Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 90 -

Chương 90 -Chương 90 -
Chương 90 -
Kiếm được nhiều tiên như vậy, không phải buôn người thì là buôn ma tuý, nếu không, tệ nhất cũng là buôn đi bán lại, đầu cơ trục lợi.
Hầu hết những cách khiến người ta đột nhiên phất lên sau một đêm, kiếm những khoản tiên kếch xù đều dính dáng đến phạm tội. Theo cách nói của thế hệ sau, những cách thức này đều được viết trong luật pháp, để xem người ta có mạng để lấy tiên này hay không, còn nhà họ Hàn kia thì không bao giờ trong sạch được rồi.
Lý Thanh Vận dẫn Lý Phán Đệ qua phòng phía tây rửa mặt nghỉ ngơi, ở bên tâm sự với đối phương một hồi, trấn an cô ấy rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Khi thấy Phán Đệ ngủ, cô mới trở về phòng phía đồng.
Cố Đình Chu cũng đã dỗ hai đứa trẻ ngủ say. "Anh vất vả rồi, còn khiến anh phải gặp thêm phiên hà nữa."
"Em không cần khách sáo với anh, anh là người đàn ông của em." Ánh mắt sâu thăm thẳm của Cố Đình Chu hướng xuống gương mặt cô.
Lý Thanh Vận hơi ngượng, cúi đầu xuống, ra vẻ bận dọn dẹp. Song, cô dám chắc anh nhất định đã phát hiện điều gì đó. Dù vậy, chỉ cần anh không xé rách bức màn che giấu này, cô vẫn sẽ làm đà điểu rúc đầu.
Một đêm yên bình.
Buổi sáng dậy sớm nấu một nồi cháo ngô thật to, lại còn "chơi sang" rán mấy quả trứng, hấp thêm một xửng bánh bao ngũ cốc.
Lúc Lý Thanh Vận rán trứng, Lý Phán Đệ cũng khập khiếng xuất hiện ngoài cửa.
"Em dậy làm gì, đừng yên, đừng di chuyển." Lý Thanh Vận lật trứng trong nồi lại rồi chạy qua đỡ Phán Đệ ngồi xuống cạnh bàn ăn.
"Chị, chị đừng để ý với cẩn thận như thế nữa, chân của em em tự biết, không sao đâu, em phụ giúp chị.'
Lý Thanh Vận, con bé sợ mình mất đi giá trị, sợ bị ghét bỏ, vì vậy mới ra sức đòi làm việc gì đó để chứng minh bản thân.
"Bây giờ em là bệnh nhân, nghỉ ngơi tử tế chính là cách giúp đỡ có ích nhất. Chỉ khi em tĩnh dưỡng thật tốt thì mới mau khỏi bệnh, mới đỡ đần chị được hiệu quả hơn. Sau này sẽ có chuyện cho em làm, lúc này đừng nên sốt ruột." Lý Thanh Vận khuyên nhủ.
Lần này Phán Đệ không nài nỉ tiếp, ngoan ngoãn ngôi xuống.
Lý Thanh Vận tiếp tục lật trứng.
Không lâu sau, Cố Đình Chu cũng tiến vào. "Có gì cho anh làm không?” Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu có chút mông lung của buổi sáng.
Lý Thanh Vận rõ ràng cũng cảm nhận được tim mình đang đập rộn lên, không hê biết mình là một người mê giọng nói.
"Hai người đều là bệnh nhân mà không có tính tự giác gì cả. Muốn làm hả, bây giờ là lúc để hai người làm việc sao? Bao giờ tình trạng của cả hai khá lên thì có đầy việc để làm" Lý Thanh Vận có chút tức giận.
"Ha ha." Cố Đình Chu khẽ bật cười, anh biết cô có ý tốt.
Lý Thanh Vận quay đầu lại, bực bội lườm anh.
"Chắc hôm nay anh Trình không cần đi làm đâu, em đi nhờ anh ấy đưa anh lên thị trấn một chuyến, xe bò chậm quá. Nhân tiện, anh cũng nên vào bệnh viện huyện kiểm tra lại vết thương của anh. Nhiều ngày như vậy rồi, không biết đã khá hơn hay chưa."
"Được, nghe theo em tất." Cố Đình Chu trông có vẻ rất dễ nói chuyện.
Lý Thanh Vận nhặt bốn chiếc bánh bao lớn do chính tay cô làm và mười mấy quả trứng gà rồi đem qua nhà họ Trình.
Thu Cúc nhiệt tình mời cô ngồi chơi, cô nói rõ mục đích đến đây, Trình Kiệt cũng đi từ trong nhà ra ngoài.
"Em dâu, không thành vấn đề, trùng hợp là hôm nay anh cũng không ởđi dạy, anh nhất định sẽ chăm sóc Đình Chu tử tế, em yên tâm đi."
Thu Cúc nhất quyết không chịu nhận quà cô mang tới, cô phải nói hết nước hết cái, cuối cùng đối phương mới chịu nhận. Lúc đi về, Thu Cúc còn đưa cho cô một ít dưa muối chị ấy làm.
Cô thích món này, cô đến đây chưa lâu, còn chẳng có thời gian muối dưa, ngày nào cũng bật tối mắt tối mũi vì những chuyện trong nhà ngoài ngõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận