Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 338 -

Chương 338 -Chương 338 -
Chương 338 -
"Xin hứa nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụi" Đại Bảo nghịch ngợm chào theo kiểu nghi lễ quân đội trông chẳng ra ngô ra khoai gì.
Cố Đình Chu búng gáy thằng bé: "Không đúng tiêu chuẩn, phạt con luyện tập ba mươi lần."
Nom dáng vẻ chán nản của con trai, người đàn ông nhếch mép cười, cầm hộp cơm của hai người đi.
Lý Thanh Vận nghe giọng nói của hai cha con thì lười biếng xoay người ngồi dậy, khàn giọng hỏi: "Đại Bảo, Nhị Bảo đã thay tã chưa con?"
"Ấy, con quên mất, để con xem thử” Đại Bảo vội vàng kéo quân em trai, quả nhiên bên trong đã ướt đẫm.
Giờ cứ hễ chút là Nhị Bảo lại bò lung tung, còn không thèm nghe lời chỉ huy, suýt thì Đại Bảo không giữ được thằng bé.
Hai mẹ con luống cuống một phen, tay giữ tay mặc mới thay được quân mới và tã sạch cho Nhị Bảo.
Vừa thay xong, Cố Đình Chu cũng mang cơm trưa vê.
Một hộp đầy ắp cơm tẻ.
Hôm kia thì đựng đồ ăn, một mặn một chay, khoai tây sợi xào thịt và cải trắng xào giấm.
Ba người chia nhau giải quyết hết hai hộp cơm.
Mặc dù không ngon lắm nhưng có còn hơn không.
Càng tới gần Kinh thị, đất đai càng trống trải.
Nguyên một vùng là đồng bằng và đập nước, rất ít núi non trập trùng.
Lần này bọn họ cần đến Kinh thị, sau đó đổi xe đi quân khu.
Tầm khoảng một tiếng đồng hồ nữa thì xe lửa sẽ dừng lại.
Lý Thanh Vận đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.
Người phụ nữ giường trên không kiêm chế được nỗi kích động, cô ta nịt con trước ngực, đeo hành lý lên, hai tay xách hai cái túi, sau khi tạm biệt bọn họ thì chen chúc về phía cửa xe.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Lý Thanh Vận lại thấy không cần phải nôn xuống dưới làm gì, dù sao mọi người cũng phải xuống hết, muốn ở lại thì nhân viên xe lửa cũng không cho phép. Ôm con chen tới chen lui, lỡ xảy ra chuyện gì chẳng cứu vãn được. Thế nên bọn cô chờ dòng người vơi bớt mới ung dung dẫn con xuống xe.
Cố Đình Chu mắt sắc tìm thấy tấm bảng chào đón ghi tên mình.
Tên anh cũng không được tính là phổ biến, lẽ nào là đặc biệt đến đón bọn họ? Thế là anh dẫn cả nhà bước sang.
"Giang Phàm? Sao cậu biết hôm nay tôi vê?" Thật lòng mà nói, Cố Đình Chu có hơi bất ngờ.
Anh không báo tin trở vê cho Giang Phàm, cũng không dặn anh ấy hôm nay đến phụ đón người.
Thế mà thằng nhóc này nghĩa khí thật, đúng là không nhìn lâm người.
Dù bọn họ tự đổi xe đến quân khu cũng không sao cả nhưng không thể đi thẳng một mạch đến nơi được, phải tạt ngang qua một hẻm núi. Trời đang âm u, anh có hơi không yên lòng, giờ có xe đến đón thuận tiện hơn rất nhiều. Trước khi trời tối là bọn họ có thể tới quân khu được rồi, vẫn còn thời gian để dọn dẹp một phen nữa.
"Anh xin nghỉ năm ngày, tôi đoán anh nhất định sẽ bắt chuyến xe này về, thấy chưa, tôi đoán đúng rôi này, ha ha." Giang Phàm cười đắc ý, ai da, chút chuyện nhỏ này sao mà làm khó anh ấy được.
Với bạn bè mình đã nhận định, anh ấy đối xử rất thật lòng, biết lân này Cố Đình Chu quay về để đón vợ con đi theo, anh ấy đã suy tính tới phụ đón người từ lâu rồi.
Khiến chị dâu và bọn trẻ có ấn tượng tốt với quân khu thì sinh hoạt của Đình Chu mới thoải mái được.
Lúc nào ông bạn này của anh ấy cũng treo vợ con bên mép, đủ để thấy rõ vị trí của ba người này trong lòng anh.
Cố Đình Chu giơ tay đấm nhẹ vào bả vai Giang Phàm, không nói gì nhưng cả hai đều ngầm hiểu.
"Đại Bảo, chào chú Giang đi con!" Lý Thanh Vận võ nhẹ ra hiệu cho Đại Bảo.
"Con chào chú Giang!" Đại Bảo rụt rè lấy hết can đảm lên tiếng.
"Ấy, Đại Bảo lớn quá ha, rất rắn chắc!" Giang Phàm khen.
"Chào chị dâu, vất vả cả đường rồi, chúng ta đi thôi, xe em đang đậu ngay bên ngoài." Giang Phàm rất tự nhiên duỗi tay nhận lấy túi xách trong tay Lý Thanh Vận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận