Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 75-

Chương 75-Chương 75-
Chương 75 -
Nói đến cũng khéo, bình thường gần như không có khả năng mua được dê, hôm nay Trình Kiệt đến chợ rất sớm, may mà anh ấy gặp phải, mất rất nhiều công sức, người ta mới bán cho anh ấy.
Lý Thanh Vận nhìn những lễ vật xa xỉ đó, cô im lặng, hốc mắt hơi ướt át, trong lòng vô cùng cảm động.
Kiếp trước, cô cũng từng giúp rất nhiêu người.
Lần đầu tiên cô nhận được lễ cảm ơn long trọng như vậy, lại là ở niên đại sáu mươi, thiếu thốn vật tư, điều kiện đơn SƠ.
Chắc chắn nhà Trình Kiệt đã dùng hết khả năng và tiền bạc để mua những thứ đó, bọn họ muốn cho cô mặt mũi, cũng không vì thanh danh cô không tốt mà xem nhẹ.
Cố Đình Chu cũng vậy, anh đã sớm biết Trình Kiệt không phải người bình thường, nhưng không ngờ anh ấy lại là người như vậy, cảm ơn vợ mình một cách sang trọng như vậy.
Sau này người trong thôn tám chuyện cũng phải suy nghĩ.
Người kiên cường như anh, lúc này cũng vô cùng cảm động, thảo nào hai cậu con trai của anh lại thích anh ấy như vậy, người này rất biết cách làm người.
Lý Thanh Vận nghĩ lại, đời này vợ con Trình Kiệt vẫn còn sống, có lẽ anh ấy sẽ không đi theo con đường đời trước, duyên phận của Đại Bảo và Nhị Bảo với anh ấy cũng bị cắt đứt.
Đời trước, anh ấy hết lòng dạy bảo hai đứa con trai của cô, anh ấy vừa là cha vừa là thầy.
"Nếu anh Trình không chê, em có một suy nghĩ, hay là hai nhà chúng ta kết nghĩa thì sao?" Lý Thanh Vận đắn đo nói. c
Vẻ mặt Trình Kiệt mừng rỡ, rất đúng ý anh ấy.
Thật ra anh ấy cũng muốn kết nghĩa, mạng con trai mình là do người ta cứu, sau này thăng bé nên kính yêu người ta như cha mẹ.
Nhưng anh ấy cân nhắc đến suy nghĩ của người khác, sợ chữa tốt thành xấu, cho nên anh ấy mới không nói suy nghĩ muốn kết nghĩa ra, cho dù không kết nghĩa, sau này anh ấy cũng sẽ bảo Tiểu Mao Đầu kính trọng vợ chồng Đình Chu như kính trọng vợ chồng anh ấy.
Bàn tay to như cái quạt hương bồ vỗ đầu Tiểu Mao Đầu: "Còn không mau dập đầu với cha mẹ nuôi của con."
Phản ứng của Tiểu Mao Đầu không chậm, cậu bé ngoan ngoãn dập đầu.
Đứa nhỏ dập đầu xong, Cố Đình Chu duỗi tay đỡ cậu bé dậy, thuận tiện vỗ bả vai nhỏ của cậu bé, anh cười cười. Lúc này Lý Thanh Vận mới nhớ ra, bản thân còn chưa hỏi ý kiến của Cố Đình Chu, cô thấy vẻ mặt anh như thường, trong lòng mới yên tâm.
Cố Đình Chu không phải người nhỏ nhen, chuyện đã đến nước này, mặc dù anh vẫn hơi canh cánh trong lòng, nhưng không thể làm liên lụy đến đứa bé, vậy nên anh cũng rất vui khi chuyện được giải quyết hoàn mỹ.
Tiểu Mao Đầu dập đầu xong.
Lý Thanh Vận đẩy Đại Bảo ở bên chân mình ra: "Đại Bảo, con hãy dập đầu với cha mẹ nuôi, con cũng dập luôn phần của Nhị Bảo."
Đại Bảo nghe lời, cậu bé dập đầu với Trình Kiệt và Thu Cúc.
Trình Kiệt và Thu Cúc vui vẻ đỡ cậu bé dậy.
"Con ngoan mau đứng lên, mọi người chứng kiến, sau này Trình Kiệt tôi có ba cậu con trai, thật đáng mừng." Trong thôn cũng có rất nhiều người kết nghĩa, mọi người thấy chuyện vui thì vô cùng ôn ào.
Lý Thanh Vận nhìn đủ loại lễ vật, cô giật mình, đang định nói gì đó, thì bắt gặp ánh mắt của Cố Đình Chu.
Chỉ trong vài giây Cố Đình Chu đã hiểu ý cô.
Anh chống gậy tiến lên vài bước, ý bảo mọi người im lặng.
“Mọi người, hôm nay hai nhà chúng tôi kết nghĩa, là chuyện vui, anh Trình có mang lễ vật tới, vợ chồng chúng tôi mượn hoa hiến phật, lấy ra mời mọi người ăn một bữa.'
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người bùng nổ, quanh năm suốt tháng, khó mới có một bữa được ăn mặn.
Hôm nay thật sự là ngày tốt.
Lý Thanh Vận nhìn chồng, cô cười sáng lạn, bọn họ như vậy được coi là tâm linh tương thông đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận