Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 627: Bình thường một ngày

Chương 627: Một ngày bình thường "Thục thừa tướng?"
Bạch Trạch nghi ngờ đáp lại một tiếng, lại phát hiện khi pho tượng gốm phía trước nói câu này, tầm mắt chỉ rơi vào luận văn bên trên, dường như hoàn toàn không quen thuộc danh hiệu này, nhất định phải nhìn vào văn tự mới đọc ra được.
"Không, không phải Thục thừa tướng, là nam nhân thừa tướng."
Vệ Uyên ngập ngừng một chút, tầm mắt rời khỏi trang luận văn.
Đối với người Thần Châu, danh hiệu quen thuộc đến mức không thể bỏ qua kia, hắn lại phải nhìn vào văn tự dẫn dắt mới đọc lên được, xa lạ như thể đang gọi một tượng thần trong miếu, nhưng tượng thần kia từng là một A Lượng tươi sống, chân thực. Hai điều đó chạm nhau, nhất thời hắn không biết phải nói gì.
Bạch Trạch nghi hoặc hỏi: "Ngươi sao lại hỏi chuyện này?"
"Hắn có gì khác với người khác sao?"
Vệ Uyên trầm mặc hồi lâu, khẽ nói: "Trái thiên mệnh, biết không thể làm mà vẫn cứ làm, chân linh tan tác."
"Cái quái gì?!"
Bạch Trạch hít một hơi khí lạnh, mặt nhăn nhó nói: "Chân linh tan tác? Cái quỷ gì vậy?"
"Chân linh không còn rồi á? !"
"Đây là ai vậy? Tên điên sao? Hay là nói là kẻ cố chấp cuồng?"
"Quả thật là kẻ điên cuồng a... Muốn tranh mệnh trời, đại mộng tan vỡ, chân linh tan tác, thật không được sao?" Vệ Uyên tự giễu, nói: "Phải đấy, ta vốn biết rồi, chỉ là không muốn đối mặt với đáp án này, xem ra ta vẫn còn ảo tưởng trong lòng..."
"Ai nói là không được?"
"Ừm? ? !"
Vệ Uyên im bặt.
Đột ngột ngẩng đầu.
Nhìn chằm chằm Bạch Trạch mắt cá chết và túi mắt thâm quầng của một tên xã súc, hắn nghi hoặc nói: "Không phải, ta còn chưa mở miệng mà."
"Ngươi cái tên không biết gì cả này, ở đó sướt mướt sinh ly tử biệt cái gì?"
"Cũng chỉ là chân linh tán thôi mà, ờ, không đúng, chân linh tán đúng là rất khó, nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ logic một chút đi chứ." Bạch Trạch trầm tư: "Ở một tiệm bánh kem mà trên kệ chỉ toàn đồ ăn không được có chuyện đó sao? Ở một tiệm thuốc tốt nhất trên đời sẽ bỏ chung lọ với mấy thứ thần dược cứu mạng sao?"
"Ở bảng xếp hạng nấm bắn quy cách cao nhất Thần Châu còn cho vào một tên bắn câm sao? Đâu phải nhà bên."
"Rất hiển nhiên, chỉ cần chủ tiệm não không có vấn đề, thì trên kệ tiệm bánh kem sẽ không đặt thứ vô dụng vào giành chỗ rồi bán với giá cao nhất. Với linh đan diệu dược cũng vậy, nếu là để chung thì tất nhiên đều là linh đan diệu dược cả. Ở trong bảng xếp hạng nấm bắn quy cách cao nhất thì chắc chắn là loại mạnh hơn."
"Mà đây lại là một vấn đề khác."
"Người có thể nhìn thấu đại kiếp ngàn năm, lưu lại kế hoạch miếu Quan Công chẳng lẽ là kẻ ngu và mù sao?"
Bạch Trạch sờ sờ cằm: "Ta nghĩ là không."
"Chuyện này cũng như hai trăm năm mươi quả nấm bắn của Thần Châu thôi."
"Ai mà tin mới là đồ ngốc."
"Cho nên theo cái logic này mà suy đoán, thì cái Gia Cát Vũ Hầu gì đó, cơ bản cũng phải có đến chín phần mười tám xác suất sẽ tỉnh lại, còn hai phần xác suất còn lại là do hắn là người cứng đầu, bản thân không muốn nhìn lại thời đại và đất Thục này mà thôi."
"Hắn rất cứng đầu sao?"
"Không... hắn rất lì."
Bạch Trạch gật đầu, rồi nhận ra vẻ chấn động và cảm kích trong mắt pho tượng gốm, chú ý hốc mắt người sau dường như hơi phiếm hồng, y trầm mặc một lúc rồi lùi lại nửa bước, trịnh trọng nói: "Ách... Vệ Uyên, ta phải nói cái này, chuyện tóc trắng gì đó, con cháu Hiên Viên đặc công gì đó, mới vừa rồi ngươi đọc trong luận văn, chỉ là do ta tự nghĩ ra thôi."
"Tuy rằng trên thế giới này chỉ có mình ta là Bạch Trạch, nhưng mà ta là trai thẳng 100%."
"Không thể chuyển thành nữ được đâu, ngươi, ngươi bình tĩnh chút."
"Mà hơn nữa, ngươi đã có Giác rồi, chúng ta, chúng ta không thể đến với nhau, anh anh anh."
Xã súc Bạch Trạch hai tay ôm ngực làm bộ ngượng ngùng, lại dùng cái giọng đọc đều đều, không có chút nào dao động cảm xúc mà nói.
Vệ Uyên: "... ..."
Mẹ nó!
Theo một nghĩa nào đó thì Bạch Trạch là người rất tinh thông nhân tính.
Mấy câu nói của hắn đủ sức dìm lòng cảm kích của đối phương xuống tận đáy vực.
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, chỉ muốn lôi Bạch Trạch ra đập cho một trận tơi bời, chút cảm ơn vừa nãy cũng tan thành mây khói hết rồi. Bạch Trạch mắt cá chết, nhấp ngụm trà, nói:
"Thật ra trừ chỗ quỷ quái như Quy Khư ra, thì hồn phách rất khó lập tức bị tiêu diệt, cho dù là chiêu thức hay pháp môn tàn độc nhất, cũng chỉ có thể làm cho hồn bay phách tán, rồi sau đó để thiên địa và năm tháng nghiền nát chúng ra, khi đã nát rồi thì lại tiếp tục luân chuyển trong nhân gian, mười tháng hoài thai nhục thân đồng bộ với hình thành hồn phách."
"Những vị anh hùng ý chí kiên định thì không sợ bị mài mòn, nên sẽ có thể chuyển thế."
"Nếu đã có hồn bay phách tán, vậy có nghĩa là chỉ cần cố gắng một chút, lôi được ba hồn bay đi trở về, bảy phách tán lạc cũng phải ghép vào nhau, rồi dùng đến đồ như dây thừng làm từ vỏ cây Dưỡng Hồn Mộc của ngươi mà trói lại cũng được. Vậy cũng gom lại dùng được."
"Điều nhức đầu duy nhất là nếu ba hồn bảy vía này đều lẫn vào biển người, không ngừng chuyển thế hoặc bị thiên địa mài nát hết, vậy thì thật sự hết cách, nhưng mà có miếu Quan Công rồi thì ta lại thấy, chân linh của hắn hẳn đã có ai đó gom lại rồi."
"Hoặc ít nhất cũng được bảo đảm không bị thiên địa mài mòn."
Logic của Bạch Trạch rất chặt chẽ.
Đúng là đồ bỏ đi.
Nhưng lại là toàn tri.
Sau đó, hắn vui vẻ bắt đầu hất nồi: "Mà thôi, việc tìm lại chân linh cứ giao cho Vệ Uyên ngươi."
Vệ Uyên: "... ..."
Thực ra nếu Vệ Uyên tìm được thì hắn cũng nguyện ý đi tìm, nhưng bây giờ muốn tìm lại ba hồn bảy vía của A Lượng thì khác nào mò kim đáy biển, thậm chí còn khó hơn thế, hoàn toàn không thể nào làm được. Hắn không thể cứ thấy ai là lại xem thử ba hồn bảy vía người ta, có mang chút tàn tích của A Lượng không, hay chạy khắp nơi xem hồn phách của A Lượng có bị rơi đâu đó không.
Người duy nhất có khả năng làm được điều đó, chỉ có tên xã súc trước mắt.
Bạch Trạch im lặng.
Vệ Uyên im lặng, mỉm cười.
Bạch Trạch run rẩy.
Cứ giữ nguyên cái tư thế xếp bằng uống trà đó.
Mông sau bắt đầu âm thầm di chuyển.
Định trốn khỏi kiếp nạn tăng ca Địa Ngục.
Cho đến khi bị Vệ Uyên dùng một tay đè lại, quán chủ Vệ có giọng nói ấm áp, mặt cười như hoa lại gần: "Cái này, Bạch Trạch à, ta bàn với ngươi chuyện này nha?"
"Không cần! Tuyệt đối không cần!"
"Đa tạ! Từ biệt!"
Bạch Trạch nói một tràng ba từ rồi lách mình định bỏ chạy.
Hắn bị Vệ Uyên một tay nắm chặt vai, Vệ người nào đó cất giọng đầy ma mị vào tai:
"Đó là Vũ Hầu đó..."
"Văn võ song toàn, áp đảo cả miếu Quan Công lẫn Văn miếu, đạo pháp khai tông lập phái, phương thuật có Vũ Hầu kỳ môn, thiên cổ vô nhị toàn tài đấy, trừ việc giá trị vũ lực có chút kém thì không còn gì khác để chê, chỉ cần ngươi giúp A Lượng phục sinh thì ta đảm bảo ngươi được trực tiếp làm đồ trang sức số một của hắn luôn, ta không tranh với ngươi đâu."
Thanh âm như tiếng ác ma thì thầm, đầy vẻ dụ dỗ.
Đáng ghét! Vậy mà lại dùng thứ này dụ dỗ ta!
Vẻ mặt Bạch Trạch hiện rõ sự giằng xé lớn.
Nhưng mà nghĩ đến khối lượng công việc khổng lồ liền muốn lẩn trốn, hơn nữa tay phải Vệ Uyên còn dùng đạo môn thần thông, Hàng Long Phục Hổ do Trương Đạo Lăng sáng tạo, hàng phục long hổ đấy, Bạch Trạch dù thuộc sinh vật thần thoại thì cũng đâu ai nói là sinh vật thần thoại có thể đánh ngang tay.
Một mặt khác.
Sinh vật thần thoại thì sao chứ?
Tên đằng sau còn trực tiếp lấy sinh vật thần thoại làm thức ăn đấy.
Thiên khắc!
Cuối cùng dưới một loạt lôi kéo, phản kích và thêm cả bí thuật Đồ Sơn thì sau khi nổ tung.
Bạch Trạch miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của Vệ Uyên.
Còn bổ sung Gia Cát Vũ Hầu, Thủy Hoàng Đế và Võ An Quân đều trở thành chân đùi của Bạch Trạch một cách cơ bản nhất.
Thẳng thắn mà nói thì để tự Bạch Trạch đi làm là không tưởng, căn bản không thể nào!
Nhưng mà nếu nói là để Bạch Trạch đi tìm chân đùi về rồi tiện thể sớm tăng độ thiện cảm thì Bạch Trạch rất nguyện ý. Nó giống như việc người chơi nhận được một nhiệm vụ phần thưởng thêm vậy, Vệ Uyên ngập ngừng rồi hỏi: "Mà thôi, có phải lại cần Nữ Oa tạo ra đất nặn không?"
"Đất Nữ Oa? Không cần đâu."
Bạch Trạch mắt cá chết, nói: "Như việc khôi phục Thủy Hoàng Đế thì mới cần đất nặn của Nữ Oa vì ông ta là chiến lực cấp cao, còn ngài nghĩ kỹ mà xem, miếu Quan Công ấy, nhất là mười vị tiên triết gì đó, giá trị vũ lực thực ra rất bình thường thôi, thậm chí có thể nói là quá tệ ấy."
"Ngươi nói Hàn Tín có đánh được không hay là Bá Vương đánh được hơn? Ta nói một tay của Bá Vương có thể đánh mười tên Hàn Tín."
"Đánh xong rồi còn chẳng thèm thở."
"Nếu Gia Cát đánh giáp lá cà với Trương Phi thì đúng là tự tìm đường chết."
"Võ An Quân thực chất không phải là chiến tướng số một nước Tần mà là danh tướng số một."
"Giá trị lớn nhất của bọn họ thật ra là ở cái đầu."
Bạch Trạch chỉ đầu: "Đánh đơn lẻ thì Hàn Tín bị Bá Vương đánh cho một trận."
"Tám trăm người đánh tám trăm thì Hàn Tín vẫn bị đập."
"Vì cách dùng binh của Bá Vương thực tế không có đạo lý gì hết, bản thân cũng là một vị tuyệt đại danh tướng cả đời chỉ thua có một lần thôi, ngươi đừng thấy hắn giỏi đánh mà nghĩ là hắn không biết dùng binh, cái trận đánh đập nồi dìm thuyền đó là chính hắn liều mạng mà có được đó, dạng danh tướng biết dùng binh như thế, ở chiến trường đều mang một mị lực cá nhân vô song."
"Nhưng nếu tám nghìn đấu tám nghìn thì cho dù Hàn Tín có thua thì cũng toàn mạng."
"Tám chục nghìn đánh tám chục nghìn thì Bá Vương sẽ thua nhiều hơn là thắng."
"Tám trăm nghìn đấu tám trăm nghìn thì Hàn Tín có thể đập cho Bá Vương không thấy mặt trời, bách chiến bách thắng."
"Nhưng nếu Bá Vương không mất tâm cảnh thì có lẽ cũng có thể dẫn đầu phá vây ra ngoài."
"Một triệu đấu một triệu thì ta nghi Hàn Tín sẽ đánh Bá Vương ra một trăm linh tám tư thế không giống nhau mất... Ấy? Vệ Uyên ngươi thu âm làm gì?"
Vệ Uyên mặt không đổi sắc thu máy ghi âm lại, cười tủm tỉm: "À không có gì, ngươi nói tiếp đi."
Bạch Trạch nghi ngờ nói: "Nói tóm lại là đám người này sức chiến đấu cơ bản là bỏ đi được, cái cần là đầu óc và tầm nhìn của bọn họ thôi, đấy mới là mười triết, nên không cần đất của Nữ Oa loại đủ sức chịu đựng chiến lực mũi nhọn gì đâu, thật ra như thế quá phí, bọn họ căn bản là không thể phát huy hiệu quả đất của Nữ Oa được."
"Vậy nên khôi phục mấy tên này thì cũng không khó như vậy."
"Còn như Võ An Quân là do sát khí quá nồng nặc nên chỉ dựa vào sát khí thôi cũng có thể ngưng tụ thành thân thể, các danh tướng khác thì không làm được tới mức đó, đó là loại đặc biệt rồi."
Bạch Trạch chậm rãi nói, rồi tiếc nuối: "Chỉ tiếc là các chiến tướng dùng binh tình thế thì khó khôi phục hơn vì bọn họ có thể nắm chắc thời cơ trên chiến trường, mà bản thân sức chiến đấu cũng vô song."
"Cao nhất ở Thần Châu cũng chỉ có Hạng Vương thôi, ngoài ra thì chỉ có Lữ Phụng Tiên được người ta biết đến do đề tài tam quốc thôi, mặc dù hai người này đều thuộc hàng chư hầu chứ không phải võ tướng, tất nhiên còn có cả Trương Liêu, một mình tám trăm đánh bại một trăm nghìn quân, trẻ con nín khóc cũng là điển tích về hắn, ông này thuộc dòng dùng binh tình thế."
"Thậm chí ta nghi, năm đó kỵ binh Tịnh Châu tam đại thống soái, Lữ Bố, Trương Liêu, Cao Thuận."
"Đều thuộc dạng dùng binh tình thế."
"Đánh nhau không cần dùng đầu óc, cứ xông lên là được, thẳng thắn mà nói nếu tập hợp đủ ba tên mãnh tướng binh tình thế thì thật sự là không cần dùng đầu óc nữa, Phi Long cưỡi mặt là đủ thổi bay đối phương, còn nếu không thì chính mình bỏ."
Vệ Uyên suy tư: "Ý ngươi là, bước đầu tiên của kế hoạch này đang thiếu một mãnh tướng dùng binh tình thế?"
Bạch Trạch gật gật đầu, tựa như một con cá muối đang chọn xem đùi của mình có ai thú vị, rồi tặc lưỡi: "Cho nên ta kiến nghị, cứ làm ra một Trương Liêu trước đã."
"Trương Liêu là danh tướng dùng binh tình thế mà lại rất tốt bụng, chủ yếu là do người tốt, khi đó không phải vì hoàn thành mục tiêu chiến lược mà muốn rút quân, kết quả thằng nhóc phía sau lại hô to tướng quân bỏ rơi chúng ta à? Thế là ông ấy quay lại mà xông vào sao?"
"Còn Tôn Quyền thì ngược lại lại chạy trước, lần một bỏ cả đám quân trên núi mà chạy."
"Lần thứ hai nhảy qua cầu gãy mà trốn."
"Kết quả Đại tướng Trần Vũ liều chết yểm hộ, Tôn Quyền còn bắt thê thiếp của Trần Vũ chết theo, sau khi chết rồi thì mới ban cho Trần gia hai trăm tên khách khanh, ta nói nhà Trần này sau là họ Trần hay họ Tôn thì còn khó nói lắm, tâm thuật của vị đế vương này không chê vào đâu được, nhân phẩm thì khác người quá rồi."
"Trong bảy mươi hai đem ấy thì mạnh nhất trong dòng binh tình thế đúng là Trương Liêu, nhưng ông ta cũng không phải là mạnh nhất thời cổ đại Thần Châu... Mà thôi, nói về việc làm chân đùi thì hợp nhất." Bạch Trạch đắc ý nghĩ, tại sao lại chọn Trương Liêu, là vì bản thân gặp nguy hiểm thì hô một tiếng.
Chân đùi, à không, tướng quân bỏ rơi ta à? !
Sau đó thì tên này liền quay lại cứu mình.
Còn gì mang lại cảm giác an toàn hơn thế nữa? !
Chân đùi mạnh nhất không quan trọng.
Điều quan trọng nhất là chân đùi đó có nguyện ý liều mình cứu mình không!
Điện thoại của Vệ Uyên rung lên, mở lên thì thấy tin nhắn của Hạng Hồng Vũ.
"Biết luyện rồi, có muốn đấu không?"
Vệ Uyên cong khóe môi, trả lời một cái icon.
Nhìn Bạch Trạch phía trước, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta thì lại biết một người thuộc dòng danh tướng dùng binh tình thế đây."
"Có muốn xem cùng không?"
"Còn mạnh hơn cả Trương Liêu sao?"
"Nghiêm túc mà nói thì là vậy."
Loại thiên cổ vô nhị đó.
Người có danh tiếng đệ nhất về dùng binh.
Bạch Trạch nghi ngờ, tuy rằng hắn toàn tri nhưng mà cái toàn tri đó biết mọi thứ, chứ không biết người ta đang nghĩ gì trong đầu, hắn cũng có kéo đầu đối diện ra để nhìn xem bên trong có gì được đâu chứ? Nhưng dù sao thì đã có chân đùi ôm rồi thì ai tới hắn cũng không cự tuyệt cả.
Có bao nhiêu, đến bấy nhiêu!
Xin đừng thương xót ta. JPG.
Vệ Uyên cất máy ghi âm vào túi, rồi từ cửa sổ nhìn thấy Giác đang đọc sách, khóe miệng hiện lên một nụ cười rồi cầm một trang giấy, viết lên đó mấy chữ, rồi để vào cái giỏ nhỏ trước tiệm hoa bên đối diện, sau đó mang Bạch Trạch rời đi.
Lúc rời đi, Bạch Trạch vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, thấy trên con phố cũ mới xuất hiện một tiệm mới mở.
Bên trong đi ra một cô thiếu nữ hai mắt to tròn và dịu dàng, ngũ quan xinh đẹp, mang nét đại khí.
Chưa từng thấy ai như vậy.
Theo bản năng hắn muốn mở toàn trí toàn năng ra ngó thử xem đó là ai.
Nhưng khi quyền năng vừa định mở thì bỗng khựng lại, một loại cảm giác đe dọa mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Mồ hôi lạnh trên trán trào ra như thác lũ.
Không phải do cô thiếu nữ kia mang lại.
Nói thật thì cô gái đó yếu xìu à.
Mà là một loại dự cảm mãnh liệt, cứ như là bản thân mình vừa thấy rõ thân phận của cô ta là mình sẽ hiểu được mình chắc chắn sẽ làm ra chuyện gì đó, mà chuyện đó chắc chắn sẽ mang đến điềm gở, Bạch Trạch trầm tư rồi ba giây sau đó thì gõ vào tròng mắt một tiếng để thu lại quyền năng của mình.
Không nhìn, không nhìn.
Vững chắc thứ nhất.
Mèo tò mò thì chết sớm, còn cẩu thì sẽ thắng lợi.
Bạch Trạch quay lại, cùng Vệ Uyên mỗi người đạp một chiếc xe đạp chung.
Còn cô thiếu nữ A Chiếu vừa mới mở tiệm kia nhìn qua bóng lưng hai người cũng không nghĩ nhiều mà chỉ duỗi lưng một cái rồi nhìn con phố cổ sạch sẽ này, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng...
... ...
Trong tiệm hoa, trước mắt Giác là những manh mối Khâm Nguyên, Bạch Tố Trinh, những người mà Vệ Uyên từng dẫn đến tiệm hoa và liên quan đến Tây Vương Mẫu đều được cô để một chỗ, bây giờ, từ khi khôi phục tới giờ không ngừng nỗ lực, cuối cùng Giác đã nhờ vào vị cách của bản thân ở Côn Luân mà tìm được một chút manh mối về Tây Vương Mẫu.
Dù chỉ là manh mối từ rất lâu trước đây, nhưng nó cũng thể hiện Tây Vương Mẫu ít nhất vẫn an toàn.
Điều đó khiến Giác thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng tìm được người..." Thiếu nữ khẽ nói.
Sau khi an tâm thì cô lại không nhịn được mà nghĩ, trong manh mối đó có gì?
Là dấu tích của Tây Vương Mẫu nương nương, hay là văn thư hay là một manh mối?
Thời gian vừa qua bà như thế nào? Vẫn mạnh khỏe chứ?
Đó là người như người mẹ của cô, vừa có manh mối thì Giác không muốn chậm trễ chút nào nữa, không có ai lại nhẫn nại mà không đi tìm một người thân đã mất tích từ lâu cả. Nàng muốn có được một chút manh mối tiếp theo.
Đứng dậy ra ngoài, mở cửa thì thấy một tờ giấy Vệ Uyên để lại.
"Hôm nay ta có việc phải ra ngoài, khi nào về thì ăn cơm cùng nhau nhé?"
"Mọi người có muốn ăn lẩu chung không?"
Thiếu nữ dùng bút pháp nhẹ nhàng đáp lại.
Rồi bỏ tờ giấy kia vào bảo tàng một lần nữa.
Sau đó khóa kỹ tiệm hoa lại, trong tiếng chuông leng keng nàng cất bước chân nhẹ nhàng.
Giống như một ngày bình thường rời phố cổ.
Trong bảo tàng giấy tờ có thêm một dòng trả lời.
"Ta cũng có chuyện cần ra ngoài một chuyến.
Đến khi trở về...
Lần này ta làm cơm nhé?"
Dường như là chuyện thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận