Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 224-

Chương 224-Chương 224-
Chương 224 -
Cố Đình Hoa nghe thấy cô ta nhắc tới Tôn Chí Cường, vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên cứng đờ trong vài giây. Hiện tại, cô ta nghĩ rằng tuy rằng chuyện Tôn Chí Cường phản bội mình đã không còn đau khổ như lúc đầu nữa, nhưng vẫn khó tránh khỏi phiên lòng, nhưng cô ta nhanh chóng nở một nụ cười tươi.
"Nào có đâu, cũng là nhờ vào đứa bé ở trong bụng của em nên bọn họ mới nhường em một chút." Cố Đình Hoa lộ ra vẻ mặt hạnh phúc. Cả đời này, cô ta phải mạnh mẽ lên và tuyệt đối không cho phép bản thân Cố Đình Hoa cô ta mất mặt ở trước mặt người ngoài. Cô ta không biết rằng bản thân đã không còn mặt mũi gì từ lâu rồi.
"Cái thai này của em trông giống con trai đó, em thích ăn chua hay là ăn cay?" Điền Mỹ Tuyết cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cô ta chỉ đành phải sờ soạng bụng của cô ta hỏi.
"Em thích ăn chua, Chí Cường nhà của chúng em hái mấy quả táo chua cho em ăn, em nhìn thấy mà thèm chảy nước miếng." Cố Đình Hoa có chút đắc ý nói.
"Vậy chắc chắn là đứa con trai, không sai được đâu. Năm đó lúc sinh ra Tiểu Nghị, chị cũng thích ăn chua, trai chua gái cay. Vậy chúc mừng em trước nha."
"Vậy mượn câu nói cát tường của chị, em cũng thích con gái, nhưng mà Chí Cường và cha mẹ của anh ấy đều thích con trai. Em vẫn muốn có một đứa con trai đầu lòng của mình" Cố Đình Hoa xoa bụng của mình. Cô ta tưởng tượng dáng vẻ của con trai, trong lòng cô ta miễn bàn là đẹp đẽ như thế nào.
"Xem chị kìa, đã đến giờ cơm rồi. Em ở lại ăn cơm đi nhé. Chị đi nấu cơm đây, rất nhanh sẽ xong ngay thôi." Điền Mỹ Tuyết giả bộ đứng lên muốn đi nấu cơm. Thật ra, hiện tại phòng bếp trong nhà cô ta còn sạch sẽ hơn cả mặt của cô ta nữa. Ngoại trừ, một đống khoai tây nhỏ vô giá trị ở trong hầm ra và một ít bột đen, trong nhà cô ta thật sự không còn gì để ăn nữa.
"Chị đã khó khăn thành như vậy, làm sao em có thể ăn của chị được chứ. Em đặc biệt tới đây để thăm chị thôi. Em chuẩn bị về nhà rồi, Chí Cường và cha mẹ còn đang ở nhà chờ em về ăn cơm nữa.
Cố Đình Hoa mới không có ý định ở lại ăn cơm đâu. Tuy rằng trong nhà cô ta không phải là ngày nào cũng được ăn thịt, nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn có thể ăn được chút lương thực tỉnh. Có lẽ nhà của Điền Mỹ Tuyết chỉ có bánh bao đen thôi! Cô từ chối ăn thức ăn khó ăn như vậy.
"Vậy được rồi, chị không giữ em nữa. Trời cũng sắp tối rồi, em về sớm một chút, cẩn thận đừng để cho người ở trong nhà lo lắng." Điền Mỹ Tuyết tiễn cô ta tới cửa.
Hai chị em plastic tiếp tục hàn huyên thêm vài câu nữa, Cố Đình Hoa mới vác rổ đi xa.
Điên Mỹ Tuyết quan sát mớ hành lá nằm ở trên mặt đất, lộ ra nụ cười khinh thường. Cô nhặt từng cây hành lá lên rồi ôm vào trong ngực.
Cố Đình Hoa, hôm nay mày tới đây chê cười tao, một ngày nào đó tao sẽ trả lại gấp trăm lần, ngàn lần cho mày.
"Tiểu Nghị, tối nay chúng ta ăn hành lá chấm tương nhé." Thật ra, lúc Trân Dũng ra đi, trong nhà đã không còn lương thực nữa. Cha Điền ở sau lưng vợ của mình đưa cho Điền Mỹ Tuyết một túi bột đen và hai đồng. Đây chính là quỹ đen của ông ta.
Trong khoảng thời gian này, Điền Mỹ Tuyết dựa vào sự tiếp tế của cha mình để tồn tại. Hai người sống rất cực khổ, nhưng lại rất có hy vọng.
"Được, mẹ, con giúp mẹ rửa hành lá." Gần đây, Trân Nghị càng ngoan ngoãn hơn, cậu bé thấy ai cũng đều cười tủm tỉm.
Dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn giống như một con cừu lại cất giấu một trái tim giống như sói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận