Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 261: Từ xưa manh tân không đơn giản

Chương 261: Từ xưa lính mới không hề đơn giản
Vệ Uyên cáo biệt từ nhà thờ Vũ Hầu, trở về viện bảo tàng, sau đó khó có được có mấy ngày tháng ngày yên bình, đến nỗi chuyện hai đạo sĩ trẻ tuổi ở Thừa Yên Quan ngày đó có gặp ác mộng hay không, Vệ Uyên chỉ biết nói một tiếng thật ngại trong lòng, rồi lôi ghế bố ra phơi nắng lười biếng.
Trên tay hắn là một quyển Đạo kinh.
Nói là đạo kinh, nhưng thật ra là một loại khẩu quyết dưỡng khí, do lão thiên sư Trương Nhược Tố gửi tới thông qua hệ thống tin nhắn.
Nói là nếu Vệ Uyên đã có ý định muốn lập lại Thái Bình đạo thống, vậy chi bằng tranh thủ hỗ trợ sớm một chút.
Thứ này là do đội đặc biệt hành động thu thập được số liệu từ nhóm quân nhân đầu tiên tu hành pháp quyết dưỡng khí, sau đó sửa đổi, muốn các phái đều đưa ý kiến, đánh dấu kiến giải cùng đề xuất cải thiện của mình, để nhanh chóng phổ cập việc tu hành.
Nếu được thì tốt nhất nên bổ sung thêm mô hình kinh mạch 3D nhân thể.
Ta chỉ muốn tiện thể lập danh tiếng thôi mà... Sao còn chưa bắt đầu mà đã có cảm giác đang làm bài tập thế này... Mô hình kinh mạch 3D, bây giờ làm đạo sĩ còn phải học cả CAD sao... Vệ Uyên xem một hồi, cảm thấy hơi đau đầu, liền dùng bút máy thêm vào một vài chú thích vào khẩu quyết dưỡng khí.
Lần lượt đưa ra đề nghị về phương diện khẩu quyết dưỡng khí cấp Aether phẳng, và cả về hành khí trong bài Ngọa Hổ Quyết.
Thiên Cương ba mươi sáu thần thông một trong 'Chín hơi chịu phục', thật ra chỉ việc thổ nạp thiên địa nguyên khí, phương pháp tăng tu vi của mình, tất cả các phái đều có nội tình sâu xa, có các pháp môn tương tự, đều có thể gọi là ‘chín hơi chịu phục’, còn về các loại kết cấu kinh mạch thì Vệ Uyên xin biểu thị kỹ năng của mình đã sớm trả về cho thầy giáo rồi.
Điện thoại di động đặt trên bàn kêu lên một tiếng.
Vệ Uyên nhấp một ngụm trà đá, tiện tay cầm lên, ban đầu tưởng là Trương Nhược Tố, kết quả lại thấy mình bị kéo vào một nhóm mới, mở ra xem, thấy ảnh chân dung của Đổng Việt Phong, Vệ Uyên giật mình gật đầu, trước đó hắn từng đồng ý yêu cầu của Đổng Việt Phong, lúc ấy ông cụ đã gửi một liên kết cho hắn, để hắn tải một chương trình độc lập.
Chuyện này đã qua vài ngày, ông cụ mới kéo hắn vào trong nhóm này.
Không biết có phải còn phải trải qua xét duyệt gì hay không.
Vệ Uyên nhìn trong nhóm có tổng cộng 67 người, khá là quen thuộc liền gửi một cái biểu tượng.
Một cái đầu mèo vái chào, phía trên nhấp nháy mấy chữ lớn, lính mới vào nhóm, xin chỉ giáo nhiều.
Vốn cho là sẽ có người hoan nghênh này nọ.
Kết quả một hồi lâu vẫn im ắng.
Bầu không khí lúng túng đến cực hạn.
Vệ Uyên nhấp thêm ngụm trà đá để át đi.
Lúc này Đổng Việt Phong mới gửi biểu tượng hoan nghênh, hoa đỏ rực, pháo hoa nổ tung, rồi một quyển trục hình câu đối từ từ mở ra, hiện ra hai chữ lớn mạ vàng, ‘hoan nghênh’, bầu không khí ngột ngạt mới hòa hoãn lại chút.
Có người gửi tin nhắn nói: “Hoan nghênh, vị này là trợ thủ do Đổng giáo sư giới thiệu.”
“Một vị…”
Hắn có vẻ hơi do dự không biết giới thiệu Vệ Uyên sao cho hợp lý.
Vệ Uyên trả lời một câu: “Chỉ là một quán chủ viện bảo tàng dân gian.”
Hắn khách khí nói: “Chư vị...”
“Sau này, xin chỉ giáo nhiều.”
“Ừ.” Một người có tên nhóm là Viện nghiên cứu sở nào đó nào đó đáp: “Người trẻ tuổi thái độ tốt, khiêm tốn đấy.”
“Phải ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ học hỏi, chịu khó làm nhiều, đừng than vãn.”
“Lần này có kinh nghiệm, đối với cậu có chỗ tốt lớn lắm, biết không?”
“Khả năng không còn lần thứ hai đâu.”
Đúng là sẽ không có lần thứ hai.
Vệ Uyên lặng lẽ nghĩ một câu trong lòng, rất lịch sự khách khí trả lời: “Vâng, đúng là thế.”
Sau đó gửi một cái biểu tượng, một con mèo đang giơ một tấm biển gỗ. Lính mới cầu bao nuôi.

Thành công trà trộn vào một nhóm chat rõ ràng là dùng để liên lạc đặc biệt.
Vệ Uyên đã chuẩn bị kỹ càng để sau này có thể trà trộn thành công vào nhóm nghiên cứu viên này, rồi làm nội ứng, đặt điện thoại di động xuống, lặng lẽ liếc qua thanh kiếm Hán tám mặt treo trên tường, trên chuôi kiếm có huy hiệu Ưng thiết vỗ cánh, rồi tiếp tục hoàn thiện bộ khẩu quyết dưỡng khí của mình.
Lúc chuẩn bị cơm trưa, Drowner mang điện thoại đến cho hắn.
Điện thoại di động kêu ong ong ong.
Vệ Uyên nhìn thoáng qua, thấy cái đầu mèo kia, khóe miệng giật giật.
Đến thì sẽ đến.
Trong lòng lặng lẽ niệm một tiếng, Vệ Uyên lau tay vào tạp dề, nhận điện thoại, vào phòng trong nghe máy, đưa điện thoại hơi ra xa tai một chút, đầu dây bên kia có tiếng xì xào nho nhỏ, chợt giọng của lão đạo Trương Nhược Tố từ từ vang lên: “Vệ đạo hữu.”
“Mấy ngày trước, sơn môn Thiên Thai Tông nửa đêm bị người chém bổ.”
“Chuyện này, ngươi có biết không?”
Vệ Uyên mặt không đổi sắc nói: “Sơn môn? Trương đạo hữu, lúc đó ta ở nhà xem phim mà.”
“Vả lại, ta và Thiên Thai Tông không thù không oán, sao có thể là ta làm?”
“Đúng, không phải ta.”
“Chuyện này, ta hoàn toàn không biết.”
“Trương đạo hữu, ngươi không thể mỗi lần có chuyện gì lại tìm ta chứ, với lại, ta dùng kiếm, mà sơn môn kia bị đao bổ, có liên quan gì tới kiếm khách như ta đâu?”
Khóe miệng Trương Nhược Tố giật một cái, cuối cùng cũng phải bỏ qua, ông đưa tay lên xoa trán, thở dài: “Thôi được, không phải là ngươi thì không phải là ngươi.”
“Nhưng mà, ta tìm ngươi chủ yếu là vì chuyện thứ hai.”
“Chuyện thứ hai?”
“Là…”
Trên núi Long Hổ, Trương Nhược Tố ngồi xếp bằng trên đỉnh núi sau, thần sắc hơi ngưng trọng: “Mấy ngày trước Thiên Thai Tông bị một đao chém tới khí vận, cây bồ đề sau sơn môn khô héo mất nửa lá, Phật Môn khí vận rơi vãi đầy đất, không ít chim cá cũng sinh linh trí, vị hòa thượng Liễu Diễn kia trên núi tuy không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng cũng lăn lộn bên ngoài được mấy năm, kết bè kéo phái cũng học được không ít, hiện tại còn liên hệ đến chuyện Tịnh Thổ Tông xảy ra trước đó.”
“Muốn rộng phát Bồ Đề thiếp, mời rộng rãi đồng đạo.”
Vệ Uyên mắt híp lại, nói: “Chỉ riêng mời đồng đạo…”
“Đúng.”
“Luật tông, Tam Luận Tông, Thiên Thai Tông, Pháp Tướng tông, Hoa Nghiêm tông, Chân Ngôn tông, Thiền tông, Tịnh Thổ Tông, hắn muốn để Phật Môn Đại Thừa tám tông liên hợp lại, gọi chung là Phật Môn Nghiễm Đại, tám bộ tông môn, thiệp mời đã phát ra ngoài, giờ xem có bao nhiêu đệ tử Phật môn muốn liên hợp.”
“Chỉ riêng Thiên Thai Tông bị trảm một nửa khí vận, còn có Tịnh Thổ Tông trước đó bị phá gần một nửa Tịnh Thổ Tông.”
“Hai tông môn này chắc chắn muốn liên hợp.”
Vệ Uyên trầm mặc một hồi lâu, việc này đúng là vì nguyên nhân của hắn mà ra, bất quá suy nghĩ cẩn thận một chút, dường như hắn chỉ có vai trò đẩy nhanh tốc độ mà thôi, xem ra Phật Môn bát tông, ít nhất Thiên Thai Tông và Tịnh Thổ Tông đã có khuynh hướng liên minh từ trước, hắn xoa xoa mi tâm, hỏi: “Trương đạo hữu, ý của ngươi là sao?”
Trương Nhược Tố cười một tiếng, thản nhiên nói: “Người ta muốn liên hợp, có liên quan gì đến lão đạo ta, lão đạo cũng chẳng hứng thú quản, hơn nữa hiện tại Thần Châu đang trong thời điểm biến chuyển, nếu Thần Châu có thể xuất hiện thêm một tông môn có thể gánh vác trách nhiệm, làm trụ cột thì lão đạo ta nguyện đến tận nơi chúc mừng, núi Long Hổ cũng vui vẻ thấy xuất hiện thêm một cái tông môn có thể chống đỡ núi sông.”
“Nhưng, chuyện này đồng nghĩa với việc tâm pháp của chúng ta nhất định phải được phổ cập từ trong trường học.”
“Bằng không, nếu mấy hòa thượng kia mà khiến quá nhiều người lên núi tu phật, tăng nhân quá nhiều, lại không làm ra sản xuất, chỉ khiến lịch sử lặp lại mấy bi kịch thôi, lão đạo ta không muốn thấy một màn này, cho nên ta chỉ tới thúc giục Vệ quán chủ ngươi một tiếng, viết xong chưa?”
“Viết xong, chụp lại rồi gửi cho lão đạo, lão đạo xem xem…”
Vệ Uyên đang muốn khen ngợi tâm thái thản nhiên của lão đạo.
Đầu dây bên kia lại nhân tiện đốc thúc hắn ‘làm việc’… Ta tu đạo là muốn thoải mái tiêu dao, nhưng vì sao Trương đạo hữu ngươi lại khiến ta có cảm giác đang phải ‘điểm danh’ thế này… Chính Nhất Minh Uy, Chính Nhất Minh Uy, có phải là vì mấy đạo sĩ kia một người thì đấu đá nhau một người thì giỏi mò cá, cho nên bắt buộc phải có một người đáng tin đứng ra làm chủ nhiệm lớp hay không?
Vệ Uyên phảng phất như tìm ra được lý do Chính Nhất Minh Uy được sáng lập, liếc qua bản công pháp đang viết dở một phần tư, thu tầm mắt lại, nghĩa chính ngôn từ nói: “Nhanh thôi, Trương đạo hữu, ông cứ yên tâm, ta lập tức viết xong, lập tức gửi, lập tức gửi.”
Trương Nhược Tố cười ha ha nói: “Vậy thì tốt, lão đạo chờ ngươi ‘đánh dấu’.”
Vệ Uyên tắt điện thoại.
Lau mồ hôi, nhìn thoáng qua bản công pháp kia, lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác.
Lập tức thôi, lập tức thôi.
Trương đạo hữu, không phải là ta không chịu viết, chỉ là bây giờ có việc quan trọng hơn cần làm.
Vệ Uyên lấy ra mấy món khí đồng, phân phó Drowner bọn họ canh cửa, rồi trở lại phòng trong, đem đồ đạc đều chuẩn bị xong, lần tế tự đến từ Sơn Hải Giới đã lần nữa mở ra, hắn đã có thể cảm giác được sự kêu gọi từ nơi đó.
Đã đến lúc đi một chuyến rồi.
Ngoài ba món khí đồng Ân Thương kia, Vệ Uyên còn lấy ra chiếc đèn đồng xanh tìm được trên Côn Lôn Sơn trước đây, và cả ngọc thư Sơn Hải Kinh có phong ấn một sợi thần hồn của Tương Liễu viễn cổ có được từ chỗ Tương Liễu, hai món đồ này, một món liên quan đến bí ẩn Côn Lôn Khư tan biến, ban đầu Vệ Uyên còn định để Giác xem qua, đáng tiếc bây giờ Giác đang ở Thanh Khâu quốc.
Chỉ có thể đợi nàng trở về, xem như quà bất ngờ.
Về phần ngọc thư Sơn Hải Kinh.
Tuy Tương Liễu đã chết, nhưng nó là một trong những nguồn gốc của truyền thuyết Thần huyết kiến tạo dao Trì.
Vệ Uyên đương nhiên muốn xem xem Vũ đã chuẩn bị những gì, hơn nữa vì bây giờ chỉ có mình hắn vào được Sơn Hải Giới nên hắn cũng chưa nói cho ai cả.
Đúng lúc này, điện thoại di động rung lên hai tiếng, Vệ Uyên oán thầm sao hôm nay không ít người tìm hắn thế, cúi đầu nhìn điện thoại, lại thấy là tin nhắn của Nữ Kiều, là một tấm ảnh, trong ảnh là Giác ngây thơ, cùng với Nữ Kiều đang giơ tay chữ A chụp tự sướng.
Gửi cái này làm gì?
Ảnh chụp Giác, chẳng lẽ ta sẽ thấy thích cái này sao?
Vệ Uyên cau mày.
Sau đó ngón tay bấm lưu hình lại.
Đúng vậy, ta xác thực cảm thấy hứng thú.
Rồi nhìn thấy tin nhắn gửi tới, là giọng nói.
Vệ Uyên thái dương giật giật, trong lòng cảm thấy không ổn.
Hắn vừa tải hình xong, với phần mềm này, đối phương chắc chắn biết được, cho nên bây giờ hắn không cách nào giả chết được nữa rồi.
Vu nữ Kiều, ngươi đang thử thách đệ đệ mình đấy à? !
Vệ Uyên trầm mặc, vẫn đưa tay ấn xuống nút nghe giọng nói, vừa mở đã nghe được giọng cười của Nữ Kiều, nàng nói: “A nha, Giác nhi cùng A Ngu đến thăm ta, còn nói ngươi không thể tới, cho nên chuẩn bị quà.”
“Vẫn là Giác nhi tri kỷ nhất đấy.”
“Dù sao Uyên ngươi là người bận rộn, không có chuyện gì cũng sẽ không đến chỗ điện tam bảo này của ta mà.”
“Cũng không biết lần tới gió gì lại thổi ngươi đến đây nữa, dù sao Đồ Sơn quá nhỏ, Thanh Khâu cũng nhỏ, ngươi lớn rồi, chỗ tỷ tỷ đâu có giữ được ngươi nữa đúng không?”
Thanh âm dịu dàng kèm theo ý cười, chỉ cần nghe thôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vị nữ tử tóc trắng kia cười nhẹ nhàng.
Vệ Uyên lại chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc trên da đầu, lùi bạch bạch mấy bước, tóc gáy dựng lên.
Nhìn một chút điện thoại, khóe miệng giật giật.
Ta của quá khứ, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì? !
Vũ, ngươi mau trở lại…
Khoan đã… Vệ Uyên hơi dừng lại.
Trầm tư, dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nghĩ ra một chuyện.
Thật ra, không quá nghiêm ngặt theo ý nghĩa nào đó thì, Vũ Vương đúng là đã ‘trở về’ rồi.
Vệ Uyên nhớ đến lần trước ở trong Tương Thủy, đã từng nghe thấy được lời nhắn lại của Vũ Vương, lúc ấy hắn giải phóng chân linh của hai vị Tương phu nhân, nhưng đạo Sơn Hải tàn thiên ghi lại âm thanh vẫn còn ở đó, Vệ Uyên chần chờ một lúc, vẫn thi triển pháp thuật, truyền lại âm thanh của Vũ Vương lên trên một mảnh ngọc giản.
Ban đầu cũng định là để nói cho vu nữ Kiều.
Vệ Uyên gửi tin nhắn đi, nói: “Quà thì đương nhiên đã chuẩn bị xong rồi.”
“Gần đây ta vẫn đang chuẩn bị những thứ này đấy...”
Sau đó thi pháp đem âm thanh của Vũ Vương lấy ra, lại khóa nút ghi âm thoại của điện thoại di động, đem tất cả âm thanh đóng gói gửi đi, hít một hơi thật sâu, buông khóa gửi.
Đi chết đi!
Trong Thanh Khâu Quốc, Nữ Kiều kinh ngạc nhìn thấy Vệ Uyên lại dám ‘cãi láo’ với mình, hơi nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng càng thêm rạng rỡ.
Uyên quả nhiên lớn thật rồi.
Ta lại muốn xem xem quà là gì, nếu không làm ta vừa lòng…
Lại thấy một giọng nói truyền tới.
Nàng lơ đãng mở lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận