Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1104: Kim mẫu trở lại thấy Nguyên Thủy, cha con trùng phùng

Chương 1104: Kim Mẫu trở lại thấy Nguyên Thủy, cha con trùng phùng.
Đôi mắt đen tĩnh mịch, như là vực sâu vĩnh viễn không lay động, phản chiếu lại đôi mắt cứng đờ của Bạch Trạch. Trong đôi mắt của Bạch Trạch, nhân quả, thiên cơ, mệnh số, vạn vật cùng nhau phun trào ra, hóa thành từng lớp từng lớp đường vân biến hóa giao thoa. Khác với màu vàng rực rỡ khi thần tính của Chư Thần dâng trào, lần này, đáy mắt Bạch Trạch lại xuất hiện từng sợi đỏ thẫm như máu.
"Thời gian..."
"Nhân quả của Vệ Uyên, nhân quả của Giác, mẹ kiếp, đây là..."
Bạch Trạch nhìn thấy trên người thiếu nữ kia vô số nhân quả dây dưa biến hóa, hầu như có thể tìm thấy tên của các cường giả đương thời.
Nặng nề!
Quá nặng nề!
Quá mẹ nó nặng nề!
Nặng nề đến mức đứa bé này vừa ra đời dường như đã nhận được thiên địa chung ái, dù cho có trực tiếp bị vứt bỏ ở bên ngoài, cũng sẽ có dị thú che chở, được bầy thú nuôi dưỡng. Mà người có mệnh cách như vậy gọi là phu tử, gọi là Đại Nghệ; còn người tu hành có mệnh số như vậy thì gọi là tứ linh, không cần tu hành cũng có thể vận dụng nguyên khí thuần túy nhất giữa trời đất.
Bất cứ ai có hành vi ác ý với đứa bé này đều sẽ tự nhiên hóa giải mất.
Nói cách khác, đứa bé này chính là thiên chi kiêu tử, mệnh trời tập trung, khí vận vô địch.
Mẫu hình Long Ngạo Thiên... À không, Phượng Ngạo Thiên.
Đi ra ngoài tản bộ cũng có thể nhặt được pháp bảo thất lạc, tùy tiện mua vé số cũng sẽ trúng giải nhất.
Tìm được trứng chim, ấp ra là Thượng Cổ Dị Thú.
Một ngày ngồi thiền bằng người khác tu luyện cả trăm ngày, uống một ngụm nước cũng có thể đột phá, dễ dàng có được thiện cảm của bất cứ ai.
Hoàn toàn có thể mở hậu cung trong các mỹ thiếu nữ? Ta nói Vệ Uyên, ngươi dồn hết tình duyên và tài vận cho nàng rồi à?
Ờ... Có khí tức của cặn bã rắn, chuyện này khó nói.
Biết đâu, cặn bã rắn tự mình xắn tay áo làm lại thì sao.
Ví dụ như trực tiếp gom mấy trăm thiên chi kiêu tử khí vận và mệnh số rồi đúc lại, còn những thiên chi kiêu tử đó?
Hoặc là đều bị đuổi đi chuyển thế, hoặc là trực tiếp biến thành nữ tính.
【Trong phạm vi tôn nữ nhà ta xuất hiện, không được phép tồn tại sinh vật giống đực!】
【Một tên cũng không được!】
Nghĩ đến chuyện Oa Hoàng nổi điên, nghĩ đến trải nghiệm xui xẻo của Chúc Cửu Âm, cái tên hỗn đản này thật sự có thể làm ra chuyện như vậy...
Thái dương Bạch Trạch run rẩy, thấy được thân phận và tùy tùng của thiếu nữ, nhưng chợt thấy nàng giơ ngón tay lên, đặt trước môi, nhẹ nhàng "xuỵt" một tiếng, trên trán lại là sự sắc bén, ý tứ quá rõ ràng, xin giữ bí mật cho ta. Vẻ mặt thiếu nữ có vẻ khá chân thành.
Muốn giúp nàng giữ bí mật sao?
Yes? / no?
Bạch Trạch trầm tư, trong lòng hiện lên ý nghĩ mình sẽ nói ra thân phận tùy tùng của thiếu nữ.
Giữ bí mật ư?! Ha ha ha, ta là Bạch Trạch đại nhân, đương nhiên không dễ bảo như vậy!
Nghiệt nợ của cha ngươi, cứ để các ngươi trả nợ, hừ cáp ha ha ha ha...
Sau đó, trước mắt hiện lên một hình ảnh.
Kim phong mang sát!
Tiếp đó, cơ bạo khí nổ tung.
Áo choàng bay lên, thiếu nữ bước lên một bước, thuận thế vặn người, ánh sáng vàng rực rỡ theo động tác này mà hất ra, hóa thành một thanh trường thương vàng, cuốn theo gió bão, mạnh mẽ nện vào sau gáy mình, lực lượng lớn chấn động thần hồn, mắt tối sầm lại, ngã gục xuống đất.
Bạch Trạch bị vùi dập giữa chợ.
Nằm trên giường bệnh dưỡng thương 500 năm.
Hình ảnh tan biến, từng tế bào trong người Bạch Trạch đều điên cuồng nhắc nhở chủ nhân không được tự tìm đường chết.
Khóe miệng Bạch Trạch giật giật, trong khoảnh khắc đã nhận ra nguồn gốc chiêu thức kia:
Còn chưa được sáng tạo ra «Đại Thánh lật trời côn pháp».
Côn pháp Vô Chi Kỳ tự sáng tạo sau cùng khi lịch kiếp tử chiến, phật đạo song tu, lấy lực phá pháp.
Đệ nhất côn pháp đương thời.
Mẹ nó!
Chờ đã, Thủy Hầu Tử, tên ngốc thối tha nhà ngươi...
Không phải ngươi với Vệ Uyên quan hệ rất thân thiết sao? Sao đến sát chiêu của mình cũng truyền ra rồi?
Thân thể Bạch Trạch cứng đờ, đăng đăng đăng lùi lại mấy bước, môi nhanh chóng khép mở, im hơi lặng tiếng: "Ta, ta không biết gì hết, cái gì cũng sẽ không nói, nhưng các ngươi cũng đừng có ý định làm gì! Tên kia sắp về rồi ta nói cho ngươi, nếu ngươi ra tay với ta, ta dù có bị vùi dập giữa chợ 500 năm cũng sẽ gào tên hắn lên!
"Nhân quả của ngươi và tên kia nặng nề như vậy, dù có một thân trang bị che giấu..."
"Chỉ cần ta gọi tên hắn, hắn sẽ lập tức trở về!"
Thiếu nữ hơi nheo mắt, đôi mắt đen láy khi suy tính lại lạnh nhạt như Thiên Đế.
Khóe miệng Bạch Trạch giật một cái.
Ánh mắt đảo qua bộ y phục trên người cô gái... Bộ áo choàng đó không biết ai làm ra, vậy mà có thể che giấu nhân quả và số mệnh của nàng.
Đây không phải là hại nàng sao.
Một mặt là vì bảo vệ nàng, một mặt khác, quá mức thuận buồm xuôi gió cũng đồng nghĩa với giới hạn tối đa đã bị khóa chặt. Giống như tứ linh, thiên phú hơn người, vô song vô đối, nhưng cũng chỉ đạt tiêu chuẩn trung tầng, nấc thang thứ nhất dưới thập đại đỉnh phong, còn không bằng Thạch Di dù thiên phú bình thường, nhưng đi từng bước, không hề lơi lỏng.
Khởi đầu quá tốt sẽ khiến giai đoạn trước thuận lợi, nhưng sẽ làm chậm sự trưởng thành về sau.
Đây là để cho nàng có cơ hội thật sự chạm đến đỉnh phong.
Hơn nữa trên người thiếu nữ còn có sát khí giấu không xuể.
Chắc chắn đã trải qua những cuộc huyết chiến không thể tưởng tượng mới đi được đến bước này.
Quyền năng——
Đôi mắt Bạch Trạch tĩnh mịch, dường như dùng hết sữa mẹ nuôi sống cái mạng già, ánh mắt đỏ ngầu, lúc này mới nhìn ra chút ít.
Mệnh cách ——【Kim phong mang sát】.
Tổ hợp quyền năng——【Canh Kim】【Phong】【Binh gia sát khí】.
Quyền năng Canh Kim đến từ cướp đoạt đạo quả trọc thế.
Lực Phong đến từ truyền thừa của Giác.
Còn Binh gia sát khí... Nếu như từ nhỏ ngươi bị Võ Thánh, Bá Vương và Quỷ Thần mang theo ba thế binh tình chơi đùa, còn thường xuyên nhìn thấy ba danh tướng quyết định xem hôm nay ai là người cầm đầu, không có sát khí thì thật là có quỷ.
Tuyệt đối công phạt vô song.
Khóe miệng Bạch Trạch giật giật.
Đế Tuấn... Chắc chắn Đế Tuấn đang tự mình bồi dưỡng đối thủ.
Thảo nào không chỉ Nhân Gian Giới, mà cả cao thủ Đại Hoang cũng tham gia bồi dưỡng... Vệ Uyên tiểu tử kia chẳng lẽ không có ý kiến gì sao?
Chẳng lẽ đã cùng Giác đi hưởng tuần trăng mật rồi?
Đáng ghét a! Hay là định tự sát...
Thần sắc Bạch Trạch hơi ngưng trọng, con ngươi co lại, nhìn thiếu nữ trước mặt, trầm mặc hồi lâu, nói:
"Người thừa kế của Đế Tuấn?" !
Kim Mẫu Nguyên Quân ngẩn người.
Hiện tại Đế Tuấn chọn Vệ Uyên làm người trấn áp các cường giả tương lai.
Thiên Đế lại dùng mọi biện pháp bồi dưỡng thiếu nữ trước mắt, có lẽ là để cho nàng trở thành đối thủ, nhưng cũng có thể đồng thời bổ sung thành quả Đế Tuấn để có thể trấn áp lại thanh thế của những cường giả sống sót, mà như vậy không thể nghi ngờ có nghĩa là có một tên nào đó vô song về kiếm đạo đang trong trạng thái không thể chiến đấu, rơi xuống hoặc là bị khốn trụ.
Mà trạng thái của thiếu nữ trước mắt... Có lẽ dẫn trước Giác...
Bạch Trạch vô thức liếc nhìn thiếu nữ đang đi đến từ tiệm hoa.
Lông mày vô thức nhíu lại.
Vẻ lười biếng trên mặt biến mất không dấu vết.
Kim Mẫu Nguyên Quân thấy đôi mắt Bạch Trạch cụp xuống, con ngươi đỏ ngầu dường như có thể nhìn thấu tất cả.
Mái tóc trắng rũ xuống.
Thoáng chốc lại mang khí độ danh sĩ tuyệt thế.
Bỗng nhớ tới, một Bạch Trạch khác từng nói với mình khi bồi dưỡng:
— "Đáng tiếc là ngươi không thấy được bản thể."
Vị lão sư phảng phất biết tất cả, thở dài:
— "Bản thể, bản thể là hoàn mỹ vô khuyết!"
Một lát sau, Bạch Trạch gật đầu nói:
"Ta hiểu rồi."
Hắn nở nụ cười hiền hòa, nói: "Không cần lên tiếng, trên người ngươi dù có pháp bảo trấn áp thiên cơ mệnh số, chỉ cần nói ra những lời thay đổi tương lai, hay có những hành vi khác, đều sẽ khiến ngươi bị cuốn vào vòng xoáy nhân quả kinh khủng. Theo ta biết, chỉ có Hồn Thiên thời toàn thịnh mới có thể chống cự. Đương nhiên..."
"Có một số việc, không cần ngươi nói, ta cũng có thể đoán ra."
"Ví dụ như ngươi cũng có nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành phải không?"
Bạch Trạch nhìn thấy Giác đã đưa hoa mua được về tiệm, đang ôm bó hoa đi tới.
Ánh mắt ngược lại nhìn Kim Mẫu Nguyên Quân, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống chuôi trường thương vừa hiển hóa, thản nhiên nói:
"Ngươi nhận ra ta, biết rõ năng lực của ta, nếu không thì ngươi đã không phòng bị từ sớm; nhưng ban đầu ngươi lại mang theo một chút xa lạ, xem ra ngươi nhận ra ta kia không phải là ta hiện tại..."
Bạch Trạch mỉm cười:
"Đúng không?"
Sau đó không đợi Kim Mẫu Nguyên Quân trả lời, ngáp một cái, nói:
"Xem ra là ta treo... Mệnh số quá nặng rồi."
"Ai đó, lại còn muốn dọn ta đi trước."
"Đụng đến bản thân thì cuối cùng sẽ không nhìn rõ."
"Được rồi, được rồi."
Bạch Trạch uể oải nhưng hành vi và khí chất khiến người khác khó nhìn thấu, ngay cả Kim Mẫu Nguyên Quân cũng hơi chần chừ.
Hành động này gây chú ý đến bên kia.
"Mẹ nó Bạch Trạch, ngươi làm cái gì vậy?!"
"Đáng ghét! Lớn từng này rồi mà còn lăn!"
Bản năng, Drowner và Binh Hồn lập tức lướt đến bên cạnh Bạch Trạch, một trái một phải, đưa tay ra khóa cổ hắn, dùng biến chủng thứ bảy trong các loại tử hình pháp của viện bảo tàng cắm Bạch Trạch lên, ghé vào người hắn, nghiến răng nói:
"Ta nói cho ngươi biết nhé đồ hỗn đản, viện bảo tàng khó khăn lắm mới có khách tới, ngươi đừng có dùng nhan sắc câu dẫn tiểu cô nương nhà người ta."
"Đương nhiên, trừ khi ngươi biến thành nữ tính."
Binh Hồn nghi hoặc:
"Ừm? Nữ tính? Nữ tính gì cơ?"
Sắc mặt Bạch Trạch trắng bệch, hoàn toàn không có khí độ danh sĩ lúc nãy, tức giận nghiến răng:
"Im miệng..."
Một bộ dạng đại thúc đồi phế, Bạch Trạch bị cắm ra ngoài.
Cuối cùng, Bạch Trạch liếc nhìn Kim Mẫu Nguyên Quân, môi khẽ mấp máy:
"Đương nhiên, vừa rồi ta không có nói đùa."
"【Hắn】sắp về rồi, nếu không muốn đụng mặt hắn, tốt nhất ngươi nên rời đi trước."
"Hí-khà-zzz... Được được, buông tay ra, buông tay, đừng có siết cổ, muốn ngạt thở chết à!"
Bạch Trạch bị xiên ra ngoài.
Mà Kim Mẫu Nguyên Quân cũng khẽ nhíu mày, cánh cửa viện bảo tàng kêu "lách cách" một tiếng, Giác bưng bó hoa đi đến, thấy Kim Mẫu Nguyên Quân đã đứng lên, binh khí trong tay sớm đã thu lại. Trải qua vô số chém giết, lúc này Kim Mẫu Nguyên Quân đã là cường giả cảnh giới đạo quả.
Cảnh giới của nàng mạnh hơn Giác lúc này, nhưng chưa bao giờ bị nàng phát giác.
"Muốn đi sao?"
Giác có chút kinh ngạc.
Kim Mẫu Nguyên Quân nói:
"...Hôm nay đột nhiên nhớ ra còn vài việc chưa giải quyết."
"Đa tạ trà của ngươi."
"Lần sau ta sẽ đến làm phiền tiếp."
Giác mỉm cười gật đầu, không nghĩ nhiều, đưa bó hoa trong tay ra:
"Vậy cái này tặng cho ngươi."
Kim Mẫu Nguyên Quân cúi đầu nhìn bó hoa mọc trên Côn Luân, đó là những đóa hoa Giác tự tay trồng khi còn bị giam một mình ở Côn Luân, đại diện cho sự cô độc, canh giữ và cả sự khát vọng có bạn đồng hành. Kim Mẫu Nguyên Quân im lặng một lát rồi nhận lấy. Một tay ôm lấy những bông hoa đại diện cho 【khát vọng được đồng hành】 kia, gật đầu:
"Ừm..."
"Đa tạ."
"Ta biết, ta sẽ bảo quản nó cẩn thận."
Thần sắc Kim Mẫu Nguyên Quân dịu dàng hẳn xuống, dù trải qua vô số chém giết, vẫn dịu dàng như thế.
Một cường giả kim phong mang sát, vẫn sẽ trở nên ôn hòa khi nghe vài lời của cô gái trước mặt.
Hít sâu một hơi, nàng xoay người bước nhanh rời đi.
Bước chân nàng nặng nề, nàng lo lắng nếu ở đây quá lâu, sự dịu dàng đó sẽ dần ăn mòn ý chí chiến đấu của mình, khiến mình không thể rời đi được nữa. Những người rời nhà quá lâu, luôn khao khát sự dịu dàng.
Nàng bây giờ không thể để lộ thân phận của mình trước mặt hai người này, nếu không...
Tốc độ Kim Mẫu Nguyên Quân cực nhanh.
Dù bị hạn chế thiên phú, không thể đạt tới đỉnh phong, nhưng nàng lại học được Kim Ô hóa cầu vồng, một môn độn thuật đỉnh cấp.
Bộ pháp của nàng là đạo môn chỉ xích thiên nhai.
Bộ pháp chiến đấu là vũ bộ.
Nhưng vừa mới rời đi không lâu, nàng đã cảm nhận được một luồng nhuệ khí không thể chống đỡ đã khóa chặt lấy mình, hơn nữa không chỉ đơn giản khóa chặt, mà còn liên kết với mọi thứ xung quanh, vạn vật, thiên địa, toàn bộ phạm vi đều bị khóa chặt. Vạn vật đều có nhân quả.
Mà nhân quả chính là lồng giam!
Hành động của Kim Mẫu Nguyên Quân trì trệ.
Nàng vừa đi nhanh, chợt dừng lại, áo choàng tung bay, khuôn mặt dưới lớp khăn che mặt căng cứng, lông mày cau lại.
Tay trái ôm chặt bó hoa vào trong ngực, tay phải chỉ cần giơ lên, một nắm, ánh sáng lưu động hội tụ, hóa thành một thanh thần binh trường thương.
Từng tia từng sợi nhân quả màu vàng, chẳng biết từ bao giờ đã giăng kín cả thiên địa và vạn vật.
Vạn vật là nhân quả, thiên địa là phương vị.
Có người đứng ở trung tâm.
Trước mặt, một âm thanh bình thản rơi xuống.
Tóc trắng, áo xanh.
Thiên hạ vô song.
Hai đôi mắt gần như giống hệt nhau, tĩnh mịch đen như mực, như là vực sâu không đáy đối diện nhau.
Nàng cuối cùng đã hiểu rõ người đàn ông này từng để lại những truyền thuyết gì, và tại sao lại bị gọi là khó giải quyết... Nguyên Thủy Thiên Tôn...
Thiếu nữ cắn chặt răng.
Không nên trở về trong tiệm.
P/S: Hôm nay canh thứ nhất… …3800 chữ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận