Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 192 -

Chương 192 -Chương 192 -
Chương 192 -
Điền Mỹ Tuyết cắn chặt khớp hàm nhưng vẫn không tránh được việc bị nước xộc vào mũi, nghĩ đến đây là nước rửa chân của người đàn ông, đôi chân dơ bẩn của anh ta còn đang ngâm bên trong, nước chua từ dạ dày trào lên khiến cô ta buồn nôn nhưng lại không nôn ra được. Điên Mỹ Tuyết gần như không thể hô hấp, thậm chí cô ta còn nghĩ có lẽ cứ chết đi như vậy cũng tốt.
Nhưng mà nếu cô ta chết rồi thì còn trai cô ta phải sống thế nào? Không được, cô ta không thể chết! Vì vậy Điền Mỹ Tuyết bắt đầu giấy giụa dữ dội, hai tay cô ta liên tục đánh vào cánh tay đang đè trên đầu cô ta.
Nhìn thấy tình cảnh này, cuối cùng Trân Nghị cũng không thể nằm im trên giường được nữa. Cậu bé xoay người trèo xuống giường, nhân lúc Trân Dũng đang khống chế Điền Mỹ Tuyết, không chú ý đến cậu bé, Trân Nghị cầm lấy bình rượu Trân Dũng đặt trên bàn, đập thật mạnh vào ót của anh ta.
Sau cú đập, phần gáy của Trân Dũng nứt toạc, máu tươi bắn tung toé khắp nơi. Mảnh thủy tỉnh vụn cắm vào da đầu anh ta, máu chảy dọc từ cổ xuống làm cổ áo ướt đẫm.
Trân Dũng bị đau nên buông Điền Mỹ Tuyết ra, anh ta bịt kín miệng vết thương sâu ót rồi quay đầu lại. Vừa thấy kẻ ra tay là con trai của mình, lửa giận trong lòng Trân Dũng lập tức bùng lên, tạm thời quên mất cảm giác đau đớn.
"Ranh con, mày là đồ vô ơn, mày ăn của tao, uống của tao mà lại hùa theo con mẹ già của mày đối phó tạo, tao sẽ đánh chết hai mẹ con mày."
Trân Dũng tức điên, mặc kệ bản thân đang đi chân trân mà muốn lao tới bắt Trân Nghị, ai ngờ anh ta vừa bước ra khỏi chậu nước đã dẫm phải mảnh thủy tỉnh vụn rơi vãi trên đất. Thế nên Trần Dũng vội vàng dừng lại rồi khom lưng, định lấy giày mang vào.
Lúc anh ta đứng không vững, chuẩn bị vịn vào bàn thì bị Trân Nghị ra sức đẩy ngã khiến đầu anh ta đập mạnh vào cạnh bàn. Phần ót của Trân Dũng vốn đã chảy máu vì bị thương, bây giờ phần đầu lại bị va chạm mạnh làm anh ta choáng váng, vì vậy giây tiếp theo anh ta lập tức ngã xuống đất hôn mê.
Hai mẹ con nhìn người đàn ông ngất xỉu trước mặt mà thở phào nhẹ nhõm.
Trân Nghị nhìn máu tươi dưới đất, bỗng nhiên cậu bé nhớ lại lời nói lúc trước của bác sĩ, thế là một ý tưởng đáng sợ chợt loé lên trong đầu cậu bé.
Điền Mỹ Tuyết lấy bình rượu trong tay con trai ra và nói: "Con sợ lắm đúng không, không sao đâu, có mẹ đây rồi. Cô ta vừa xoa đầu con trai vừa nói.
Trần Nghị ngẩng đầu nhìn mẹ và bình tĩnh nói: "Mẹ, ông ấy chết rồi sao?"
Điên Mỹ Tuyết nhẹ nhàng đặt tay trước mũi Trân Dũng kiểm tra, vẫn còn thở. Trong lòng cô ta hơi tiếc nuối, nếu anh ta chết rồi thì tốt biết mấy!
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn về phía con trai, ý tưởng kinh khủng này lại trôi lên trong lòng cô ta, đúng vậy, Trần Dũng nên chết đi mới tốt!
Điên Mỹ Tuyết hơi hoảng loạn, cô ta liên tục đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ xem nên làm thế nào mới tốt. Một mặt Điền Mỹ Tuyết muốn Trần Dũng không bao giờ tỉnh lại và ức hiếp hai mẹ con cô ta nữ, mặt khác cô ta lại sợ lỡ như hành động của bản thân bị phát hiện thì tất cả đều tiêu tùng.
Trân Nghị nhặt một mảnh thủy tinh dưới đất lên và nắm trong tay, cậu bé bước tới gần người đàn ông mà mình gọi là cha, trong mắt cậu bé tràn ngập hận ý. Bấy giờ trong lòng Trần Nghị có con người nhỏ bé liên tục nói: Giết ông ấy, giết ông ấy rồi thì cậu và mẹ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, không bao giờ chịu đói và bị đánh đập nữa.
Chính vì vậy, cậu bé đã câm lấy mảnh thủy tỉnh cứa mạnh vào mạch máu trên cổ tay người đàn ông, trong chốc lát, máu tươi ấm nóng tuôn ra và bắn lên mặt cậu bé, thế nhưng Trần Nghị vẫn thờ ơ, không hề bỏ tay ra.
Vì dùng quá nhiều sức nên lòng bàn tay của cậu bé bị cũng bị thủy tinh cứa rách da, máu tươi từ lòng bàn tay nhỏ giọt xuống mặt đất.
Một giọt rồi hai giọtI
Bạn cần đăng nhập để bình luận