Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 161: Bói toán

Chương 161: Bói toán Vệ Uyên nhìn ánh mắt nghi ngờ của Ngu Cơ trước mặt, cảm thấy mình chỉ còn cách việc mất hết thể diện có một bước nhỏ. Hắn cố gắng hết sức để mình trông thật chân thành, sau đó nâng bàn tay cầm bánh kẹo, thành khẩn giải thích: "Cái này thật sự là đường mà, Ngu Cơ, nàng tin ta, nếu không nàng ăn thử một viên?"
"Nàng ăn là sẽ biết ta không nói dối..."
Vệ Uyên còn chưa nói xong.
Nghe thấy giọng của quỷ nước hạ thấp xuống, mang theo chút run rẩy nói: "Lão đại chuốc thuốc người ta một lần còn chưa tính, còn định chuốc người thứ hai sao?"
Vệ Uyên: "..."
Ngu Cơ kinh ngạc, sau đó theo bản năng lùi lại một bước, rời xa chỗ đường trong tay Vệ Uyên. Phía sau Bá Vương Thương không còn rên rỉ, mà như là gầm thét.
Lúc này, thiên nữ Giác nháy mắt, lúc đầu còn muốn đứng vững, lại bước chân lảo đảo một cái, dường như mất thăng bằng, ngã về phía trước, mơ màng, hai má ửng đỏ, Vệ Uyên giật mình, vô thức hướng về phía trước, muốn đỡ lấy thiếu nữ, lại nghe được âm thanh sắc bén, áp bách gò má, không thể không dừng bước.
Mà Ngu Cơ đưa bàn tay ra, vòng lấy vai thiếu nữ.
Sau đó hơi dùng sức, để cho thiên nữ Giác lúc nãy nghiêng sang thì lại lùi về.
Để đầu thiếu nữ tựa vào bờ vai mình. Tay phải thuận thế từ sau lưng cầm lấy hộp đựng đầu thương của Bá Vương Thương, đổi hộp, như một thanh trường kiếm, chỉ vào Vệ Uyên, mày kiếm sắc sảo, đôi mắt xinh đẹp, váy đỏ tóc đen, khí khái anh hùng hừng hực, động tác một mạch mà thành.
Má ơi, đẹp trai quá, thật ngưỡng mộ.
Vệ Uyên vô thức muốn hóa thân thành người qua đường hô vang 666, sau đó phát hiện chính mình là phạm nhân bị chỉ vào, khóe miệng lại kéo xuống, miễn cưỡng giải thích: "Ngu Cơ, nàng tin ta, ta thật sự vô tội."
Ngu Cơ dùng Bá Vương Thương chỉ vào Vệ Uyên, ngữ khí dịu dàng nói: "Vệ quán chủ, ta không muốn nghi ngờ ngươi."
"Kỳ thực ta rất tin tưởng ngươi, ừm, rất tin tưởng, chúng ta là bạn bè không phải sao?"
"Cho nên phiền ngươi để đồ vật lên bàn, sau đó giơ hai tay lên, lùi về sau, đứng ở phía tường trên, đúng, chính là chỗ đó, góc tường."
Vệ Uyên: "..."
Hắn có nỗi khổ khó nói, đành phải bỏ bánh kẹo xuống, từng bước lùi lại, sau đó Ngu Cơ cẩn thận từng chút kéo bánh kẹo ra, thi triển pháp thuật, xem xét xem thứ này đến tột cùng là gì, nhìn qua có vẻ như đường, sau đó, pháp thuật kiểm tra thành phần, nhận được kết luận, thành phần cũng giống bánh kẹo.
Thế là, cô gái mặc váy đỏ, khí khái hào hùng bừng bừng, im lặng một lúc rồi nói: "Là đường mà..."
Vệ Uyên thở dài nói: "Là đường mà."
Mọi người rơi vào trầm mặc, sau đó nhìn về phía thiếu nữ mơ màng, mặt đỏ ửng.
Rồi lại nói: "Là đường mà..."
...
Một lát sau, Ngu Cơ không ngừng xin lỗi, cúi đầu, vẻ mặt áy náy biểu thị sau này sẽ sửa đổi, trong tiếng Bá Vương Thương không cam tâm rên rỉ, đem thiên nữ Giác mang đi, đưa vào tiệm hoa đối diện, Vệ Uyên thở dài, ngồi trên ghế salon.
Quay đầu nhìn lại, bên trong viện bảo tàng hoàn toàn yên tĩnh, quỷ nước, binh hồn cũng không thấy bóng dáng.
Đôi giày thêu đỏ ngoan ngoãn nằm trong hộp gỗ.
"Tách" một tiếng.
Nắp hộp gỗ vô tình rơi xuống.
Đôi giày thêu đỏ cẩn thận từng chút nhô ra, đậy nắp gỗ lại.
Sau đó tiếp tục giả chết.
Vệ Uyên quay đầu nhìn viện bảo tàng, nhìn chằm chằm con quỷ nước đang trốn, nói: "Lôi ra ngoài... "
"Không, thôi vậy."
Quỷ nước mừng rỡ.
Vệ Uyên thở dài, sau đó mặt không biểu cảm chỉ vào cửa, nói: "Ba người các ngươi, tự mình lôi mình ra ngoài."
...
Ngu Cơ đem thiên nữ Giác mặt đỏ bừng đưa vào tiệm hoa.
Nhìn thiếu nữ vẫn còn mơ hồ, thở dài, để nàng ngủ trên giường, đắp chăn, thiếu nữ ngủ thiếp đi vẫn có dáng vẻ thanh nhã nhất quán của Côn Luân thiên nữ, chỉ là lúc say rượu lại khác ngày thường.
Ngu Cơ nhẹ nhàng bước chân rời đi.
Qua mười nhịp thở, thiên nữ cẩn thận từng li từng tí mở mắt, chớp mắt, nhìn xung quanh, phát hiện Ngu Cơ quả thực đã rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngã phịch xuống giường.
Nàng kỳ thực mới vừa mở cửa, bị gió lạnh thổi qua một cái liền tỉnh táo lại.
Dù sao, bản chất vẫn là thanh khí Côn Luân trên chín tầng trời.
Nhưng nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, nghĩ đến cái ợ rượu kia, thiên nữ Giác trầm mặc một lát, cảm thấy Tây Côn Luân và các Thiên Thần, thanh lãnh lịch sự tao nhã, thong dong lạnh nhạt, không vướng bụi trần hình tượng bị tổn thương, nghiêm túc suy tư nên phải làm sao, cuối cùng không tìm thấy bất cứ biện pháp giải quyết nào.
Vương Mẫu, ta nên làm gì đây?
Trầm mặc hồi lâu, đầu và chân thiếu nữ lặng lẽ rút vào trong chăn, co rúm thành một đoàn, hai tay ôm cằm, nhắm mắt lại, ngữ khí ôn hòa an ủi, nói:
"Mơ."
"Đây hết thảy đều là mơ, Giác."
"Ngủ một giấc, mọi chuyện đều qua."
...
Vệ Uyên sau khi đuổi đám quỷ nước đi, liền quay trở về tĩnh thất tu hành, hành khí một vòng, an tâm tĩnh thần, sau đó mới dùng công huân đổi lấy Chu Dịch nguyên bản trong võ khố Đại Hán, bên trong có cả chú giải của Đổng Trọng Thư thời Hán Vũ Đế.
Người đưa ra tư tưởng thiên nhân hợp nhất, đại nhất thống Đổng Trọng Thư, cho dù không phải là tu sĩ mạnh nhất thời đó.
Cũng đủ tư cách tranh đấu cái danh phận này.
Dù có chú giải của tiền bối, Kinh Dịch vẫn khó hiểu, vô cùng thâm ảo, Vệ Uyên từng đi theo Trương Giác rất lâu, được ông đích thân dạy dỗ, đối chiếu với chú giải của Đổng Trọng Thư, lại rất thuận lợi nhập môn, ít nhất là bước đầu nắm giữ môn thần thông này.
Vệ Uyên một tay cầm tài liệu, sau đó theo chú giải trên Kinh Dịch để thử bói toán.
Đầu tiên là tính một chuyện đơn giản, xác nhận có thể miễn cưỡng sử dụng được, dựa vào đạo hạnh của bản thân, tuy hơi chậm, không thể tâm niệm vừa khởi là thành quẻ, nhưng chuẩn bị trước, vẫn có thể tiến hành bói toán, huống chi, còn có linh tính mà lão tăng kia truyền lại, có thể tăng thêm mấy thành tỷ lệ chính xác.
Vệ Uyên suy nghĩ ngưng thần, tùy ý thu nạp ý niệm bản thân, để trong lòng như mặt hồ phẳng lặng, không nổi chút bụi, sau đó dẫn động một chút linh tính, để trước mắt lại hiện lên song đồng màu vàng nhạt, người mặc đạo bào, khí độ bá đạo ngạo nghễ trẻ tuổi.
Trong nháy mắt đó, Vệ Uyên đi phương pháp đếm sáu hào, sinh ra trong lòng đếm một, lấy làm hào một, sinh ra trong lòng hai, lấy làm hào hai, sinh ra trong lòng ba, lấy làm hào ba, cho đến khi trong lòng bản năng xuất hiện thứ sáu, lấy làm hào trên cùng, phối thành quẻ tượng.
Sau đó bắt đầu giải quẻ.
Theo phương pháp thông thường, lúc này cần phải dở Kinh Dịch, tiến hành rất nhiều giải thích phức tạp, để tiến đến gần kết quả mà quẻ tượng biểu thị, còn Vệ Uyên là tu sĩ có đạo hạnh trong người, hơi chút thử, chỉ cần lên một đạo phù, sau đó lấy khu quỷ thần thông, hai mắt nhắm chặt, đi phương pháp giải mộng của Chu công.
Đây là để quẻ tượng tự nhiên diễn hóa, rồi hóa thành một giấc mơ, sau đó xem giấc mộng mà giải đoán.
Thế là, Vệ Uyên 'nhìn thấy' đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào, nhìn thấy hắn trở nên trẻ tuổi hơn, từ mười sáu tuổi bắt đầu tiếp xúc Đạo môn, sau đó từng bước tu hành trưởng thành, vào năm 20 tuổi được nhận làm đệ tử chính thức, tiếp xúc đạo pháp cao hơn.
Mà hắn bởi vì một vài nguyên nhân thời niên thiếu, cực kỳ không thích Phật Môn.
Khi gặp tăng nhân, hai bên nảy sinh tranh chấp, cuối cùng náo loạn đến mức dùng bạo lực, cuối cùng tức giận ra tay, đánh chết hai tên tăng nhân già trẻ này, cướp Xá Lợi tử, về sau tiềm ẩn trốn chạy, mai danh ẩn tích rời đi, thậm chí khuôn mặt này đều không phải là dung mạo thật của hắn.
Vệ Uyên nhìn thấy đạo nhân áo trắng lột mặt nạ da người.
Để lộ ra khuôn mặt một người đàn ông thô kệch, hơn ba mươi tuổi, người đàn ông trung niên này vẻ mặt đầy oán hận nhìn chằm chằm nơi xa, trong đạo quán đó, đạo nhân áo trắng thật sự đang tu hành yên tĩnh dựa theo phương pháp giải mộng, đây cho thấy, hung thủ thật sự không phải đạo nhân áo trắng kia, mà là người đàn ông hơn ba mươi tuổi này.
Hắn vẫn ghen tị với sư đệ của mình, chán ghét Phật Môn.
Cho nên mới hãm hại sư đệ mình như vậy.
Vệ Uyên mở mắt, nghĩ nghĩ, rồi đối chiếu với Kinh Dịch, lại thử mấy cách bói toán khác, nhưng kết luận đều cơ bản giống nhau, kẻ giết người là người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, hắn ngụy trang thành đạo nhân thanh niên kia, là muốn hãm hại đồng môn; đánh chết tăng nhân, là do chán ghét Phật Môn.
Vệ Uyên tiện tay tung ra ba đồng xu, làm một lần quẻ tiền tài.
Xác nhận việc bói toán lúc trước của mình là chính xác.
Có chân linh của lão tăng lưu lại phụ trợ, độ chính xác của quẻ bói có thể tin cậy được.
Vệ Uyên viết kết luận bói toán của mình xuống, lại suy nghĩ xem làm thế nào để truyền đạt lại hình ảnh mà linh tính mình nhìn thấy cho người khác, thông thường là biết sử dụng linh tài như bạch ngọc, để tạm phong ấn hình ảnh vừa nhìn thấy, tương tự việc Viên Giác và bọn họ sử dụng phật châu đưa tin trước đó.
Có thể nghĩ cách làm một cái, rồi truyền tin tức đi.
Vệ Uyên nhìn sắc trời một chút, đã ba giờ sáng, định ngủ một giấc, rồi mới truyền tin này đi, lúc nằm ngủ, suy nghĩ của hắn chợt khựng lại, đột nhiên nghĩ đến, bói toán thiên cơ không phải tuyệt đối chính xác, cũng có khả năng bị quấy nhiễu, bị dẫn đến kết luận sai lầm.
Dù sao mình cũng chỉ là tân thủ, sao có thể chắc chắn việc bói toán của mình không bị cố tình ảnh hưởng?
Nghĩ đến khí độ ngạo nghễ của thanh niên kia, Vệ Uyên vẫn cảm thấy không thích hợp.
Nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra phương pháp nào để xác nhận, nếu đối phương thật sự có thể ảnh hưởng đến việc bói toán của mình, vậy rõ ràng người kia ở lĩnh vực thiên cơ mạnh hơn mình, làm sao để mình có thể loại bỏ nhiễu loạn?
Trầm ngâm hồi lâu, Vệ Uyên chợt nghĩ ra một cách.
Hắn trở mình ngồi dậy, lấy ra lông vũ trích rót, vật này giúp hắn mang vẻ nghiêm trang, cũng giữ cho đầu óc tỉnh táo trong mơ, sau đó tập trung ý chí, nằm trên giường, yên bình chìm vào giấc ngủ, rất nhanh, Vô Chi Kỳ bị đánh gãy trước đó vì Liễu Thiệu Anh tìm đến chậm rãi xuất hiện.
Trong giấc mơ, sông Hoài thời thần thoại cuộn sóng chảy qua.
Vệ Uyên nhìn thấy hai mắt màu vàng của Vô Chi Kỳ, thấy Thần quấn quanh xiềng xích do các công tượng Thái Cổ chế tạo, mà Vô Chi Kỳ không ngờ tới Vệ Uyên sẽ chủ động nhập mộng, Thần nghĩ đến món đồ mà mình lục lọi được, rơi vào giằng xé trong lòng, vô cùng do dự, có nên thử tìm kiếm món đồ kia hay không.
Nhưng việc đó có hại đến uy nghiêm của Thiên Thần.
Nhưng mà trò chơi... uy nghiêm của Thiên Thần, cho dù trời cao sụp đổ, vạn vật diệt vong, cũng không thể lay chuyển.
Cho dù năm tháng trôi qua, biển cả hóa nương dâu, cũng không cách nào thay đổi.
Nhưng là trò chơi...
Đáy mắt Vô Chi Kỳ xoắn xuýt, đang định mở miệng.
Liền thấy Vệ Uyên trong mộng chủ động cụ hiện máy tính, đồ uống, nói: "Thủy quân, có rất nhiều trò chơi, có thể từ từ sẽ đến, hơn nữa nhiều trò chơi cũng lãng phí thời gian, hao tổn điện, người cũng chưa chắc sẽ thích."
"Chi bằng thử trước mấy trò này, nếu có thể, chúng ta từ từ sẽ đến."
Vô Chi Kỳ khẽ giật mình, nghĩ đến đáp án mình lục soát được —— 'Gia trưởng nhất định sẽ chịu thua.'
'Có lẽ sẽ không lập tức đồng ý yêu cầu của bạn, nhưng sau khi tức giận cự tuyệt, sẽ mềm lòng hối hận, sẽ tìm cách đền bù.'
'Lúc này, phải biết đủ.'
'Từ từ từng chút một, đừng quá tham lam, tìm một chút thời gian, kiểu gì cũng sẽ có đủ 'giám' đồ.'
Hóa ra thật sự hiệu quả?
Mà cũng không tổn hại đến uy nghiêm của Thiên Thần.
Đáy mắt Vô Chi Kỳ cổ quái, nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Vệ Uyên cổ quái nhìn Vô Chi Kỳ, cảm thấy hôm nay Thần có vẻ dễ nói chuyện hơn.
Hắn thấy Vô Chi Kỳ khoanh chân ngồi xuống, tay cầm tay cầm, kéo Quyền Hoàng ra, lần đầu tiếp xúc Vô Chi Kỳ, rất nhanh liền đắm chìm vào trò chơi, Vệ Uyên tập trung ý chí, đè nén nghi hoặc, ngồi khoanh chân cạnh Vô Chi Kỳ, quanh thân có thể cảm nhận được khí cơ tỏa ra của cường giả đỉnh cao thời thần thoại, sau đó hai mắt khẽ khép.
Lại một lần nữa bói toán.
Hắn không tin, có ai có thể trong tình huống này, quấy nhiễu dẫn dắt hắn bói toán.
Thế là trước mắt hắn lại nhìn thấy thanh niên áo trắng kia, thấy rõ dung mạo hắn.
Nhìn thấy đôi con ngươi màu vàng nhạt của hắn hơi thay đổi.
Bên tai âm thanh sông Hoài thời thần thoại mờ mịt, Vệ Uyên hoảng hốt trước mắt, dường như có một tầng sương mù bị tách ra.
Lúc này xuất hiện trước mắt hắn, đã là một con mãnh hổ.
PS: Hôm nay là chương đầu tiên. Cảm tạ họ Nam Cung đã ủng hộ vạn thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận