Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 298 -

Chương 298 -Chương 298 -
Chương 298 -
Ăn sáng xong, Đại Bảo chơi với em trai trên giường đất, vì đã không gặp nhau một khoảng thời gian nên hai anh em rất nhớ nhau.
Hôm qua khi Đại Bảo quay về, Nhị Bảo vừa nhìn thấy cậu bé đã bĩu môi khóc đầy uất ức làm Đại Bảo luống cuống tay chân.
Đại Bảo phải dỗ dành rất lâu Nhị Bảo mới bình tĩnh lại.
Thanh Vận dời hạt dưa, hạt thông và kẹo mà cô đặt trên giường đất để chuẩn bị mang đi xào sang bàn ăn, đề phòng Nhị Bảo ăn nhầm. Ở tuổi này, tay chân của cậu bé rất nhanh, chỉ cần người lớn hơi mất tập trung là cậu bé sẽ bắt lấy thứ gì đó bỏ vào miệng ngay.
Cô cũng dặn Đại Bảo không được ăn thức ăn trên giường đất.
Bởi vì lúc trước đã có vết xe đổ của Tiểu Mao Đầu nên cô vô cùng cẩn trọng.
Bữa trưa hôm nay cô cũng đặt rất nhiều tâm huyết, món chính là sủi cảo mà trước đây cô gói sẵn rồi đông lạnh trong sân, vào mùa đông sân nhà chính là một hâm băng tự nhiên rộng lớn.
Cô mở cửa hầm, lấy một con gà rừng treo gió, khoai tây, củ cải trắng và một số loại rau khác.
Sau đó cô lại lấy thêm một tảng thịt lợn rừng to và một cân thịt dê và nội tạng dê từ trong không gian ra.
Bấy nhiêu thịt là được rồi, tuy rằng cô có thể lấy ra nhiều thịt hơn nhưng làm như vậy sẽ dễ khiến bí mật bị lộ.
Khoảng hơn chín giờ, mẹ Cố đến giúp đỡ, cha Cố thì vào phòng chơi đùa với hai đứa cháu nội.
Mặc dù Lý Thanh Vận chưa nói gì, nhưng việc cha Cố và mẹ Cố đến đây từ sáng sớm chứng tỏ bọn họ nhớ rõ hôn nay là sinh nhật của cháu trai lớn, dù sao hôm nay cũng là một ngày đặc biệt.
Tối hôm qua mẹ Cố còn cố tình làm đậu phụ mang đến và cầm theo một miếng thịt lợn rừng nhỏ do bà ấy tự muối tới thêm món.
Cha Cố thì tự làm cho Đại Bảo một món đồ chơi là một con chim nhỏ làm bằng gõ, Đại Bảo đã sửng sốt khi nhìn thấy nó biết vỗ cách giống như đang bay, Nhị Bảo cũng rất thích món đồ chơi này, thế nên hai anh em ngồi trên giường đất và chơi với con chim gỗ.
Chỉ khi vào đông cha Cố mới có thời gian rảnh để nghiên cứu và làm cho cháu nội mấy món đồ chơi nhỏ này.
Đại Bảo sùng bái nhìn ông nội và nói: "Ông nội giỏi quá, khi lớn lên con cũng muốn học cách làm những thứ này."
Cha Cố nhìn cháu nội đầy trìu mến.
"Đừng, nghề thợ mộc không có tương lai gì to tát, cháu hãy cố gắng học văn hóa cho tốt để sau này làm việc liên quan đến văn hoá, ăn cơm nhà nước."
Đại Bảo cũng biết cả cha mẹ lẫn ông bà nội đều hi vọng mình học thật giỏi để sau này làm những công việc liên quan đến văn hóa, bởi vậy tương lai cậu bé nhất định phải trở thành người làm công tác văn hoá giỏi.
Lát sau, cả gia đình Trình Kiệt cũng đến.
Cha Cố đi ra phòng khách tiếp chuyện với Trình Kiệt, còn Tiểu Mao Đầu thì cởi giày, lẽo lên giường đất chim chim gỗ với Đại Bảo và Nhị Bảo.
Thu Cúc thì vào phòng bếp giúp đỡ mẹ Cố và Lý Thanh Vận.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nấu ăn chung với nhau nên ba người vừa nói cười vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Từ sự việc lần trước, mẹ Cố đã suy nghĩ thông suốt, chuyện của con cháu thì cứ để chúng tự giải quyết, bà ấy chỉ cân quan tâm đến cuộc sống của bản thân, không cần bận tâm đến điều gì khác thì cuộc sống tức khắc sẽ trở nên nhẹ nhàng.
Hiện giờ dù nhìn thấy Lý Thanh Vận chi tiêu quá đà bà ấy cũng không có ý kiến gì, tóm lại cuộc sống của bản thân ra sao chỉ có chính mình hiểu rõ mà thôi.
Vì không có ai làm mất vui nên toàn bộ quá trình nấu nướng diễn ra rất suôn sẻ, thoải mái.
Gà rừng được làm sạch lông rồi mang ởđi luộc, sau đó thịt gà sẽ được xé thành từng miếng nhỏ, món này rất thích hợp để nhắm rượu.
Thịt lợn rừng hầm với dưa chua và miếng, còn thịt dê và nội tạng dê thì ninh với củ cải thành món canh thịt dê trắng như sữa. Hai món này đều được đựng trong chậu, phân lượng rất nhiều, đảm bảo cho mọi người ăn no.
Đậu phụ đó mẹ Cố mang tới được dùng để nấu món đậu phụ Ma Bà, thêm hai lông sủi cảo hấp nữa là bữa trưa đã hoàn thành
Bạn cần đăng nhập để bình luận