Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 95 -

Chương 95 -Chương 95 -
Chương 95 -
Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Vận lại dậy sớm nấu cơm, hôm nay trong nhà có nhiều người, hơn nữa có bệnh nhân và phụ nữ có thai, cô dứt khoát nấu một nồi cháo bát bảo lớn, hấp một nồi bánh bao đường đỏ.
Lại chiên sáu quả trứng, lấy dưa muối mà hôm qua chị dâu Thu Cúc cho để ăn với cháo.
Dư Quý nghe được động tính, đã sớm bò dậy, nhìn thấy cô ở bên này không cần hỗ trợ, anh ấy bèn đi lòng vòng để tự mình tìm việc làm.
Hết dọn sân thì lại chẻ củi, không hề để mình rảnh rỗi.
Lý Thanh Vận gật gật đầu thâm công nhận ở trong lòng, tuy hiện tại Vọng Đệ có hơi khổ, thế nhưng hiếm có hai vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau như vậy. Đều là người cần cù, cuộc sống sau này chắc chắn không tệ.
Không bao lâu Vọng Đệ cũng vội vàng lại đây.
"Chị cả, tối hôm qua nói chuyện với chị hai lâu quá, buổi sáng dậy muộn, có gì cần giúp không?" Cô ấy vừa chải tóc vừa nói.
"Nơi này không cân em giúp, em đi nghỉ ngơi đi, chị làm xong ngay đây." Cô không có thói quen sai khiến phụ nữ mang thai.
"Ở nhà cũng làm quen rồi, không có sao cả, em nào có quý giá như vậy." Lý Vọng Đệ không thèm để ý nói.
"Em ở nhà thì là chuyện của em, giờ ở nhà chị cả, cứ theo quy củ của chị cả, em đi nghỉ đi." Lý Thanh Vận kiên trì bảo cô ấy ra ngoài nghỉ ngơi.
Chị hai nói đúng, chị cả thật sự thay đổi rồi.
Cháo bát bảo và bánh bao đường đỏ được mọi người nhất trí khen ngợi. Mỗi người đều ăn rất nhiều, may mắn nấu đủ nhiều.
Sau khi ăn xong, Dư Quý phải đưa Vọng Đệ chào tạm biệt rồi rời đi, bọn họ còn phải trở về làm việc, bỏ mất buổi trưa là mất mấy công điểm rồi.
Lý Thanh Vận lấy tương ớt trong giỏ mà Vọng Đệ mang đến ra, lại đựng mười quả trứng gà, ba cái bánh bao đường đỏ còn dư lại vào buổi sáng, còn có năm cân bột mì và năm cân gạo trắng.
Cuối cùng lại lấy ra một miếng tã vải màu xanh và một miếng màu trắng đã gói kỹ, cùng đưa cho Vọng ĐỘ.
"Chị, những thứ này em không thể nhận, nhà chúng em có." Vọng Đệ thấy chị bỏ vào nhiều đồ tốt như vậy, sống chết không cân. Cuộc sống của chị cả cũng khổ sở, toàn bộ đều dựa vào một mình anh rể, bữa sáng và cả bữa tối hôm qua đã ăn không ít đồ tốt rồi. Những vải này lại càng không thể nhận, vải bông vừa tốt vừa mới như vậy mà.
"Cầm đi, đây là tấm lòng của chị cả em." Cố Đình Chu cũng khuyên nhủ.
"Nhận lấy, chị cả không phải cho em, là cho cháu trai chưa ra đời. Hai miếng vải này làm cho đứa nhỏ mấy cái áo em bé với mũ em bé.
"Bản thân em cũng phải bổ sung dinh dưỡng, sau này đứa nhỏ sinh ra mới có thể khỏe mạnh thông minh, trắng trẻo mập mạp được."
"Vậy cảm ơn chị cả.' Vọng Đệ cuối cùng nhận lấy, cảm động nói cảm ơn.
"Dư Quý chăm sóc Vọng Đệ cho tốt, đây là lần đầu tiên em ấy mang thai, chú ý nghỉ ngơi nhiêu một chút. Sau này lớn tháng thì cũng đừng để cho em ấy đi làm." Lý Thanh Vận dặn dò Dư Quý.
Tuy rằng biết em rể yêu thương em gái, nhưng là người làm chị, cũng là người nhà đàng gái, điều nên nói vẫn phải nói, để thể hiện thái độ của người nhà đàng gái.
"Chị cả, em... Em biết rồi, qua... Một quãng thời gian... Sẽ để cho cô ấy ở nhà nghỉ ngơi." Dư Quý cam đoan nói.
"Vậy là tốt rồi, các em đi đường thong thả."
Tiễn đưa Vọng Đệ xong, Lý Thanh Vận lại bắt đầu nhàn rỗi.
Cố Đình Chu dạy Đại Bảo học ghép âm, tạo nền tảng.
Lý Thanh Vận đưa Nhị Bảo tới phòng phía tây để cùng Phán Đệ đan áo len.
Hiện tại mặc dù là mùa hè, nhưng áo len dệt chậm, bây giờ bắt đầu chuẩn bị cũng là vừa rồi.
Hôm nay chính là ngày khai giảng của trường, Trình Kiệt đi làm, buổi sáng chị dâu Thu Cúc cũng mang Tiểu Mao Đâu tới chơi. Ngày hôm qua lúc ăn cơm nghe nói hai chị em đang đan áo len, cô ấy cũng đang chuẩn bị đan áo len cho con, cho nên định tới đây làm chung. Như vậy cũng náo nhiệt hơn, con cũng có thể có được một người bạn để chơi.
Đại Bảo học xong nhiệm vụ học tập hôm nay, Tiểu Mao Đầu muốn mang Đại Bảo đi ra ngoài chơi với bạn nhỏ. Lý Chiêu Đệ cho mỗi người bọn họ một túi kẹo hoa quả, để cho bọn họ đi ra ngoài cùng chia sẻ với bạn nhỏ.
Trẻ con cũng cần phải giao tiếp, không thể nhốt mãi ở nhà, cho nên Lý Thanh Vận cũng không gò bó thằng bé.
Lần đầu tiên Đại Bảo ra ngoài chơi cùng mọi người, cũng vui vẻ không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận