Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 960: Trường An một kiếm!

Chương 960: Trường An nhất kiếm!Trơ mắt nhìn kiếm khí kia tiêu tan, đồng bạn của mình trong khoảnh khắc đã bị chém giết, hóa thành trọc khí thuần túy nhất, trở về luân hồi Nguyên Sơ của thiên địa vạn tượng, những Ma Thần còn lại vốn ngập trời khí diễm cũng vì thế mà trì trệ như không dám tin, mà thanh kiếm trong lòng bàn tay kiếm khách tóc trắng phía trước hơi rít gào.Người là vì một kiếm, một kiếm vì thế thân, trong nháy mắt tiến lên phía trước.Kiếm trong lòng bàn tay đã đâm vào yết hầu một tên Thần Ma, kiếm khí lít nha lít nhít trong nháy mắt tràn ngập thần hồn quanh thân nó, sau đó xoay người chém, vầng trăng khuyết như kiếm khí lạnh lẽo quét ngang, rất nhiều Thần Ma không nhịn được, tựa hồ không biết sợ hãi, không biết e ngại, cùng nhau rống giận nhào tới trước, Vệ Uyên lần thứ hai tiến vào vong ngã tuyệt đối quên kiếm cảnh giới.Ngược lại cũng không phải là cái gọi là quên kiếm chi cảnh của kiếm khách thế tục giang hồ.Mà là quên triệt để.Huống hồ – – nơi nào có cái gì kiếm đâu?Lão tử từng nói qua, cũng chẳng qua chỉ là cái tên mà hắn miễn cưỡng gán cho vật kia mà thôi.Kiếm như vậy, cũng chẳng qua chỉ là những kẻ phàm tục thế gian gán ghép hình thể và ràng buộc thôi.Chỉ là một cái xưng hô.Vệ Uyên một mạch lưu chuyển, khi hắn dần dần bắt đầu quên, chân linh nội uẩn viên mãn thì lực lượng nhân quả cũng bắt đầu tiềm ẩn bài xích ra, đưa tay vung kiếm, nhất khí mà thành, mười vạn dặm Côn Lôn hóa thành kiếm khí, chớp mắt lướt qua thiên địa vạn tượng, phía trước chỉ thấy máu me đầm đìa, cũng chẳng biết đã giết bao nhiêu, cuối cùng ngay cả Ma Thần cũng phải ngừng bước chân.Không rõ là sợ hãi, lo lắng kinh hãi, hay nói phía trước là một lĩnh vực cuồng ngạo không bị trói buộc, không sợ chết mà Ma Thần cũng không dám bước vào, kiếm khách tóc trắng tay phải cầm kiếm, năm ngón tay trái nắm lại, vậy mà lại chẳng biết từ đâu lấy ra một bầu rượu, ngửa cổ lên uống từng ngụm lớn, rượu văng lên tay áo, thấm ướt vạt áo, rơi trên vết thương thấu xương đau nhức.Rơi xuống chuôi kiếm hữu hình vô chất kia, thế của nó càng thêm liệt liệt.Phía trước là vị trí của trọc thế Đại Tôn.Sau lưng là những Thần Ma hận không thể xé xác kiếm khách tóc trắng trước mắt. Cho nên một bầu rượu này, liền càng uống càng thêm thư thái, vui vẻ sung sướng, bị người ta nhìn uống rượu, vậy mà cũng rất là khoái ý, Vệ Uyên ngước cổ lên uống cạn bầu rượu Trường An này, tay áo lau khóe miệng, liếc những Thần Ma đang nghiến răng nghiến lợi, giận không thể nói mà lại nửa bước không dám lên đây, lười biếng cười một tiếng:"Giết lâu quá rồi.""Hơi khô miệng.""Uống chút rượu, chớ trách.""Ngươi!!!!"Thần Ma nổi giận, tay cầm một cây búa lớn, khí diễm mênh mông, nhưng lại không dám vượt qua giới hạn.Đôi mắt kiếm khách lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn vô ý thức lui về phía sau một bước, lui trở về."Ai ở ngoài kia ồn ào thế?"Trong chỗ quan trọng nhất của trọc thế, nam tử mặc áo dài ngữ khí bình thản hòa hoãn như vừa tỉnh mộng: "Ầm ĩ địa hoang."Chung quanh có không ít thành viên cốt cán trọc thế, trong đó một người thân hình cao lớn, như người đàn ông Trần Hậu cực lớn nhất thế giới mở to mắt, đáy mắt bình tĩnh, hồn phách mênh mông trầm, chỉ nhìn ra ngoài một cái, chậm rãi nói: "... Là tu sĩ thanh thế, đã xông xáo gây ra động tĩnh Côn Lôn trước đó, hẳn là hắn gây ra.""... Thanh thế sao?"Trọc thế Đại Tôn như vừa tỉnh giấc mộng, mang theo chút buồn ngủ nói: "Có chút thú vị, là vị thần linh nào của Đại Hoang, hay là Côn Lôn? Để ta đoán thử xem, Thiên Đế thanh thế tuy thường đến, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng bước tới đây gặp ta, chắc là lo nếu đánh một trận xong, sẽ có hậu quả gì hay tai họa ngầm.""Nói là thua dưới tay ta để ngạo mạn khoe khoang là không thể có ý nghĩ như vậy.""Hoặc là thắng, hoặc là cùng chết, mà cho dù là thắng, nếu dễ dàng thắng ta, đáy lòng của hắn cũng sẽ không có ý nghĩ hoang đường đó, nên dù thắng cũng chỉ là tàn thắng, vậy thì bản thân Thiên Đế cũng sẽ bị thương nặng, tốt nhất là nên ngủ say. Cho nên, khi chưa xác định được rằng bản thân ngủ say sẽ ngã xuống, mà thanh thế vẫn còn an ổn thì nàng sẽ không đến tìm ta. "Trọc thế Đại Tôn ngáp một cái: "Vậy là tiểu ny tử Tây Côn Luân kia?"Nam tử cao lớn trầm hậu, uy nghi cường thế chậm rãi nói: "Tây Hoàng Côn Lôn Tây Hoàng, trời tàn năm lụi, một thanh trường thương, một thanh đoản kiếm, cũng từng xưng bá một thời.""Không phải là nàng, Tây Hoàng à, nàng rất mạnh, nhưng không có cái tính quyết tử chiến đấu với kẻ địch mạnh." "Bất quá, đổi tính tình cũng chưa chắc không có khả năng.Trọc thế Đại Tôn hứng thú.Nam tử cao lớn trầm mặc, nói: "Cũng không phải nàng." "Vậy là tứ hải vực?"Trọc thế Đại Tôn có chút hứng thú: "Thời đại thần thoại biển cả bao la vô tận, có thông đạo của chư thiên vạn giới, vô số thế giới xuất hiện, đại diện cho vô số khả năng, vô số va chạm, cũng là cơ hội tốt nhất để thai nghén cường giả, vậy, là Quy Khư hay cường giả từ trong tứ hải xuất hiện? Giống như tứ linh máu?"Nam tử cao lớn trầm ổn kia lắc đầu!"Không phải.Không phải Thiên Đế Tây Hoàng.Không phải là thần linh huyết mạch."Không phải đạo thể thiên chi, thanh âm tứ linh tứ hung dừng một chút: "Có lẽ ngài nghĩ rằng ta nói đùa, nhưng mà."Kia là người nhân tộc""Nhân tộc?""Phải, nhân tộc.""Chủng tộc mà Nữ Oa tạo ra?""Đúng, tộc duệ Oa Hoàng sáng tạo.""Vậy thôi vậy." Trọc thế Đại Tôn rủ mắt, tựa hồ lại cảm thấy nhàm chán buồn tẻ, nam tử cao lớn bên cạnh không nói gì thêm, bởi vì trọc thế Đại Tôn là người mạnh nhất trọc thế, trước đó Phục Hi từng phát cuồng đến đây, trên đường cũng là mạnh mẽ xông tới, dáng vẻ không ai địch nổi, giết vô số Ma Thần.Cuối cùng gặp Đại Tôn ra tay, ngăn lại Phục Hi điên cuồng kia.Chỉ là không ngờ rằng, dù Phục Hi chém giết bị thương không nhẹ, nội tình hao tổn nặng nề, rơi vào điên cuồng cùng dại dột, vẫn còn hậu thủ, trong lúc bị trọng thương, xé rách hư không cùng năm tháng, trực tiếp đảo điên âm dương, chôn vùi vạn pháp, bất chấp sống chết xông vào Vạn pháp tịch diệt chi địa.Nếu không thì hắn đã bị Đại Tôn giết chết tại đây. Mà giờ phút này Phục Hi cũng chẳng khác gì đã chết.Chỉ cần ra khỏi Vạn pháp tịch diệt, liền lập tức bị phát hiện tung tích.Tùy theo đó mà hồn thiên.Vị Đại Đế kia đoạn thời gian cuối cùng, cũng bị Đại Tôn kết liễu cho nên, Phục Hi không phải đối thủ của Đại Tôn, huống chi là Nữ Oa vốn không giỏi chiến đấu, là người đứng trên thập đại đỉnh phong mà không sở trường công phạt nhất? Càng không cần nói, vẫn chỉ là một nhân tộc do Nữ Oa tạo ra.Cứ như thế từng tầng từng tầng ngã xuống, tựa như em gái không am hiểu chiến đấu do bại tướng dưới tay ngươi nuôi dưỡng đứa trẻ.Vậy sao có thể còn có ý chí chiến đấu và hứng thú?Nếu tính tình khá hơn chút, cũng chỉ là cho một cái kẹo, để đứa bé kia nhanh chóng đi chỗ khác, đừng làm phiền, nếu không vui thì một cước đá lật.Cũng trách Đại Tôn vừa thấy đã mất đi hứng thú, buồn bã chán chường. "Nhân Tộc à. . . .Là một chủng tộc thú vị, có tính bền bỉ khá tốt, nhưng còn chiến đấu thì thôi, ngươi đi xử lý hắn đi."Trọc thế Đại Tôn xoa xoa mi tâm, giữa mi tâm hắn có một đường vân huyền diệu, khuôn mặt ôn hòa, nhưng dường như khó có thể dùng dáng vẻ thường quy để xác định sự tồn tại. "Vâng."Nam tử cao lớn khẽ gật đầu.Sau đó đứng lên, lúc ngồi, đã khiến người ta cảm thấy áp bức khó tưởng tượng, khi hắn đứng lên, cảm giác áp bức này càng thêm tăng lên, thanh thế trụ cột là Bất Chu Sơn, Chu Du Lục Hư, còn trọc thế lấy thế giới làm cơ, không có Bất Chu Sơn chống đỡ thiên địa, nhưng đồng dạng có sự tồn tại làm căn cơ thành tựu thần linh.Bên cạnh có sấm sét chạy, một nữ tử khí cơ lăng lệ khoanh tay.Lôi Thần trọc thế, Lôi Thần thanh thế đã ngã xuống, hay nói cách khác vị sấm sét kia đi đến cực hạn, gần tới đạo quả đã bị giết, đổi lại Lôi Thần trọc thế thực lực tăng vọt, Lôi Thần vẫn bảo vệ trọc thế Đại Tôn bên cạnh mà ít khi ra ngoài, mà trọc thế cơ cao lớn vô cùng kia, đã vung tay áo triệu đến cả đám tướng lĩnh Thần Ma trọc thế."Đối phó một nhân tộc mà phải cẩn thận đến thế.""Ngay cả Hoàng cũng không phải đối thủ của ngươi khi giao đấu Xanadu, thứ đồ chơi nhỏ nàng ta nặn ra từ bùn, cũng làm ngươi bị thương sao?"Lôi Thần không nhịn được mà cười lạnh châm chọc.Nam tử cao lớn hờ hững nói: "Lo chuyện của ngươi đi."Tay cầm một thanh trường đao hai lưỡi, hai bên đều là lưỡi đao, chỉ có chỗ giữa là chỗ cầm, tản ra dòng thanh trọc lưu chuyển, xu thế phong lôi cọ rửa mênh mông, đáng sợ vô cùng, khoác áo giáp, phía sau dẫn theo đám Thần Ma, như sóng lớn, từ vị trí cao của Đại Tôn, kết thành trận thế, mênh mông mà xuống, khí thế ầm ầm kinh khủng, đôi mắt 【trọc thế cơ】 thì lạnh lẽo lãnh đạm.Bàn tay nắm binh khí tản ra ánh sáng đường lớn mênh mông, rung chuyển thiên địa vạn pháp."Giết!!!!!"Tay áo đạo nhân tóc trắng hơi rung lên, thanh kiếm trong tay khẽ rít gào, đối mặt với đãi ngộ mũi nhọn mà ngày thường chỉ có hai tôn thiên đế từng nhận, hơi nhắm mắt lại, rõ ràng là lưỡng bại câu thương, thần sắc lại hòa hoãn, như đang tự nói: "Khi ta còn nhỏ không có tư cách cầm kiếm, lúc đó ta dùng dao khắc đồ gốm, nhưng chung quy là yêu thích thứ này, thường hay bẻ một cành cây vung vẩy, nhìn Vũ Duệ Ảnh kiếm trong lòng cũng vô cùng ngưỡng mộ.""Sau đó, phu tử dạy ta lục nghệ quân tử, muốn tu hành kiếm thuật, bội kiếm khi đó của ta là do lão sư tự mình rèn, sư huynh Tử Lộ khai phong, nói là phù hợp bản tính của ta nhất, trúc Nam Sơn, lấy ý nghĩa quan nên kiếm tên 【Nhất Lấy Quan】.""Sau đó khi ở Đại Tần, ta dùng Thiết Ưng kiếm của Đại Tần, nhuệ sĩ Đại Tần, ai dám tranh phong.""Thời Tam Quốc, Lưu Bị kia rèn không ít đao kiếm, muốn tặng ta một thanh, ta không cần, lúc đó ta dùng một cây trúc làm kiếm, dùng kiếm chống đất, sau đó, thời Đại Đường, một cây sắt, hai mảnh ván gỗ, chính là một cây kiếm,Sau đó, trên đường đi đi về, Huyền Trang giúp ta đúc lại kiếm, là kiếm Trường An, ánh trăng của Đại Đường Trường An; hảo hữu tặng ta Giới Nhật kiếm.""Rồi sau đó, hán kiếm tám mặt.""Cuối cùng là Trường An kiếm mới.""Côn Lôn làm kiếm, nhưng mà đột nhiên ta có một vấn đề, kiếm khách, kiếm khách, thanh kiếm này có thực sự quan trọng không?""Như thế nào là kiếm?""Như thế nào là ta?"Là kiếm thành tựu ta, hay ta thành tựu kiếm.""Nếu kiếm không phải ta, vậy làm sao là ta, nếu ta không phải kiếm, sao lại là kiếm?"Hay là, vốn không có kiếm.""Đã không có kiếm, sao lại có kiếm đạo, cần gì đạo quả?""Bất quá cũng chỉ là một chữ ta thôi."Trường kiếm trong tay hắn đặt ngang, mang theo nụ cười cùng cô đơn: "Ta có lẽ sẽ phải ngủ say, muốn quên đi nhiều thứ."Vấn đề này, xin chư vị giúp ta, suy nghĩ nhiều chút.Rõ ràng là một Thần Ma, nhưng vô số công kích, rất nhiều thần thông, mọi loại diệu pháp, vậy mà khó mà gây thương tích cho người này.【Trọc thế cơ】 trầm giọng giận dữ quát: "Càn rỡ!" "Bần đạo xưa nay vốn càn rỡ!Khí thế sớm đã giao phong, trong tích tắc, kiếm khách tóc trắng cười lớn, mũi chân điểm một cái, ngược lại lao về phía trước, khí thế mênh mông, Vấn kiếm là gì, khí thế phóng khoáng ngút trời, chớp mắt, kiếm khí xé rách thương khung, như một đạo ánh bạc lạnh lẽo, hướng thẳng phía trước, binh khí trong tay trọc thế cơ chặn ngang, con ngươi co rút lại.Kiếm khí bộc phát, kiếm ý như ngục!Thân thể hắn trong chớp mắt lại xuất hiện một sự ngưng trệ.Chung quanh Thần Ma vỡ nát, tay áo nhuốm máu, kiếm khách tóc trắng bước một bước ra, bỗng nhiên giẫm lên đầu 【trọc thế cơ】, thân người nhỏ bé, tay áo dài phiêu diêu, tóc trắng tán loạn, mang phong thái phiêu dật của tiên nhân,Căn cốt kiếm thánh vô song, sau đó rõ ràng khí cơ đột phá cực hạn, thương thế càng nặng lại dường như càng lúc càng vui vẻ, cất tiếng cuồng tiếu, cầm kiếm tiến lên, ngày này, đám Thần Ma nghe được câu nói ấy:"Thưa Đại Tôn, bần đạo Danh Uyên, một kiếm này của Đại Đường Trường An, mời quân chiêm ngưỡng!"Kiếm khí rộng lớn hoằng mười vạn dặm.Cả tòa ngọn núi trước nơi ngự tọa của Đại Tôn đều bị chém nát, thi hài Ma Thần như xương khô.Chỉ có kiếm khí là còn mãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận