáng anh em (con cái) của mình đâu, chúng táo bạo húc khắp nơi.
Cái cây mà bọn họ đang leo cũng bị chúng húc đầu khiến thân cây xiêu xiêu vẹo vẹo, Cố Đình Chu thấy như vậy không ổn, vẫn nên giải quyết luôn những con lợn rừng này. Bằng không, chúng vẫn sẽ canh gác mãi ở bên dưới.
Vì thế, anh hơi trượt người xuống thân cây một chút, tìm một nhánh cây để dựa vào đứng vững thân hình. Anh móc cái ná ra, làm tương tự như lúc nấy, anh nhắm bắn đá ngay mắt của con lợn rừng nhỏ.
Bắn trúng, con lợn rừng nhỏ đau đến nỗi kêu to éc éc và quay vòng vòng tại chỗ.
Hai con lợn rừng lớn một chút thấy thế, chúng cũng đã phát hiện ra hai người đang bám ở trên thân cây nên bắt đầu liều mạng đâm vào thân cây mà bọn họ đang trú ngụ.
Đâm mạnh đến nỗi hai người cần phải nắm chặt nhánh cây mới có thể không ngã xuống dưới.
Cố Đình Chu lại ra tay lần nữa, anh bắn trúng mắt của một con lợn rừng, nhưng nó bị thương không nặng, ngược lại như vậy càng kích thích nó hơn.
Dường như hai con lợn rừng nổi cơn điên mà không ngừng đâm vào cây đại thụ, Lý Thanh Vận cảm thấy bản thân sắp bị hất bay ra ngoài rồi. Cô dùng hai tay và hai chân ôm chặt quanh thân cây, mặt không ngừng cọ xát vào vỏ cây sân sùi khiến cô đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Cố Đình Chu lại câm cây ná lên lần nữa nhưng vẫn không thể nhắm chính xác được.
Nhìn thấy sự kiên trì của vợ mình, anh trực tiếp xoay người một cái rồi nhảy xuống cây.
Đầu tiên là một đao cắm vào cổ họng nhằm quyết con lợn rừng nhỏ.
Hai con lợn rừng khác húc về phía anh, anh vội vàng né tránh. Hai con lợn rừng nặng mấy trăm cân này không phải là chuyện đùa, chúng trực tiếp có thể hất anh văng ra ngoài.
Lý Thanh Vận thấy thế, cô vội vàng lấy từ trong không gian ra một cục đá lớn rồi từ trên cây ném xuống. Bịch một cái, không trúng.
Lấy thêm một cục nữa, lần này cô gặp may nên ném trúng đôi mắt bị thương kia của con lợn rừng. Một lực cực mạnh của tảng đá từ cao rơi xuống khiến nó lảo đảo một cái rồi quỳ rạp ở trên mặt đất.
Con lợn rừng còn lại sợ tới mức vội vàng né tránh.
Cố Đình Chu nắm lấy cơ hội và giải quyết luôn con lợn rừng bị thương này. Chỉ còn lại một con lợn rừng trưởng thành cuối cùng.
Cố Đình Chu bảo Lý Thanh Vận đừng nhúc nhích, bản thân có thể giải quyết, không có sự quấy nhiễu của con lợn rừng khác, một con lợn rừng đối với anh không thành vấn đề.
Một lát sau, con lợn rừng lưu không còn sức lực, còn anh lại không hề bị thương, nó thở hổn hển, nằm yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào anh.
Nắm chắc cơ hội, Cố Đình Chu tiễn con lợn rừng cuối cùng này lên Tây Thiên.
Lúc này, trong lòng Lý Thanh Vận còn sợ hãi chuẩn bị từ trên cây trượt xuống dưới. Đã xong việc, nhìn thấy ba cái xác lợn rừng đầy dữ tợn ở trên mặt đất, cô mới cảm thấy nghĩ mà sợ hãi, chân của cô nhất thời trở nên mềm nhữn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận