Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 196: Phi Kiếm chi Thuật hiện đại hoá vận dụng

Chương 196: Vận dụng thuật phi kiếm theo hướng hiện đại hóa.
Ánh chớp tấn mãnh, tốc độ cũng cực nhanh. Sau khi nghe thấy tiếng sấm đã đi xa, và gửi tin nhắn báo tin cho Trương Nhược Tố xong, Vệ Uyên mới thở phào một hơi, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, cố gắng lắm mới ổn định lại được hơi thở. Tuy vậy hắn cũng xem như hiểu được, pháp đàn này có hiệu quả mạnh đến cỡ nào. Dù cho cần chuẩn bị từ sớm, cần rất nhiều điển nghi, nhưng dùng cái đó để đổi lấy uy lực mạnh mẽ này, cũng rất đáng.
Quỷ nước thò đầu ra từ trên tường, muốn nói rồi lại thôi, cứ ấp úng.
Vệ Uyên hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt quỷ nước cổ quái, nghẹn nửa ngày mới nói: "Cái kia... Lão đại, ngươi vẫn nên tự mình ra xem đi."
Vệ Uyên nhíu mày, miễn cưỡng đứng lên, đẩy cửa ra, vừa đi vừa nói: "Có chuyện gì, giống như nhà có trộm vậy..."
Hắn vừa đẩy cửa ra, câu nói đột ngột ngừng lại.
Mắt thấy đầy đất là mảnh thủy tinh vỡ vụn, trên vách tường có một mảng vết đen do lôi đình nướng cháy, cái lớn nhất, chính là tấm kính lớn kiểu cổ màu xanh lá cây đã bị đánh thủng một lỗ lớn, chỉ còn lại một mảnh nhỏ hình tam giác đang lủng lẳng. Mấy cái tủ nghiêng ngả, xiêu vẹo, giống như một cơn bão vừa quét qua. Gió lùa vào, thê lương không tả xiết, mảnh kính cuối cùng cũng rơi xuống, vỡ tan tành, cảnh tượng hoang tàn.
Vệ Uyên: "..."
Quỷ nước cẩn thận từng chút một nhìn sang, nói: "Lão đại, vừa nãy thanh kiếm kia bay, có hơi... nhanh một chút."
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật.
Sau đó hắn bình tĩnh nói: "Mọi thứ đều nằm trong dự liệu."
Hắn dừng một chút, nói: "Chuẩn bị tổng vệ sinh."
"Rõ!"
Quỷ nước xoay người, gọi binh hồn và họa sĩ quỷ hồn trầm mặc, cùng nhau tìm kiếm đồ đạc để dọn dẹp, nhưng vì bọn hắn đều là âm hồn, không thể tùy tiện chạm vào đồ vật thực tế, tiến độ rất chậm. Vệ Uyên xem như trụ cột chính, phải lau nhà, quét rác, loay hoay đến đau lưng.
Vịn eo đứng lên, thấy còn lâu mới xong, hắn rơi vào trầm mặc.
Một ý nghĩ vô cùng hấp dẫn, nhưng cũng đầy tội lỗi chợt lóe lên trong đầu. Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Uyên nghe theo sự chỉ dẫn của nội tâm, thu dọn đồ lau nhà, đi vào bếp, nắm lấy đậu nành, nhắm hai mắt, hai tay kết ấn, miệng niệm pháp chú, nói: "Lão sư, đệ tử Uyên bái cầu thần thông sắc lệnh."
"Thi hành Hoàng Cân lực sĩ, có thể Tát Đậu Thành Binh, có thể che hộ chân nhân, hàng yêu trừ ma, vạn tà lui tránh."
Hắn ném một nắm đậu nành xuống đất, miệng quát: "Cấp cấp như luật lệnh!"
Pháp lực lưu chuyển, những hạt đậu nành trong nháy mắt biến thành các Hoàng Cân lực sĩ mặc áo giáp, người cầm đầu cao lớn nhất, uy phong lẫm liệt, tướng mạo đường đường, khi nhìn thấy Vệ Uyên, thần sắc có chút ngưng trệ.
Pháp của Hoàng Cân lực sĩ, phép Tát Đậu Thành Binh không có chân linh cố định, chỉ có bóng dáng chân linh trong quá khứ, chỉ có kinh nghiệm chiến đấu. Thế nhưng vì ấn tượng mà Vệ Uyên lưu lại cho Hoàng Cân lực sĩ quá sâu sắc, trải qua hai ngàn năm, dù linh tính đã tiêu tan, trở về thiên địa, nhưng khi lần nữa giáng thế, vẫn còn sót lại ký ức và sự nhận biết.
Hoàng Cân lực sĩ cứng ngắc hành lễ: "Bái kiến chân nhân."
Mặt Vệ Uyên trắng bệch, cầm cây chổi lên, chỉ vào viện bảo tàng bừa bộn, ngắn gọn nói: "Quét dọn."
"Lau nhà."
"Thay kính."
Hoàng Cân lực sĩ: "..."
Tên cầm đầu nhìn đại đao đã chém giết không biết bao nhiêu yêu quái của mình, cuối cùng lặng lẽ cắm vào vỏ, nhận lấy cây chổi, vác cây lau nhà lên lưng, mặc thêm tạp dề ra bên ngoài áo giáp.
Hắn chậm rãi cúi đầu: "Tiếp nhận pháp chỉ của chân nhân."
...Vệ Uyên lúc này mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, lên mạng tìm xem chỗ nào có pha lê vừa rẻ vừa tốt. Trong viện bảo tàng vẫn còn chút pha lê dự bị từ trước, nhưng dùng hết rồi thì phải chuẩn bị mới. Hắn không biết có tìm được chỗ nào có giảm giá không, còn phải xem xét chi phí vận chuyển nữa.
Trong lúc Vệ Uyên đang tìm kiếm, hắn thấy bên ngoài có bóng người quen thuộc đi đến ngó nghiêng. Trong lòng hắn khẽ động, liền thu điện thoại lại, đi ra mở cửa. Đó là người hàng xóm của viện bảo tàng, chính là người đã nhắc nhở Vệ Uyên lúc mới đến rằng viện bảo tàng có thể có vấn đề, về sau còn nhận được của Vệ Uyên một con cá sông Hoài.
Vệ Uyên lên tiếng chào hỏi.
A di liếc nhìn chỗ pha lê, nói: "Tiểu Vệ à, sao lại ra nông nỗi này vậy, ta vừa ở trên lầu đã nghe thấy một tiếng động lớn, có phải con gây sự với ai không mà kính cửa nát hết cả thế này? Chuyện gì vậy?"
Vệ Uyên cười giải thích: "Không có ạ, do con thu dọn đồ đạc, không cẩn thận đụng phải cửa sổ." Hắn chỉ vào chiếc tạp dề trên người, cười nói: "Cô xem con còn chưa kịp thay đồ quét dọn đây này."
A di thấy vậy, mới yên tâm, gạt đi ý nghĩ báo động, nhìn lại chỗ pha lê vỡ, nói: "À, đúng, con phải thay kính đi, con có quen ai làm cái này không? Hay để dì giúp liên hệ cho, người nhà làm thì tuyệt đối không bị hố, bây giờ làm cái gì cũng phải tìm người quen, không thì bọn họ sẽ 'chém' nhiều tiền của con."
Vệ Uyên nói: "Cảm ơn dì, con vừa tìm được vài người bạn, không phiền đến dì đâu."
A di gật đầu, nói chuyện phiếm thêm một lát. Cô ấy đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên trên trời vang lên tiếng sấm nhỏ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, nhưng trên trời rõ ràng nắng ráo, chẳng có lấy một đám mây đen nào, lẩm bẩm: "Thời tiết dạo này kỳ lạ thật, vừa rồi còn sấm sét ầm ĩ, giờ thì đến nửa đám mây cũng không thấy."
"Nhưng mà Tiểu Vệ à, mùa thu rồi, thời tiết bất thường lắm, hôm nay chắc là có mưa, đồ phơi ngoài sân thì con thu vào đi, kẻo lại bị ướt rồi phải giặt lại."
Cô dặn dò vài câu rồi quay về nhà, đi lên lầu thu quần áo. Vệ Uyên khẽ thở phào, lau mồ hôi trên trán.
Quay vào trong, quỷ nước giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt đầy kính nể: "Lão đại anh giỏi thật, vậy mà nói chuyện với cô ấy được, lại còn trò chuyện lâu thế nữa, lúc tôi còn sống, sợ nhất là phải nói chuyện phiếm với các cô lớn tuổi thế này, không thể nào mà nói lại được."
"Lúc nào cũng hỏi lương lậu bao nhiêu, đã kết hôn chưa, đã tìm được đối tượng chưa, còn bao nhiêu tiền trả góp, đau hết cả đầu."
Vệ Uyên cười khổ, bước về tĩnh thất.
Hoàng Cân lực sĩ cầm đầu quay đầu. Thấy Vệ Uyên hai cánh tay mang bao tay, mình đầy bụi bặm, mặt còn mang theo ý cười vì vừa nãy trò chuyện cùng người khác, cùng sự bất đắc dĩ không chịu nổi những câu hỏi đó, mà trong lòng lại đang nghĩ xem phải hợp nhất thế nào, tràn đầy hơi thở cuộc sống. Sau đó,
Trong sự tĩnh lặng, một thanh kiếm xé gió xuất hiện sau lưng hắn, nhẹ nhàng rít lên. Trên thân kiếm, tràn đầy kiếm ý mênh mông cuồn cuộn cùng lôi đình cương chính. Đó là kiếm khí sắc bén, mờ mịt tuyệt tích. Là một điểm hào khí, ngàn dặm nhanh như chớp giật. Khác biệt hoàn toàn với hơi thở sinh hoạt ban nãy, lại kỳ dị cùng tồn tại.
Hoàng Cân lực sĩ dừng lại một chút. Không thể tin, thấp giọng nói: "Ngàn dặm phi kiếm?"
Bọn họ không có chân linh, tụ tán vô thường, nhưng kiến thức cơ bản thì có, nên không khỏi ngạc nhiên.
Vệ Uyên tùy tiện buông chiếc khăn lau xuống, thờ ơ nói: "Mấy người tiếp tục dọn dẹp, ta có chút việc, lát nữa ta ra." Sau đó về phòng, quay đầu nhìn cái đầu lâu mà phi kiếm mang về, nhếch môi, pháp kiếm này dùng để đánh địch, thế nào lại tự mang thêm cả chức năng chém đầu vậy? Trương Thiên Sư, võ đức của ngài dồi dào quá mức rồi.
Hắn trước tiên cất kỹ phù lục, lại dùng phong nâng cái đầu kia lên, cau mày xem xét. Vì vừa bị kiếm khí mang theo lôi đình trảm sát, nên thần hồn của Mậu Mộc Nghĩa Hành gần như bị xoắn nát, chỉ còn lại một chút mảnh vỡ phong bế ở giữa lông mày. Vệ Uyên nghĩ nghĩ, lấy khu quỷ thần thông, bấm tay gõ lên hư không, rút những mảnh chân linh ra, thử phân tích.
Trước mắt hắn hiện lên từng hình ảnh.
Hả? Sao lại là một người Nhật đảo Anh Đào?
Giết nhầm người rồi?
—— —— —— ——
"Mậu Mộc-kun, lần này phải nhờ vào cậu." Trong tấm ảnh ký ức, một người đàn ông trung niên nói: "Đây là chỉ thị của Thần Phật."
"Tế tự Chân Thần cần một linh hồn bất tử bất diệt."
"Mà linh hồn bất tử bất diệt, cần phải dùng vật bất tử bất diệt làm tài liệu."
Mậu Mộc Nghĩa Hành hỏi: "Vậy thì nơi đâu có vật bất tử bất diệt?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Tại Thần Châu."
"Thần Châu..."
Sau đó là một chuỗi dài các hình ảnh không có chút ý nghĩa nào.
Do bị sét đánh, nên chân linh chỉ còn sót lại chút ít, nhưng câu "lấy vật bất tử bất diệt làm tài liệu" kia khiến Vệ Uyên nhớ lại ký ức xa xôi, vào thời đại trên chiến kiếm của hắn có huy hiệu Thiết Ưng, có một vị phương sĩ ôn hòa từng nói một câu tương tự. Không còn nghi ngờ gì nữa, câu này chắc chắn đến từ Từ Phất.
Xem ra chuyện giặc Oa xâm phạm biên giới, không thoát khỏi liên quan tới Từ Phất.
Là do Bất Tử Dược có vấn đề?
Hay là nói, Bất Tử Dược không có vấn đề gì, mà là bản thân Từ Phất mới là vấn đề?
Bất tử, một loại nguyền rủa, muốn nắm trong tay trường sinh không phải là một việc dễ, cần phải có tu vi áp đảo thời gian, Từ Phất có lẽ là một nhân kiệt đương thời, nhưng để làm được việc này, còn chưa đủ. Vệ Uyên có thể suy đoán trạng thái của Từ Phất có lẽ không được tốt cho lắm.
Nhưng mọi lý do cũng chỉ là để ngụy biện mà thôi.
Vệ Uyên chỉ biết, hắn có thêm một lý do để giết Từ Phất.
Pháp kiếm còn mang theo một tia khí tức hỗn tạp, Vệ Uyên bắt lấy một sợi khí tức này. Nhắm mắt lại suy nghĩ, làm một quẻ bói toán đơn giản, thoáng thấy một đạo nhân trung niên bị thương nặng, chật vật chạy trốn. Trên người hắn có linh vị chân tu Thái Bình đạo, Vệ Uyên biết người này chính là đạo chủ Thái Bình đạo đương thời.
Thế mà lại đem phù lục tổ sư cho người Nhật.
Tổ sư cho ngươi làm, ngươi còn dám chạy.
Vệ Uyên lẩm bẩm đùa, nhưng đáy mắt không hề có chút ý cười nào.
Như vậy coi như là tội cấu kết với giặc Oa đã có đủ chứng cứ.
Nhưng tạm thời hắn chưa vội thu thập tên này. Nhìn bộ dạng thì hắn có lẽ đang định về một cứ điểm bí mật nào đó. Trong lòng Vệ Uyên tự nhiên nảy sinh ý muốn tìm hiểu ngọn nguồn, hắn có Cửu Tiết Trượng gia trì, đạo nhân này lại có linh bài của tiên tổ, hàng ngày lại bái hương tổ sư, Vệ Uyên tự nhiên có thể cảm ứng được vị trí của hắn. Đến lúc đó cứ thẳng tay mà bắt.
Vệ Uyên quay đầu nhìn cái đầu lâu đang chết không nhắm mắt, thấy trong mắt tràn ngập kinh ngạc và không cam lòng, hắn đưa tay phong ấn chân linh lại. Những điều đó, hắn sẽ đưa cho phủ Thiên Sư. Chân tu của phủ Thiên Sư có thể thấy được những hình ảnh bên trong chân linh, nhưng dù sao cũng đã bị lôi đình đánh trúng, chân linh sớm đã vỡ vụn, cho dù có phong ấn cũng sẽ từ từ tiêu tán.
Phải nhanh chóng đưa đến đó. Đi xe thì e không kịp.
Nghĩ vậy, Vệ Uyên đưa pháp kiếm về chỗ cũ, rút chuôi Hán kiếm tám mặt đã trở nên cũ kỹ ra. Hắn lại tiếp tục khắc lên phù lục, nhưng lần này không phải là lôi đình, mà là phong phù mà hắn am hiểu, dùng nó để nâng kiếm bay lên không.
Nhưng tiếp theo, làm thế nào để liên lạc với Trương Nhược Tố thì thật là phiền phức. Vừa nãy sở dĩ có thể thành công định vị và kích hoạt, là do Cửu Tiết Trượng có thể nắm bắt được chân linh của Vệ Uyên, có thể thông qua đó mà cảm ứng được người của Thái Bình đạo đang cầu nguyện, cũng cảm nhận được những phù lục liên quan đến Thái Bình bộ. Hiện tại, hắn không thể định vị được Trương Nhược Tố, huống hồ, nếu định vị được thì lại biến thành công kích mất rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Uyên chợt nghĩ ra một cách.
Hắn dùng một hộp chuyển phát nhanh để đựng đầu lâu, sau đó dùng pháp lực tạo ra một sợi xích, treo lên thanh Hán kiếm tám mặt, móc chiếc điện thoại cũ ra, bật mạng, mở phần mềm bản đồ.
Ấn vào, tìm kiếm.
Giọng hướng dẫn rõ ràng vang lên.
"Vị trí của bạn là Tuyền thị, cách khu du lịch núi Long Hổ 582km."
Vệ Uyên treo điện thoại lên thanh Hán kiếm tám mặt, căn dặn: "Cứ theo chỉ dẫn mà đi, không, ý ta là, bay."
"Có thể bay thẳng, đừng đi chệch đại phương hướng là được."
Thanh kiếm chiến đã được tẩy luyện bằng thần huyết gầm lên, bay ra ngoài, hung hãn sắc bén, mang theo thế gió lớn. Hoàng Cân lực sĩ và quỷ nước theo bản năng né ra. Kiếm đang muốn xuyên qua cửa mà đi, thì trong phòng bỗng vang lên giọng của Vệ Uyên: "Dừng lại!"
Hán kiếm tám mặt đột ngột dừng lại, từng sợi lưu phong tràn ra.
Vệ Uyên nói: "Tự mình mở cửa, động tĩnh nhẹ thôi."
Hán kiếm tám mặt rít lên, một luồng gió nhẹ tản ra, cánh cửa từ từ mở ra. Ngay sau đó thanh kiếm rít lên, mượn lực gió mà bay lên, hướng thẳng tới núi Long Hổ, chớp mắt đã đi xa. Với tốc độ của gió, đến núi Long Hổ sẽ không tốn quá nhiều thời gian, đến lúc đó mảnh vỡ chân linh có lẽ vẫn còn ở đó.
Vệ Uyên nghĩ nghĩ, để phòng trường hợp phi kiếm bị Trương Nhược Tố chặn lại, tốt hơn hết là nên thông báo một tiếng, hắn gửi tin nhắn: "Sự việc đã giải quyết xong, đa tạ Trương đạo hữu."
Đối phương ngay lập tức gửi lại một biểu tượng mèo giơ tay bắt tay hợp tác.
Vệ Uyên khẽ thở phào: "Đúng rồi, còn có một đồ vật, chắc chắn sẽ nhanh chóng được gửi tới chỗ đạo hữu."
Trương Nhược Tố: "? ? ?"
Dường như hiểu sai ý của hắn, cô nhanh chóng gửi biểu tượng cảm ơn: "Ha ha."
"Đạo hữu khách khí quá, tiện tay mà thôi thôi mà, có cần gì phải gửi đồ đâu."
"Đúng rồi, đạo hữu, đó là gì vậy? Làm sao gửi tới được?"
Vệ Uyên ngập ngừng một lúc, đáp: "... Đại khái, coi như là dùng phương thức bay tới đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận