Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 633: Giang Nam danh bổ cùng đạo tặc

Chương 633: Giang Nam danh bộ cùng đạo tặc
Súng và kiếm va chạm, phát ra âm thanh lớn như sấm sét.
Bá Vương cầm súng, phảng phất như biến thành một người khác. Lực lượng, kỹ xảo đều không hề thay đổi, nhưng áp lực lại tăng lên đến mức không gì sánh được. Vệ Uyên thở ra một hơi trọc khí, trường kiếm Trường An trong tay lần này lại gầm lên, sau khi kiếm Thiết Ưng vỡ vụn, linh hồn của nó đã bay vào chuôi kiếm nhà Đường khi đó, biến thành chuôi kiếm hiện tại. Vệ Uyên và Hạng Hồng Vũ, hay nên nói là Hạng Vũ, đang giao phong.
Trong tình huống không ép buộc dùng sức mạnh để áp chế, kiếm đã không thể tùy tiện khắc chế thương. Ngu Cơ lo lắng nhìn cuộc chiến. Bạch Trạch ngồi xổm ở đó, lấy một chậu nước, tại chỗ pha trộn các nguyên liệu, nhuộm lại tóc, còn việc vì sao không dùng pháp lực? Pháp lực duy trì trong thời gian dài thì quá mệt mỏi. Với Bạch Trạch, việc duy trì biến hóa thái độ từ đầu đến cuối cũng không khác gì vận động nặng trong thời gian dài, thà nhuộm tóc cho xong, rồi tùy tiện nói:
"Không cần nhìn đâu, dù khí thế có trở lại thì tố chất thân thể cũng tuyệt không ở cấp bậc thần thoại thời xưa, không thể là đối thủ của tên tượng gốm đó được, dù sao… Binh gia tình thế đệ nhất nhân, dũng mãnh phi thường thiên cổ; còn một người là kiếm khách đỉnh cao, tung hoành ngang dọc vạn dặm, về nghĩa đen mà nói thì rất khó phân cao thấp. Nhưng mà lúc này, trận đánh thì thắng bại rất rõ ràng, hơn nữa cao thủ đơn đả độc đấu so tài mà không có binh mã và tọa kỵ thống soái thì đúng là ức hiếp người mà!"
"Híz-khà-zzz… Một tay của Vũ Vương, trên nhân gian tích lũy được bao nhiêu thẻ vàng vậy trời, đến cả gã bùn đất năm đó cũng được thăng cấp từ một tấm thẻ bụi lên thẻ vàng, có điều để đạt được sức mạnh chắc hắn cũng chịu nhiều đau khổ đấy nhỉ. Mà nói đi nói lại, Vũ Vương…."
"Đầu óc của hắn có dễ sử dụng lắm không?"
"Không đúng à, Vũ Vương với Hiên Viên phải là dạng 'bắp đùi' giống nhau mới phải." Bạch Trạch trầm tư.
Đầu óc rất tốt ư? Đừng có đùa, đầu óc hắn có gì tốt chứ? Vì sao lại hiểu rõ như thế? Vậy tất nhiên là vì đã từng thử ôm 'bắp đùi' rồi chứ sao. Với tính cách của Bạch Trạch, một khi nhân gian xuất hiện kẻ thứ hai tương tự như Hiên Viên, làm sao hắn không đi xem náo nhiệt chứ?
Chỉ là năm đó lúc hắn định trốn đi ôm 'bắp đùi' Vũ Vương thì nhìn thấy Vu Nữ Kiều. Sau đó thì… không có sau đó. Giờ thì đến cả tóc bạc hắn cũng chẳng bì kịp. Về sau, hắn vất vả lắm mới phát hiện Vũ Vương đi lẻ một mình, muốn tiến tới. Kết quả, người đàn ông vạm vỡ oai hùng kia phát hiện hắn liền vừa cười điên cuồng vừa mang theo dây thừng chạy tới, mắt sáng lên, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi:
"Uyên, Khế, châm lửa!""Chưa từng thấy ai như vậy!""Ăn cơm!"
Một lần gặp Vũ Vương chẳng khác nào gặp phải Thao Thiết. Nữ Oa ơi là Nữ Oa! Làm Bạch Trạch gặp ác mộng mất mấy tháng. Còn kết quả giao phong trước mắt. Bạch Trạch nói không sai. Vệ Uyên lùi lại, khí cơ trên kiếm Trường An trong lòng bàn tay tung bay, đổi tay trái cầm kiếm sang tay phải. Vẫn còn non nớt khi chưa đối đầu với Bá Vương ở đỉnh phong thực sự. Bây giờ kỹ xảo thuần thục, nhưng thuần túy về tố chất thân thể và khí huyết hùng hậu thì vẫn không bằng đối thủ giao phong trong đại doanh của Sở quân năm nào, Vệ Uyên thầm so sánh.
Mũi kiếm chống xuống đất, trở tay áp chế mũi thương xuống.
"Đợi lát nữa, đi phố cổ ăn lẩu đi."
Trong lòng bàn tay, kiếm chém ra. Kiếm ý thuộc về đỉnh phong nhân gian bộc phát. Một kiếm quang lạnh mười bốn châu. Thắng bại, rõ ràng.
... ... ... ...
Két.
Cửa viện bảo tàng bị đẩy ra. Bên ngoài trời vẫn còn hơi lạnh, nhưng trong phòng thì ấm áp vô cùng. Căn phòng vẫn bày biện những chiếc tủ cũ kỹ và nghèo nàn, những cánh cửa sổ đã bạc màu, nứt nẻ do trải qua ba mươi năm nắng gió. Quỷ nước và Trường Thừa đang lười biếng đánh bài. Thiếu nữ họa sĩ đang điên cuồng đuổi theo bản thảo, đã đến giờ tử tuyến, không thể không vậy. Tiểu Thanh thì không ở đó, bị họa sĩ cưỡng ép kéo vào phòng thay đủ loại quần áo làm người mẫu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hét bất mãn, ví dụ như: “Tại sao, tại sao ta chết vì cái eo này rồi mà vẫn không mảnh mai bằng ngươi!?" Hoặc như là: "Eo rắn mới là mảnh ư, cái này là gian lận, là gian lận đó! Ô ô ô sao lại có eo mảnh như vậy chứ?!”
Nghe nói đã thay từ trang phục hầu gái đến Lolita rồi lại Hán phục, không biết bao nhiêu lần. Bên trong viện bảo tàng vẫn như trước đây, khác biệt so với Hà Đồ Lạc Thư ở tương lai. Điều đó khiến Giác nhẹ nhàng thở ra, sơn thần Thái Khí sau lưng ôm một đống đồ ăn, toàn là đồ nhúng lẩu. Để ý tới đại hòa thượng không ăn đồ mặn nên còn có một nồi súp nấm và nồi nước cà chua.
“Mới vừa còn nói muốn đi mua thêm đồ ăn, cô nương Giác đã trở lại rồi à?”
Viên Giác mặc tạp dề nấu ăn, ngạc nhiên chào đón, nhận rau từ chỗ sơn thần Thái Khí, cảm giác được sức mạnh ẩn chứa bên trong thân thể của đối phương. Thái Khí nhíu mày, hơi ngạc nhiên, đại hòa thượng này, hình như mạnh hơn trước kia một chút thì phải.
"Cô nương Giác?"
"Cô nương Giác? Cô không sao chứ?"
Viên Giác gọi mấy tiếng, cô nàng mới giật mình, hoàn hồn. Cô vẫn như trước đây, mỉm cười gật đầu, nói: "Không có chuyện gì." Viên Giác chất phác cười một tiếng, chắp tay trước ngực, nói: "Như vậy là tốt rồi. Nếu như tâm không an yên thì có thể thổ nạp Ngưng Tâm nhiều một chút, nghỉ ngơi thật tốt." Lúc tăng nhân đứng dậy, Giác lại như thấy một thân ảnh khác, một tăng nhân già nua, từng trải qua bao nhiêu sóng gió, ánh mắt ôn hòa.
Phía trước có một tấm bia mộ. Tăng nhân già nua quay đầu, nói gì đó: "Bần tăng số tuổi đã hết, hôm nay đến thăm hỏi cố nhân."
"Thật sao?"
"...Đại sư, người nói xem, kiếp này đã qua, vậy còn có chuyện của kiếp sau nữa sao?" Chân tu của Phật môn vốn không tu sinh, thế nhưng tăng nhân già nua, với tu vi cực kỳ cao kia lại mang theo một tia phức tạp và thương xót, vẫn mỉm cười khẳng định: "Sẽ có." Khi Giác chớp mắt, ảo ảnh liền biến mất. Không còn những cơn mưa bụi mờ ảo, không biết ai là người an táng, không biết là lão hòa thượng ở nơi đâu nữa. Mà trước mắt cô là ánh đèn vàng cũ kỹ và ấm áp, là đại hòa thượng dáng người cao lớn, tráng kiện, đạt đến cảnh giới Kim Cương Bất Hoại.
"A Thủy, đến giúp một tay."
"Tiểu Thanh đi gọi xuống... Bạch tiên sinh."
"Ai đi trải khăn trải bàn vậy?"
"Không muốn trải đâu.""Vậy ai làm vương vãi dầu mè và tương lên bàn thì tự thu dọn đấy." Từng tiếng ồn ào náo nhiệt, so với những vọng tộc đại phiệt mang đầy quy củ trong chốn tu hành kia, cuộc sống trong viện bảo tàng này càng có không khí đời thường hơn. Tu hành thì đúng là rất quan trọng, nhưng nếu như hỏi đại hòa thượng, hoặc hỏi quỷ nước, đều sẽ nhận được câu trả lời: tu hành quan trọng, nhưng ăn cơm cũng quan trọng, đi ngủ cũng quan trọng, cả Cocacola cũng quan trọng.
Thiên Nữ cất ngọc thư lại. "Là mệt quá rồi?" "Hay là áp lực quá lớn?" Cô gái xoa mi tâm, nghi hoặc không hiểu, luôn có vài hình ảnh như muốn trào ra từ sâu đáy lòng, nhưng lại không phải là bị ai điều khiển, hay ác ý quấy nhiễu. Nó là gì đó đã bị quên đi. Theo tiếng lục lạc leng keng, Tiểu Thanh bị cưỡng ép thay quần áo ở tầng hai, mặc một chiếc váy nhỏ màu ấm áp, bưng mặt đi ra ngoài. Giác hơi sững sờ. Trước mắt cô thoáng xuất hiện một miền sông nước Giang Nam, một cô thiếu nữ hoạt bát mặc áo xanh. Quay đầu, cô như nhìn thấy người phụ nữ mặc áo trắng, khuôn mặt đoan trang tao nhã, hiền dịu của một người chủ y quán đi qua cầu đá xanh, tự thân lại khoác bộ trang phục màu đỏ, tay phải cầm kiếm, dắt một con ngựa lớn màu đen, vó ngựa lộp cộp, mưa bụi mờ ảo, đi ngang qua cầu ở Giang Nam, gặp thoáng qua người phụ nữ mặc áo trắng.
Giác vô thức đưa tay ra. Những hình ảnh mưa bụi mờ ảo vỡ vụn, người phụ nữ áo trắng không trang điểm, mái tóc đen mượt mà bỗng biến thành một người phụ nữ hiện đại trí thức, mặc áo len cổ cao màu xám nhạt, khoác ngoài là áo blouse trắng của bác sĩ, đưa tay che lên tay Giác. Bàn tay cô lạnh buốt, giọng nói ấm áp: "Cô nương Giác không khỏe sao? Cảm giác hôm nay cô hơi mất hồn mất vía, có phải dạo gần đây quá mệt không?" Bạch Tố Trinh mỉm cười, khí chất đầy trí tuệ. Nàng cao chừng 1m73, áo len cổ cao rộng thùng thình cũng không thể che đi những đường cong đầy đặn. Nàng trở tay ấn xuống.
Tiếc là, không phải là hỉ mạch. Nhưng chẳng lẽ, thiên nữ cũng sẽ có hỉ mạch ư? Bạch Nương Tử trầm tư, thu tay phải vào túi áo khoác, là một động vật máu lạnh, nàng bị trấn áp quá lâu, cộng thêm thiếu mất cơ duyên, lúc này đạo hạnh của nàng dù cao, cũng chỉ là rắn gần biến thành Giao Long, mà Tiểu Thanh thì ngược lại, đã hóa long tộc. Đáng tiếc, sau khi Tiểu Thanh hóa rồng lột xác, lại biến thành cô bé con. Từ 1m7 thành 1m50, hơn nữa, dựa vào tốc độ tăng trưởng của long tộc, ước chừng trong mấy trăm năm nữa vẫn chưa thể vượt qua được 1m60. Mặc dù mỗi ngày Tiểu Thanh đều cố gắng lén uống sữa tươi, đảm bảo tu hành, ngủ đủ 8 tiếng, cũng vô ích. "Chẳng lẽ nói là vì buồn ngủ quá?"
Giác có chút chần chờ, ngồi xuống ghế sofa, tự xem bản thân, vẫn không thể tìm ra chuyện này là đến từ đâu, chỉ có thể xác nhận đây không phải là tà pháp gì, dựa vào thanh khí của Côn Lôn, Giác hầu như miễn dịch mọi loại tà ma, dường như vì viện bảo tàng có thể an tâm hơn nên nàng đã bất giác ngủ gục. Trong mơ, nàng nhìn thấy từng màn ảo ảnh, nhưng tất cả đều mơ hồ, tựa như có ai đó đứng đường ngáng lối."Haizzz, cái đám danh bộ Giác gì đó...""Đối với lũ đạo tặc sông nước như ta, bọn họ tính là gì. Giang Nam mỗi một nơi phong cảnh, ông lão bán than, cô gái bán hoa, tiểu ca làm canh bánh, những điều này mới là Đại Tống. Điều đó khiến ta cảm thấy Đại Tống triều này có vị." Một người quen thuộc mà xa lạ trước mắt nàng lúc ẩn lúc hiện. Lấy ngôi sao trên trời, nói hồng trần vạn trượng, nói khói lửa nhân gian, và cái hẹn ước cuối cùng, đến tận bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Chỉ là không hiểu tại sao, những khung cảnh trong mơ lại rõ ràng sắc nét như thế, duy chỉ có người đứng ngáng đường bên đường, đưa nàng đi xem hồng trần nhân gian về đêm đó, là kẻ không thể giữ đúng hẹn, thì lại từ đầu đến cuối vẫn không thể nhìn rõ. Dù cố gắng thế nào cũng như cách một tầng sương mù. Giác tỉnh lại, ngồi ngẩn ngơ trầm tư hồi lâu vẫn không thể nhớ ra, cứ kỳ quái lởn vởn trong lòng như vậy, nhìn chỗ này thì bỏ qua chỗ khác, định sẽ gạt bỏ nó sang một bên không quản nữa, thì nó lại cứ đảo quanh trước mắt, cẩn thận suy nghĩ thì lại không thu hoạch được gì, cứ thấy sắp nghĩ ra được rồi, nhưng cuối cùng lại vẫn thiếu một chút, khiến người rất u uất, khó chịu. Cô bất giác đã nghĩ suốt một tiếng đồng hồ.
Đèn đường bên ngoài đã sáng, tuyết lại hiếm khi rơi, có lẽ là do ảnh hưởng của việc linh khí phục hồi. Ngày xưa ở đây làm gì có tuyết lớn như thế này. Thiếu nữ ngồi đó trầm tư suy nghĩ, cứ cảm thấy phải nắm lấy những ý nghĩ đã bay đi đó, không thể bỏ qua được. Là ai? Đến tột cùng là ai? Là ai ở Giang Nam, lại là ai Đại Đạo, ai đã mời, mà cuối cùng không đến? Nhớ không nổi, nghĩ không ra. Đến cùng là ai, là ai? Là...
Két.
Đột nhiên, cửa viện bảo tàng bị đẩy ra, tuyết bay theo vào. Thiếu nữ vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy Vệ Uyên đã đi từ sáng sớm, thanh niên một thân gió tuyết, mang theo hơi lạnh phá vỡ ký ức mơ hồ đang âm ỉ, đột nhiên, từng khuôn mặt mơ hồ hiện lên rõ ràng. "Ta, ta không thể uống rượu nữa, không thể." Quỷ nước bị chuốc rượu đứng dậy, đôi mắt say lờ đờ mơ màng. Trên phố cổ có chiếc xe chiếu đèn lướt qua, ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt, bên hông viện bảo tàng có một tấm gương cũ, ký ức bị nén ép của Giác khi một lần nữa được thả ra đã khiến cô cảm thấy hoảng hốt, cuối cùng ký ức cũng dần dần trở về. Tấm gương phản chiếu, giống như một ảo giác, nơi này dường như là Giang Nam, sau lưng là vị tăng nhân hiền hòa, người phụ nữ áo trắng dắt tay muội muội đi trên cầu đá, mưa rơi không ngớt, nền đá xanh bị mưa cọ rửa, sạch sẽ và tươi mát, ánh lên màu mây trời. Bên cạnh là một cây cổ thụ được thắt dải lụa đỏ. Những người bán hàng rong tán loạn rời đi.
Mưa quá lớn, từ đâu ra vậy? Ai chà, khổ quá, mau đi mau đi. Những tiểu thương, người đi đường xung quanh liền mờ ảo như sương khói, mưa rơi trên đá xanh, chẳng mấy chốc cũng chỉ còn lại một mảng sạch sẽ và tươi mát. Cuối cùng chỉ còn lại một mình cô thiếu nữ. Cô gái mặc áo màu xanh, sửng sốt thất thần giữa cơn mưa, cuối cùng cũng đợi người quay lại ngơ ngẩn, rồi tự nhiên mỉm cười ấm áp nói: "Ta đã trở về rồi."
... ... ...
Trên phố cổ, hai người dừng chân.
Tây Sở Bá Vương tay phải cầm theo rượu. Võ An Quân Bạch Khởi tay trái cầm theo rượu.
Tuyết dường như ngưng trệ giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận