Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 471: Số mệnh

Từ khi việc tu hành nhân gian dần trở nên phổ biến, núi Long Hổ liền có xu hướng một lần nữa trở thành thánh địa thiên hạ, người tu hành lui tới tạm thời không nói đến, mà ngay cả khi nhàn hạ, đến núi này tìm Tiên hỏi đạo của người bình thường cũng ngày một nhiều. Nhất là vì một số lời đồn từ thời viễn cổ, những nơi hơi vắng vẻ chút, ví dụ như phía sau núi, vách núi, mỗi ngày đều có rất nhiều du khách muốn đến xem. Điều này khiến núi Long Hổ không thể không phái ra một bộ phận đệ tử tu đạo tại miệng núi để ngăn chặn, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thậm chí đã tam lệnh ngũ thân, không cho phép tới gần, nhưng sao vẫn luôn có những du khách cố ý đi qua, khiến núi Long Hổ không thể không giảm bớt số lượng du khách đến, nhưng dù vậy, mỗi ngày núi Long Hổ vẫn có rất nhiều dòng người qua lại, còn đông hơn trước kia. Cộng thêm việc các nơi đều đã lần lượt xuất hiện khe nứt Sơn Hải, hết lần này tới lần khác khu vực gần núi Long Hổ lại không hề có bất kỳ dấu hiệu gì, càng khiến ngọn núi cổ này gia tăng thêm nhiều tính chất truyền thuyết, làm lòng người không khỏi hiếu kỳ.
Trên bầu trời, mây khí đột nhiên kịch liệt rung chuyển, lấy chủ phong làm trung tâm xoay chầm chậm. Trương Nhược Tố ngẩng đầu nhìn. Thiên địa dị tượng này càng lúc càng lớn, dần dần liên lụy đến mấy trăm dặm xung quanh, người đến người đi du lãm trên núi, đương nhiên tất cả đều ý thức được sự hùng vĩ rung động của cảnh tượng này, cả ngọn núi Long Hổ, từng đạo ráng đỏ biển mây lưu chuyển, cuối cùng hội tụ, tựa như Tiên Thần xuất thế. Cùng với đó là tiếng long ngâm trầm thấp. Từng đầu Long thú tài hoa xuất chúng, cùng mãnh hổ sặc sỡ, từ không trung chậm rãi xuất hiện. Cảnh tượng này khiến không biết bao nhiêu người chấn động, trong lòng run rẩy không thôi.
Bên trong núi Long Hổ thấy Long Hổ, và ngay lúc những người bình thường chỉ có chút công phu dưỡng khí này đang run rẩy trong lòng thì đột nhiên nghe được âm thanh trong trẻo như ngọc khí va chạm vào nhau, loại sợ hãi bản năng nháy mắt biến mất không thấy, có tiếng nói lớn tiếng: "Nhiều vị đạo hữu đường xa tới đây, núi Long Hổ đã đợi từ lâu." Chư phái đạo nhân chỉnh tay áo cầm kiếm, chậm rãi đi tới. Tay bấm Tam Sơn Chỉ, trong miệng thấp giọng tụng Hoàng Đình Kinh. Long Hổ Chính Nhất huyền đàn chi khí tung bay, ẩn ẩn cùng khí tức gào thét của Long Hổ có địa vị ngang nhau.
Trương Nhược Tố khó được khoác lên một chiếc đạo bào có chút trang trọng, đội đạo quan, khí chất cổ phác xa xăm, rất có vài phần khí chất cao nhân đắc đạo, A Huyền nhỏ bên cạnh thở dài, nói: "Sư huynh, sao ngươi cứ nhất định phải để Vệ quán chủ diễn trò này?" "Có phải chỉ là muốn trêu đùa hắn?" Trương Nhược Tố nhìn cảnh Long Hổ giáng xuống, long ngâm hổ gầm, hôm nay đến núi Long Hổ, không ít người nhận được một chút lợi ích, khi lui về sau luyện tập các loại võ công như Du Long thủ pháp, có thể càng thêm thoải mái nắm bắt được ba vị bên trong, nghe A Huyền hỏi, mỉm cười nói: "Đương nhiên rồi." "Cảm thấy hả giận lắm sao?" A Huyền nhỏ không dám tin nhìn hắn.
Lão đạo nhân cười lớn lắc đầu, nói: "Thôi thôi, không trêu ngươi nữa." Hắn thở dài: "Lão đạo đã từng tính cho hắn một quẻ, quẻ tượng không tốt lắm, tốt nhất cũng chỉ là ly tán chi cục, thậm chí xấu nhất là sinh tử cách biệt, khiến người ta cả đời không gặp lại, ngươi không nên nhìn ta như vậy, duyên phận giữa người với người, thật sự là khó nói." "Có khi, khả năng thêm một việc, có khi lại khả năng thiếu một chuyện." "Liền sẽ nghênh đón kết cục hoàn toàn khác biệt." "Có thể một chuyện nào đó lúc ấy đã qua, nhưng đây chỉ như vết thương chôn ở đáy lòng, đồng thời không hề thực sự tan biến, trong tương lai còn có thể cuồn cuộn nổi lên, còn về mệnh cách, dù chỉ là một chút xíu khác biệt, đều có thể dẫn đến kết quả cuối cùng khác biệt một trời một vực." "Nếu muốn phá một kiếp này, cũng chỉ có thể vượt khó tiến lên, tùy theo tự nhiên." "Có lẽ còn có một tia chuyển cơ." Tiểu đạo sĩ A Huyền muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nói: "Sư huynh… Vệ quán chủ, hắn, thật sự sẽ đồng ý diễn tuồng này sao?" Trương Nhược Tố im lặng một lúc, cười như không cười nói: "Ai mà biết được?"
Núi Long Hổ vang vọng long ngâm hổ gầm. Ba ngàn thiết vệ của Nữ Nhi Quốc chậm rãi đáp xuống. Mặc dù vị đại tướng quân kia vì chậm hai ngày xuất phát nên chưa xuất hiện cùng lúc. Nhưng khí phách này đã đủ để mạnh mẽ khiến người kinh sợ, không biết bao nhiêu người khiếp sợ. Đương nhiên, cũng có người mong muốn đem cảnh này truyền bá ra ngoài, thậm chí còn giả thuyết rằng, ở một mức độ nào đó, đây là Thần Châu liên minh cùng Sơn Hải giới tạo thế, để một lần nữa tăng cường sự tự tin trong lòng dân Thần Châu, thực tế Đạo môn và tổ hành động đặc biệt cũng đã sớm chuẩn bị máy quay phim để thu thập tài liệu. Sau một quá trình từ lúc đầu cực kỳ náo nhiệt đến mức khiến người thán phục.
Tướng lĩnh Nữ Nhi Quốc mặc giáp trụ, đứng trên núi Long Hổ của Thần Châu, giọng điệu bình tĩnh, rõ ràng là ngôn ngữ bất đồng, nhưng không biết dùng pháp thuật gì mà tất cả mọi người đều nghe hiểu được tiếng của nàng, nói: "Theo minh ước, nước ta sẽ cùng Thần Châu kết minh." "Để tương ứng, mong muốn Đồ Sơn Uyên cùng đại tướng quân kết thành thông gia, để vĩnh viễn được thỏa đáng." Trương Nhược Tố khẽ nhắm mắt. Lâm Thủ Di của Thượng Thanh phái thở dài một tiếng, từ trong ống tay áo của lão đạo nhân chui ra hai đứa nhỏ. Một đứa là Lâm Linh Nhi của Thượng Thanh phái, một đứa là Chương Tiểu Ngư được Vệ Uyên gửi nuôi ở Vi Minh tông. Một đứa là tiểu đạo sĩ Nhân tộc, một đứa là hoạt thi không sống không chết, đều hiếu kỳ nhìn chăm chú vào diễn biến phía trước.
Mà lúc này, đạo nhân ban đầu đẩy xe lăn cho Vệ Uyên không biết vì sao, đột nhiên không thể bước chân di chuyển về phía trước được nữa. Và trong hàng ngũ 3000 tinh nhuệ Nữ Nhi Quốc, Khâm Nguyên nhìn thấy Vệ Uyên, không khỏi líu lưỡi, không biết tên này sao lại thành ra như vậy, còn Thiên Nữ thì ngơ ngẩn, nàng không ngờ Vệ Uyên lại biến thành bộ dạng này, không biết đã bị thương nặng đến mức nào, sau đó nàng cũng không hề nghĩ rằng Vệ Uyên sẽ xuất hiện ở đây. Tướng lĩnh Nữ Nhi Quốc tiến lên trước một bước, xác nhận thân phận của Vệ Uyên, sau đó lạnh giọng nói: "Giáp Nhất, Huyền Thất." Khâm Nguyên và Thiên Nữ đứng đầu dừng một chút mới ý thức được là đang gọi mình. Sự việc đã đến nước này, không cho phép các nàng có những tính toán khác nữa, trên thực tế, sự tình thế gian đa phần đều là kế hoạch không bằng biến hóa nhanh, khi xuất phát các nàng đã không nghĩ đến sẽ có tình huống thế này, căn bản không có cơ hội rời khỏi đội ngũ, trực tiếp từ trên trời giáng xuống núi Long Hổ. Đành phải bất chấp khó khăn từng bước một đi ra. Nữ tướng quân cầm một quyển trục đưa cho Thiên Nữ và Khâm Nguyên, để các nàng nâng nó ra trước mặt Vệ Uyên, sau đó nhìn về phía Vệ Uyên, khách khí nói: "Đồ Sơn Uyên các hạ, mời xem qua." Vệ Uyên ngẩng đầu, nhìn minh ước trên quyển trục, đột nhiên chậm rãi nói: "Nếu ta không đồng ý, Nữ Nhi Quốc không định cùng Thần Châu ký kết minh ước sao?"
Nữ tướng quân kia vốn định muốn tăng thêm chút áp lực, nhưng khi đối diện với đôi mắt màu mực kia, chẳng hiểu sao lại cảm thấy như bị ngàn vạn lưỡi kiếm chỉ vào, hoàn toàn không nói ra được những lời trái lương tâm, chần chờ một lúc, thấp giọng nói: "Không phải." "Đại tướng quân đã dặn, dù thế nào, minh ước vẫn sẽ được ký kết chính thức, chỉ là, nếu như ngươi bằng lòng kết thông gia, chúng ta sẽ viện trợ Thần Châu, thiết lập liên hệ với quốc gia khác." Câu nói kia vừa thốt ra, liền bị thiết bị thu âm mà núi Long Hổ đã chuẩn bị sẵn từ trước truyền đi, nghe thấy câu này, không biết bao nhiêu người kinh hãi há hốc mồm, ngược lại là thanh niên trẻ tuổi kia có chút lùi về sau dựa vào, nói: "Dựa vào loại ân tình qua lại như vậy để duy trì minh ước, thì có ích lợi gì?" "Nếu Thần Châu vốn dĩ đã có lực lượng, như vậy các nước hải ngoại tự nhiên đều sẽ gia nhập minh ước." "Còn nếu bản thân đã yếu kém không chịu nổi, thì dù có cùng quốc gia khác đạt thành minh ước, cũng có ích lợi gì sao? Thần Châu xưa có câu, không cắt đất không bồi thường thì không kết giao, tuy rằng hiện tại không tính là hòa thân, nhưng rốt cuộc đạo lý vẫn là không khác biệt lắm." Năm vị lão đạo nhân tóc trắng xoá im lặng nhìn nhau, đều cười khổ. Vệ Uyên quả nhiên là Vệ Uyên. Trực tiếp cho bọn họ một đòn như vậy. Nhưng, những gì hắn nói, vốn là có đạo lý.
Nữ tướng quân kia đôi mắt hơi đổi, đột nhiên mỉm cười, cao giọng hỏi: "Vậy nếu không phải dựa trên mối hẹn giữa hai nước thì sao? Đại tướng quân tộc ta dung mạo tuyệt sắc, thiên hạ vô song, đối với các hạ cũng chung tình, nếu có thể kết thông gia với các hạ, cũng là một chuyện tốt." "Đến lúc đó, các hạ chính là nhất phẩm hộ quốc công của tộc ta, nắm giữ Long Hổ quân." Những người đang hơi thả lỏng tinh thần lại có chút căng thẳng trở lại. Vệ Uyên hơi dựa về phía sau, nói: "Không cần." Nữ Nhi Quốc áo giáp bao trùm cả khuôn mặt và thân thể của Thiên Nữ, gió cũng che đậy khí tức, ở gần trong gang tấc, nhưng vẫn không thể nhận ra, còn thanh niên mặc một thân đồ màu đỏ sẫm thì lắc đầu, đáp: "Ta sớm đã có người trong lòng." "Ta đã từng tặng nàng thanh đồng ban chỉ, và nàng cũng đã từng tặng lại ta bạch ngọc." Nữ tướng không cam lòng hỏi: "Nữ tử kia, dung mạo thế nào, tài năng thế nào?" "Đại tướng quân..." Vệ Uyên nhìn tay mình, Giác không ở đây, điều này khiến bảo tàng quán chủ khó được dũng cảm lên, hít sâu một hơi, nói: "Đương nhiên là tốt nhất." "Trong những năm tháng đã qua, ta từng rất nhỏ yếu, cũng từng không đủ căn cơ, bẩm sinh ốm yếu, càng từng nhiều lần già đi." "Cho dù ta nhỏ yếu hay nghèo khó, nàng cũng chưa từng rời xa ta." "Ở chỗ chúng ta có một chút tri thức cảm thấy rằng, mỗi người tính cách khác nhau, đều có thói quen sinh hoạt của riêng mình, nếu như lẫn nhau áp sát quá gần, nhất định sẽ bị ảnh hưởng, phát sinh biến đổi, còn nếu như là bạn đời thì thật ra theo một ý nghĩa nào đó, tương đương với việc đem tư cách thay đổi cuộc đời mình chia sẻ cho người khác, tương lai còn rất dài, không biết sẽ tốt lên hay sẽ tệ đi." "Mà từ đầu đến cuối, ở chỗ ta có tư cách đó, chỉ có một người."
Vệ Uyên nhìn quyển trục rung lên, giọng nói dừng một chút, thấy bên cạnh một tu sĩ Nữ Nhi Quốc mặc giáp trụ đang nâng quyển trục bàn tay hơi run lên, hình như vì quá khẩn trương, Vệ Uyên tiện tay đỡ dưới cánh tay áo giáp của người kia, giúp nàng nâng quyển trục, rồi gật đầu. Thanh niên thu tầm mắt lại, trả lời: "Nếu như nói về một điểm này." "Ta là thuộc về nàng." "Từ đầu đến cuối, đều là như thế." Khâm Nguyên kinh ngạc không thôi, đột nhiên ý thức được gì đó, suy nghĩ khựng lại. Bỗng nhiên quay đầu. Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng như thấy mặt nạ của Thiên Nữ bên cạnh thấp thoáng có từng sợi hơi nóng bốc lên, sau đó động tác bỗng dừng lại không run nữa, trở nên cực kỳ ổn định, giống như hóa thành một bức tượng đá.
Nữ tướng trầm mặc, nói: "Lẽ nào như vậy, thật sự là không được?" Vệ Uyên còn chưa kịp mở miệng. "Đương nhiên không được rồi!!!". Trên bầu trời đột nhiên truyền đến từng đợt gầm thét như sấm sét. Tiếng sấm trầm thấp vọng đến từ ngàn dặm xa. Mọi người ngước mắt, nhìn thấy một cảnh tượng khó tin. Biển mây chân trời cuộn trào, một con cự thú như dải lụa đang du động trong biển mây, vảy lấp lánh như thép cứng rắn, sấm sét chạy nhanh trên đó, một tăng nhân vạm vỡ một tay nâng một cái chuông phật cực lớn, đạp Bạch Long. Con dị thú giống rắn lại giống rồng kia ngẩng đầu thở dài, đạo hạnh hơn hai nghìn năm, há phải lũ Long thú của Nữ Nhi Quốc có thể đối phó được, từng con ngã xuống đất, rồi theo ánh phật quang, một thân ảnh rơi ầm bên cạnh Vệ Uyên, chuông phật gào thét, cả núi Long Hổ dường như bị chấn động. Bạch xà cùng tăng nhân nhìn nhau. Địch nhân đã từng giao đấu, trên một chuyện nào đó lại đạt được nhất trí. Người đã sớm nhận mật báo của Phượng Tự Vũ, tăng nhân đứng thẳng bên cạnh Vệ Uyên. Chắp tay trước ngực, thanh âm phảng phất như tiếng sấm, vang vọng núi Long Hổ: "Vệ quán chủ, ngươi cùng Giác cô nương có mối tình duyên nối tiếp mấy đời." "Bần tăng tuyệt đối không thể để ngươi đi vào lạc lối!"
Tiếng nói truyền ra xa xăm, chỉ vỏn vẹn hai câu, nháy mắt đã bị không biết bao nhiêu người nghe rõ mồn một, mà tăng nhân kia không hề hay biết điều đó, đưa tay trực tiếp dùng chuông phật chụp lại, trực tiếp bao lấy Vệ Uyên, rồi quay tay gánh lên, trực tiếp cõng người ra phía sau, sau đó lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã niệm một tiếng phật hiệu, rồi nhanh chân chạy đi, nháy mắt đã chạy không thấy bóng dáng. Ta chính là đời sau đệ tử của Đường Tam Tạng pháp sư. Người đã từng bôn ba mười vạn dặm Tây Vực. Cước lực vô song. Còn đám Long thú kia bị khí tức của Bạch Tố Trinh ảnh hưởng, trong chốc lát các tu sĩ Nữ Nhi Quốc chỉ có thể trơ mắt nhìn hòa thượng kia vác người lên quay đầu bỏ chạy sạch sẽ dứt khoát, nữ tướng quân nhận được tin báo thủ đoạn vừa rồi là do Khoa Lâm truyền tin, chỉ trong thời gian ngắn đã biết chuyện xảy ra ở khe nứt nhân gian.
Hỏi thăm tình hình bây giờ thế nào."Đại tướng quân, mặc dù ngài có thể không tin được..." Nữ tướng quân khó khăn thu lại tầm mắt, lắp bắp đáp: "Mục tiêu, mục tiêu bị một tên đàn ông cõng chạy mất rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận