Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 399 -

Chương 399 -Chương 399 -
Chương 399 -
Bởi vì có mẹ Cố ở đây cho nên Lý Thanh Vận không thể nào trắng trợn táo bạo cất hành lý vào trong không gian, cho nên chỉ dám lén lút nhét một ít đồ vật lác đác, còn lại phân lớn đồ vật đều phải tự tay xách đi.
Mấy người khó khăn lắm mới lên được xe.
Ba người lớn, ba đứa trẻ nhỏ, Cố Đình Chu chỉ mua ba vị trí ghế giường nằm, còn có một chỗ ghế ngồi cứng.
Cố Đình Chu mang theo người một nhà sắp xếp lên chỗ ghế giường nằm trước.
Lý Thanh Vận ngủ chung một giường với Tam Tam, mẹ Cố ngủ chung giường với Nhị Bảo, còn Đại Bảo nằm đơn độc một chiếc giường.
Cố Đình Chu để lại chỗ ghế ngồi cứng cho mình. Mẹ Cố thấy thương con trai, nói rằng để mình ngồi ghế cứng nhưng bị Cố Đình Chu giữ lại.
"Mẹ ơi, em cứ để anh ấy đi đi, anh ấy còn trẻ khỏe lắm.
Một lát nữa em đổi chỗ cho anh ấy lên đây nghỉ một lát, có thể nghỉ ngơi luân phiên."
"Đúng vậy ạ.'
"Vậy làm thế đi."
Khi cả gia đình lên xe, chỗ nghỉ trên xe mà bọn họ đặt cũng đã có một người đàn ông trung niên đang ngủ say.
Có lẽ là vừa mới lên đây từ điểm dừng trước đó.
Lúc bọn họ bước vào khá ôn ào mà ông ta cũng không thức giấc.
Lý Thanh Vận vừa lên xe ôm lấy con đi ngủ trước, cô cần phải dưỡng sức đủ tinh thân, đêm nay còn phải gác đêm, mang theo ba đứa con còn có nhiều hành lý như vậy, không thể thiếu cảnh giác.
Mẹ Cố chăm sóc Đại Bảo và Nhị Bảo, bọn nhỏ ngoan ngoãn ghé vào cửa sổ nhìn ra xung quanh.
Mẹ Cố lấy đồ ăn vặt mang theo bên mình ra đút cho hai đứa ăn.
Chờ đến khi Lý Thanh Vận ngủ một giấc tỉnh dậy, mẹ Cố đang trò chuyện rất vui vẻ với người đàn ông trung niên ở giường phía trên.
Hai người bắt đầu vô số chủ đề quay xung quanh những đứa trẻ, trò chuyện vui vẻ ra mặt.
Có vẻ như người đàn ông trung niên rất thích trẻ con, ánh mắt ông ta nhìn về phía Đại Bảo và Nhị Bảo, là một loại yêu thích thuần khiết.
Lý Thanh Vận không khỏi bắt đầu đáng giá nhìn ông ta.
Trên người người đàn ông này có một loại cảm giác quái dị, ông ta mặc trên người bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác có mụn vá lớn.
Nhưng trên tay ông ta lại đeo một chiếc đồng hồ ROLEX.
Bản lậu ở thời đại này còn chưa phát triển hưng thịnh đến vậy, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, Lý Thanh Vận liền xác nhận đây là một chiếc đồng hồ xịn.
Một người đàn ông trung niên bình thường không có chút thu hút nào trong đám đông, thế mà lại đeo một chiếc Rolex?
Thoạt nhìn ông ta có vài phần như người đọc sách văn nhã, giơ tay nhấc chân đề mang theo loại cảm giác hào hoa phong ngã, hẳn ông ta không phải người bình thường.
Hơn nữa không biết vì sao, cô lại cảm thấy có vài phân quen thuộc đến lạ lùng với người đàn ông này.
Cô cứ nhìn chăm chăm vào người ta như vậy, khẳng định người ta đã nhận ra, nhìn về phía cô với vẻ mặt khó hiểu.
Nhưng với một cái nhìn chính diện này, trong chớp nhoáng, trong đầu Lý Thanh Vận đã nảy ra một ý tưởng khá điên rồ.
Cô biết vì sao mình lại cảm thấy thân thiết rồi, bởi vì gương mặt này rất giống với một người mà cô quen biết.
Đây rõ ràng chính là phiên bản trung niên của Nhị Ngưul
Sẽ không máu chó đến vậy chứ? Thế mà cô lại tình cờ gặp được cha ruột của Nhị Ngưu trên xe lửa?
Chẳng qua, trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, hết thảy còn phải hỏi thăm trước rồi mới có thể xác định.
Vì thế cô thử trò chuyện với người đàn ông.
"Vị đông chí này, chuyến đi lần này ông muốn đi đến nơi nào?" Người đàn ông thật sự không tức giận, nhẹ nhàng trả lời: "Đến ba tỉnh vùng Đông Bắc."
"Nghe khẩu âm của ông, hẳn là người đến từ tỉnh Giang Châu, sắp sửa đến năm mới, làm sao còn đi vê phía ba tình vùng Đông Bắc thế?”
Lý Thanh Vận cũng không rảnh lo lắng có lễ phép hay không, hỏi có hơi quá đáng.
Mẹ Cố nghe thấy cô hỏi chuyện không có chút chừng mực như vậy, sợ người ta tức giận, vội vàng nói chêm vào nói: 'Ông đừng trách móc."
Người đàn ông cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi.
"Tôi tới ba tỉnh vùng Đông để tìm một người quen cũ.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận