Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 158 -

Chương 158 -Chương 158 -
Chương 158 -
Vẫn còn sớm, dỗ hai đứa trẻ ngủ rồi hai vợ chông vào bếp xử lý thịt lợn rùng.
Ngọn đèn dầu không đủ sáng để xem lông lợn đã được cạo sạch hay chưa, Lý Thanh Vận nhớ đến những ngọn nến chưa mở trong không gian của mình, cô thắp sáu cây nến đặt ở các góc nhà, soi sáng rực rỡ.
Cố Đình Chu xử lý thịt lợn, cô đun nước, phân chia công việc, không làm phiền lẫn nhau.
Con lợn đầu tiên mất khá nhiều thời gian, đến con lợn thứ hai, Cố Đình Chu như "mở hack*", thành thạo xử lý, hư một thợ giết lợn có nhiều năm kinh nghiệm, mỗi phần cắt ra đều vừa vặn.
*Nó chủ yếu được sử dụng khi một người đạt được một kết quả tương đối đáng kinh ngạc, điều này khó tin đến mức mọi người nghĩ rằng nó có được là do gian lận.
Mãi đến rạng sáng, năm con lợn cuối cùng cũng biến thành một đống núi thịt nhỏ.
Hai người đều mệt mỏi không chịu được, đến Lý Thanh Vận ở phía sau cũng không nhàn rỗi, cô giúp đỡ những việc có thể làm, mới có thể dọn dẹp nhanh như vậy.
Hai người đều không muốn động đậy nữa, Lý Thanh Vận đem hết đống thịt vào trong không gian, mai thu dọn tiếp, hôm nay quá mật rồi, nghỉ ngơi thôi.
Hai người tắm rửa đơn giản, nằm xuống liền ngủ, chất lượng giấc ngủ tốt hơn mọi ngày.
Nửa đêm.
"Cố Đình Chu, dậy nhanh, dậy nhanh."
"Có chuyện gì vậy?" Cố Đình Chu lập tức tỉnh táo, mở mắt ngồi dậy. "Anh sờ đi, trán Nhị Bảo nóng quá." Lý Thanh Vận rất sốt ruột, đưa đứa bé cho Cố Đình Chu, còn mình nhanh chóng đứng dậy thắp đèn dầu.
Mặt Nhị Bảo đỏ bừng vì nóng, môi nứt nẻ, nhìn cô đáng thương vô cùng, không khóc cũng không quấy khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô vội vàng lấy bình sữa pha một ít nước ấm, để Cố Đình Chu cho cậu bé bú.
Nhị Bảo ngoan ngoãấn nuốt từng ngụm.
Lý Thanh Vận lao vào không gian tìm hộp sơ cứu.
Lấy nhiệt kế thủy ngân và thuốc hạ sốt rồi vội vàng đi ra.
Cô đặt nhiệt kế thủy ngân dưới nách Nhị Bào để đo nhiệt độ cơ thể, Lý Thanh Vận vội vàng xem hướng dẫn sử dụng của thuốc hạ sốt, tìm hiểu cách dùng và liều lượng cụ thể. "Đừng lo lắng, không sao đâu." Cố Đình Chu dáng vẻ hoảng sợ của cô, nhẹ nhàng an ủi.
"Đều tại em, lẽ ra hôm qua em không nên lên núi, bỏ con ở nhà." Lý Thanh Vận tự trách mình.
"Có đứa trẻ nào chưa từng bị bệnh đâu, em đừng nói thế, em đã chăm sóc thằng bé rất tốt rồi, với lại đang là thời điểm giao mùa, trẻ con dễ bị cảm mà. Ngay cả người lớn trong năm cũng khó tránh khỏi vài lân cảm cúm, huống chỉ là trẻ con." Cố Đình Chu nắm lấy tay Lý Thanh Vận, nghiêm túc an ủi cô.
Lời nói của anh thực sự khiến Lý Thanh Vận cảm thấy dễ chịu hơn, lần đầu tiên đối mặt với đứa trẻ bị ốm, cô có hơi lo lắng quá mức.
Bởi vì điêu kiện y tế hiện tại thực sự rất kém, trước đây bà nội kể rằng thời của bà, trong làng có rất nhiều đứa trẻ trong làng chết yếu. May mắn thay, cô đã chuẩn bị một số loại thuốc cơ bản trong không gian, nếu không, bây giờ sẽ không biết phải làm gì.
Đo nhiệt độ, ba mươi tám độ bảy, may là chưa đến ba mươi chín độ.
Hai người vội vàng cho Nhị Bảo uống thuốc hạ sốt, lại dùng khăn ấm lau người, mười phút sau sờ lại nhiệt độ đã hạ xuống, Nhị Bảo lại chìm vào giấc ngủ.
Hai người lúc này mới yên tâm.
Sợ đứa nhỏ lại sốt, hai người dựa vào chợp mắt, canh chừng đứa trẻ.
Mãi đến sáu giờ sáng, Nhị Bảo lại phát sốt.
Lý Thanh Vận lại cho con uống thuốc hạ sốt, rót một cốc nước ấm.
Hai người quyết định cho con đi công xã để khám, thuốc hạ sốt trong không gian của cô chỉ có thể trị ngọn, không thể trị tận gốc. Sốt liên tục có thể là do cơ thể bị viêm hoặc nhiễm virus, Nhị Bảo còn nhỏ, càng để lâu càng không tốt, vẫn phải đi công xã tìm bác sĩ khám.
Thầy lang trong thôn cũng có thể chữa một số bệnh nhỏ đơn giản, Nhị Bảo còn nhỏ, hai người không yên tâm, vẫn quyết định đi công xã để khám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận