Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 101 -

Chương 101 -Chương 101 -
Chương 101 -
"Đại Bảo, cậu đã khỏe hơn chút nào chưa?”
"Đại Bảo, mẹ của cậu thật tốt. Lúc ấy, tớ thật sự nhìn thấy bà ấy không hề do dự mà nhảy xuống cứu cậu đó."
"Đại Bảo, Thiết Đản thật sự đã đẩy cậu xuống sao?"
Mấy đứa con nít ríu rít ở bên cạnh giường đất hỏi thăm.
Đại Bảo ngồi dậy, thằng bé yếu ớt nhìn mọi người.
"Mẹ của tớ gói kẹo theo cho tớ, tớ chia kẹo cho mọi người, Thiết Đản cũng muốn, nó lấy từ trong túi của tớ, tớ không cho nó kẹo và không chơi với nó nên nó vẫn luôn đi theo sau lưng tớ.
Sau khi tớ đứng ở bên cạnh giếng xem anh Mao Đâu chơi đùa, tớ cảm nhận được một lực đặc biệt mạnh đẩy từ sau lưng đẩy tớ một cái khiến tớ không thể đứng vững, sau đó tớ rớt xuống giếng.
Tớ cho rằng mình sẽ chết, không ngờ mẹ đã cứu tớ."
Nói xong Đại Bảo không khỏi ủy khuất khóc lên.
"Đại Bảo, đừng khóc mà. Tớ đã nói là cái thằng Thiết Đản kia hư hỏng lắm mà. Có một lần tớ còn tận mắt nhìn thấy nó cầm lấy con diều của Cẩu Đản rồi xé nát nữa đó. Tớ nói cho mọi người biết, nhưng chẳng ai tin tớ cả."
"Không ngờ là nó lại hư hỏng như vậy. Sau này, chúng ta đừng chơi với nó nữa, lỡ đâu nó đẩy chúng ta xuống giếng, vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại được cha mẹ của mình được nữa đó."D ocfull.vn- đọc tr miễn phí
-Đúng vậy, đúng vậy, vậy mà ông nội của nó còn nói rằng không phải là nó cố ý nữa chứ. Tớ thấy nó là một đứa trẻ hư, chúng ta đến nói cho mọi người biết là đừng chơi với nó nữa đi.'
"Đúng vậy, đúng vậy, Thiết Đản là đứa trẻ hư, chơi với nó không cẩn thận sẽ mất mạng đó."
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận với nhau.
Đúng vậy, đây là nhiệm vụ bí mật mà Lý Thanh Vận giao cho Đại Bảo.
Nếu đã là chuyện của con nít, vậy thì hãy để con nít tự mình giải quyết vây. Có lòng giết người, con nít đều khát khao có bạn bè, vậy chặt đứt sự giao tiếp với bạn bè và khiến cậu bé hoàn toàn biến thành một đứa bé cô độc. Đây cũng được xem như là sự bảo vệ trá hình cho những đứa bé khác.
Còn Lý Thanh Vận cũng không hề than thở phàn nàn ở trước mặt các thím các dì, bởi vì nhân quả của chuyện này, ai sáng suốt đều nhận ra được.
Cô chỉ yên lặng rơi lệ khóc thút thít, đôi mắt sưng đỏ, dường như bị ức hiếp rất nhiều khiến mọi người đứng nhìn mà đều cảm thấy chua xót không thôi. Tất nhiên là tất cả mọi người đều đứng vê phía cô mà an ủi cô.
"Tôi phải nói ra thôi, tên kế toán kia cũng không phải là cái gì thứ tốt lành gì đâu. Ông ta nuôi dạy đứa trẻ to gan và dám làm bậy tới vậy, đã vậy còn dùng mọi cách bao che cho nó khi gặp rắc rối nữa chứ. Sau này, chúng ta cũng không dám cho mấy đứa nhỏ ở trong nhà chơi với nó nữa. Lỡ đâu một ngày nào đó mấy đứa nhỏ bị nó giết chết cũng không biết chết như thế nào đâu." Lời nói của người thím này đã thật sự chạm tới trái tim của mọi người ở đây.
Tuy nói bê ngoài mọi người đều không nhắc tới, nhưng trong lòng bọn họ đều biết chuyện gì đang xảy ra. Sau này, e rằng mọi người đều sẽ để con cái nhà mình tránh xa con cháu của nhà kế toán.
"Cha đã nói với các con rồi, buổi chiều mang theo quà cáp tới xin lỗi, xin lỗi bằng hình thức có thể chết được sao? Hai đứa bây lại không nghe." Kế toán Cố ôm Thiết Đản, ông ta vừa đi vừa mắng chửi con trai và con dâu.
Thôi quên cái thằng con trai vụng về như lợn này đi, may mắn là cháu trai của ông ta thông minh giống ông ta.
Buổi sáng, ông ta vừa nói không phải là cố ý, cậu bé đã lập tức phản ứng lại ngay. Bằng không, thật sự sẽ khó giải thích với Cố Văn Bách.
"Trong nhà có ai không? Vợ của Đình Chu, chúng ta vào trong đây." Kế toán dẫn theo con trai và con dâu tiến vào trong. Trong nháy mắt, trong sân trở nên cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí đầy quỷ di.
"Đem quà tới đây cho vợ của Đình Chu." Kế toán sai bảo con trai và con dâu của mình.
"Thật sự không cần quà cáp gì đâu, chỉ cần xin lỗi con trai của tôi là được."
Một đám người vây quanh Thiết Đản tiến vào phòng. Tuy rằng Thiết Đản rất to gan nhưng nhìn thấy mọi người đều nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào mình, cậu bé không khỏi rùng mình một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận