Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 74:

Chương 74: Vì thời gian đã hết giờ làm việc, thêm nữa nơi này là khu phố cũ, xe buýt bên trong khó được thanh nhàn, cũng không có nhiều người, lái xe chậm rãi chạy qua khu thành phố có hoa và sườn dốc thong thả, ngược lại lộ ra có chút nhàn nhã. Vệ Uyên hao tâm tổn trí nghĩ cách giải thích với một thiếu nữ mà ký ức đại khái dừng lại ở sau Tần Hán, thời điểm nước Tấn diệt Ngô, để nàng hiểu rõ nguyên lý tiền tệ hiện đại, để nàng hiểu rõ, hiện tại khác với thời cổ, không thể sau khi ăn tối bên đường lại lấy bạc vụn hay vàng hạt đậu ra trả tiền. Thiên Nữ rất nhanh đã hiểu ý của Vệ Uyên. "Hiện tại dùng những thứ khác thay thế tác dụng của bạc sao?" Vệ Uyên khẽ gật đầu, lại giải thích sự tồn tại của thanh toán di động nhanh chóng. Thiếu nữ lâm vào trầm tư. Nhìn những con số trong điện thoại, có chút hoài nghi. Vệ Uyên định tiện thể giải thích, đại khái là giống tiền trang, chợt nghĩ, vào thời đại của thiếu nữ, ở Thần Châu có tiền trang hay không còn chưa chắc chắn, trong nhất thời có chút đau đầu, gần hai ngàn năm, trong sinh hoạt hàng ngày không còn là khoảng cách thế hệ, có thể nói là một khoảng cách rất lớn. Ngay lúc hắn có chút đau đầu. Thiếu nữ lại cười khẽ, ngữ khí chậm rãi nói: "Thật thú vị, nhân gian." "Mãi mãi có đồ mới, luôn cho chúng ta cảm thấy mới mẻ, cho nên người trên núi mới muốn lén xuống núi, từ khi con người thành lập quốc gia mới chỉ mấy ngàn năm, Hoàng Đế Hiên Viên hẳn cũng không tưởng tượng nổi hậu thế sẽ như thế này." Vệ Uyên chần chờ nói: "Ngươi gặp Hoàng Đế rồi sao?" Thiên Nữ lắc đầu: "Ta chưa từng, thời đại của ông ấy quá cổ xưa." "Tuổi ta còn nhỏ, nhưng nghe nói từng có hai vị Thiên Nữ lớn tuổi đã từng gặp ông ấy." "Hai vị đó là..." "Trưởng tỷ là Huyền Nữ, một vị khác gọi là Bạt." Vệ Uyên bỗng thấy cạn lời. Vệ Uyên và Thiên Nữ xuống xe ở chỗ cách trung tâm thương mại điện máy không xa. Theo công năng chọn lựa, rất nhanh mua một chiếc tủ lạnh mới, đặc biệt yêu cầu dung tích phải đủ lớn, có thể làm một mẻ Coca-Cola ướp lạnh đủ dùng, còn được tặng kèm khuôn kem que, có thể đổ Coca-Cola vào, cho vào ngăn đông, để qua một đêm, ngày thứ hai sẽ có kem que vị Coca-Cola để ăn, đặc biệt dự tính cho viện bảo tàng. Hẹn thời gian, để trung tâm thương mại giao tủ lạnh đến viện bảo tàng. Khó khăn lắm mới ra ngoài đi dạo một vòng, đặc biệt muốn dẫn Thiên Nữ đi một vòng gần đó. Vệ Uyên cũng không biết những người của Phủ Thiên Sư rốt cuộc là lơ là hay là không để ý những chuyện này. Bọn họ cũng chưa từng giải thích cho Thiên Nữ về thời đại này một lần. Vì vậy, Vệ Uyên có thể thấy sự khó hiểu và tò mò của nàng đối với biến đổi của thời đại, nhân tiện giảng giải, rất nhanh đã đến trưa, Vệ Uyên đề nghị dứt khoát ăn cơm ở một nhà hàng gần đó, Thiên Nữ chậm rãi gật đầu, Vệ Uyên nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy lúc đó Giác ở nhân gian ăn gì?" Hắn muốn chọn vài món ăn ít nhất có thể khiến thiếu nữ dễ chấp nhận. Thiên Nữ trước tiên đáp: "Chúng ta không cần ăn uống cũng được." Nghĩ một chút lại nói: "Bất quá khi đó dân thường thường ăn bánh và hạt kê, còn có rau quả tươi và rau quả muối, nhà giàu thì sẽ ướp thịt bằng muối ăn, làm thành miếng thịt, chủ yếu ăn chay, dù nhà giàu cũng phải tới ngày lễ mới có thịt để ăn." Vệ Uyên gật nhẹ đầu, nói: "Vậy ta đã hiểu." Tùy tiện vào một quán ăn, gọi mấy món thanh đạm, lại gọi một phần cháo, một phần mì, bánh thời xưa, ít nhất ở thời Ngụy Tấn, bánh là chỉ chung các loại bánh bột mì nấu, hấp, nướng, lúc đầu hắn muốn gọi cháo trứng gà thịt băm, nhưng nghĩ đến trước mắt thiếu nữ chưa chắc đã chấp nhận được trứng muối xuất hiện sau này, đành gọi thành cháo thịt băm rau xanh. Thiên Nữ nếm thử hương vị, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. "Hương vị rất ngon." Nàng uống thêm chén thứ hai, "So với hương vị thời Tấn tốt hơn rất nhiều." Vệ Uyên cười nói: "Dù sao cũng đã qua hơn một ngàn năm lịch sử." Thiếu nữ dùng thìa khuấy cháo, chậm rãi gật đầu, nói: "Đúng... " "Có một vài phong tục, ta có chút... tạm thời không hiểu nổi." Nàng nhìn ra bên ngoài tủ kính, hiện tại ngày xuân đã đến cuối, một ngày ấm hơn một ngày, đã có vài cô gái trẻ mặc quần áo mát mẻ hợp thời trang, để lộ cánh tay và chân thon dài, đi lại trên đường, như một khung cảnh đô thị đương đại, mọi người đều đã quen dần. Nếu như nói quần ngắn yếm sẽ vẫn khiến các mẹ không vừa mắt, thì quần đùi áo cộc cơ bản đã là cách ăn mặc phổ biến, dù người già cũng không để ý và trách móc, nhưng chuyện này cần phải loại trừ cô thiếu nữ mà Vệ Uyên dẫn đến từ thời Tần Hán lấy trang nhã làm chủ này. Nàng khẽ nhíu mày, nhìn Vệ Uyên, nói: "Nữ tử thời nay đều, đều như thế..." Vệ Uyên nhìn Thiên Nữ, người sau che kín rất chặt, trên người áo len giữ nhiệt, bên dưới thì là chiếc váy dài chấm gót, đau đầu giải thích: "Là tập tục, mọi người dần dần tự tin hơn, cởi mở hơn một chút, có chút khác với thời xưa." Thiên Nữ chậm rãi gật nhẹ đầu. Nhưng Vệ Uyên cảm thấy, cần phải có một thời gian dài, hoặc là nói, nàng chỉ có thể chấp nhận. Mà mình đại khái vẫn sẽ ăn mặc như bây giờ. Vệ Uyên nhớ ra một chuyện, nhìn về phía Thiên Nữ, nói: "Đúng rồi, người của Phủ Thiên Sư có chuẩn bị điện thoại di động cho ngươi không?" Thiên Nữ gật nhẹ đầu, nói: "Có." Nàng lấy ra một chiếc điện thoại màu đen, giống loại mã hóa đặc biệt mà Vệ Uyên dùng, chuyên dụng cho đội hành động, Vệ Uyên giải thích công dụng của điện thoại di động, cười nói: "Có cái này, dù cách xa cũng có thể liên lạc với bạn bè." Hắn ghi số điện thoại của mình vào, rồi chỉ cách thao tác. Thấy trong điện thoại của Thiên Nữ trống không, lại có một phần mềm chat, có chút kỳ lạ, Thiên Nữ nói: "Là tiểu đạo sĩ của Phủ Thiên Sư chuẩn bị, nói lúc không tiện gọi điện thoại, cũng có thể dùng cái này liên lạc với anh ta." Tiểu đạo sĩ của Phủ Thiên Sư? Vệ Uyên hơi giật mình, nhớ đến người mà thiếu nữ nói, đạo sĩ tên Trương Nhược Tố. Họ Trương, hẳn là người thừa kế Phủ Thiên Sư. Vệ Uyên suy nghĩ, nhớ đến phù lục mà Bá Kỳ để lại cho mình, nhưng vẫn chưa thể xác định lá phù này có phải chỉ ở trên người mình không, hay là cả Chu Di, người đã tham gia vào vụ việc này, đặc biệt là thành viên đội hành động, cùng quân sĩ Thần Cơ doanh cũng bị gieo phù lục, mình đã được Thiên Nữ giải trừ ác chú trong mộng, nhưng người khác lại không có cơ duyên như vậy. Chuyện này liên quan đến quá nhiều người, báo với Trương Hạo hay Chu Di thì chi bằng nghĩ cách nói cho chính dòng Phủ Thiên Sư. Như vậy mới có thể khiến chuyện này được coi trọng hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Uyên nói: "Vậy ngươi có thể giới thiệu tài khoản của anh ta cho ta được không?" Thiên Nữ cũng không để ý, vui vẻ đồng ý, dưới sự giúp đỡ của Vệ Uyên giới thiệu tài khoản, trong phần mềm này, khi một bên giới thiệu bạn bè, bên mình sẽ được giới thiệu, đồng thời hai bên cùng biết được, Vệ Uyên thấy ảnh đại diện của Trương Nhược Tố là một chú mèo hoa đen đang nằm ngủ trong tuyết. Rất nhanh yêu cầu kết bạn của Vệ Uyên được chấp nhận. Nghĩ nghĩ, Vệ Uyên gõ một dòng chữ. "Chào anh, Trương đạo hữu, tại hạ Vệ Uyên." "Lần này làm phiền, là có chuyện muốn nói với đạo hữu." Bên kia gần như là trả lời ngay. "Hóa ra là Vệ đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." "Không biết là chuyện gì, xin nói xin nói." Thái độ của đối phương rất tốt, Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra, hàn huyên vài câu xong, đem chuyện Bá Kỳ dùng chú, cùng chuyện có thể Sơn Quân lưu lại ở một đạo quán nào đó tại Giang Nam nói cho Trương Nhược Tố, người kia rất nhanh biểu thị đã biết, rồi gửi một biểu tượng mèo nhảy hiphop. "Đa tạ đạo hữu đã báo tin." "Không có gì, ngược lại là đạo hữu chưa từng trách tội tại hạ mạo muội." "Sao dám sao dám." "Ách, khách khí khách khí." Cuối cùng hẹn có thời gian rảnh sẽ liên lạc sau, Vệ Uyên kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhìn về phía Thiên Nữ đang nghịch điện thoại, cười nói: "Vị đạo trưởng này còn rất trào lưu." "Không cứng nhắc như ta nghĩ." Thiên Nữ gật nhẹ đầu, nhìn điện thoại di động, chuyển đổi phương pháp nhập, ngón tay trắng nõn lướt trên màn hình. Điện thoại di động của Vệ Uyên kêu lên. Cứ tưởng là đạo trưởng Trương vừa gửi tin, cúi đầu nhìn lại, là từ Thiên Nữ trước mắt gửi tới, là tin nhắn đầu tiên nàng gửi từ khi đến thời đại này. "Ta là Giác." Sau đó bổ sung một biểu tượng mặt cười mỉm tiêu chuẩn. Vệ Uyên nhìn thiếu nữ trước mắt, dở khóc dở cười giải thích: "Biểu tượng này giờ không đơn thuần chỉ là cười bình thường mà ngược lại là cảm thấy đối phương có vấn đề về cảm xúc, ừm, là vậy." Hắn tiện tay mở điện thoại, trả lại một tin nhắn: "Ta là Vệ Uyên (* '▽ '*)♪" Cất điện thoại, Vệ Uyên mỉm cười nói: "Đại khái là như thế." Mà vào thời điểm này mấy con quỷ đang chờ ở viện bảo tàng, nghe thấy tiếng gõ cửa. "Chào, có ai không?" Quỷ nước mắt sáng lên. Tủ lạnh mang tới rồi sao?! Ngay sau đó đi ra cửa, nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đang ôm một thùng giấy carton. Trong thùng giấy đựng đầy sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận