Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 626: Tu La, cùng tương lai hi vọng

Chương 626: Tu La, cùng tương lai hi vọng
Vệ Uyên sau khi bị trưởng tỷ tóc trắng mỹ nhân một phen khảo vấn, đồng thời khi hai bên thi triển bí thuật Đồ Sơn thị xong thì bị phản sát, bị chà đạp bị ma sát xong, liền ngoan ngoãn đem mọi chuyện hôm nay nói hết ra, đồng thời lại một lần nữa vô cùng hoài niệm Vũ Vương và Khế.
Chờ ta, ta nhất định sẽ vớt hai người các ngươi ra. JPG
Chưa chắc đã thắng được Nữ Kiều.
Nhưng khi người xui xẻo biến thành ba người thì liền thấy rất vui.
Tựa như là khi đi học bị phạt đứng một mình thì cảm thấy lúng túng khó khăn, nhưng nếu có ba người thì sẽ nhẹ nhàng vui vẻ như nghỉ phép, mà khi Nữ Kiều cuối cùng hài lòng, Vệ Uyên mới đi tới.
Ánh mắt chạm nhau với thiếu nữ kia.
Giác mặt ửng đỏ, dời mắt đi, còn trên mặt Vệ Uyên thì hiện ra nụ cười không thể khống chế.
Họa sĩ Vodka suy nghĩ ngưng trệ.
Nhìn bên này, nhìn lại bên kia.
Cây bút vẽ trong tay thiếu nữ thanh tú "rắc" một tiếng bị bóp gãy: "Không, không đúng…"
"Các ngươi tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì đúng không?!"
"Chắc chắn đã xảy ra!"
"Không có."
"Không có mà."
Hai người trăm miệng một lời phủ nhận.
Chuyện tình cảm đâu cần phải rêu rao khắp nơi?
Còn bên kia thiếu nữ họa sĩ nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao, tại sao ta không nhìn thấy, tư liệu của ta, tư liệu của ta đâu! Tại sao rõ ràng đã thay đổi trang phục ra ngoài, còn muốn bị bắt lại!"
"Các ngươi bảo ta vẽ câu chuyện của các ngươi kiểu gì đây hả!"
"Ta đều muốn ăn xong thức ăn cho chó của các ngươi rồi mới vẽ ra được á, vậy mà lại bỏ lỡ, bỏ lỡ, cái khoảnh khắc phát đường quan trọng nhất mà ta lại không có mặt, ta thế mà lại phải bồi tên quỷ nước này bị mắng, ô ô ô…"
Thiếu nữ họa sĩ xoay người lấy từ trong túi ra một bình sinh mệnh chi thủy đã bẹp.
Ngậm hai túi nước mắt lớn, cô nàng hướng vào trong miệng rót.
Sau đó bị quỷ nước một tay đao đánh ngất.
Quỷ nước mang theo cổ áo của thiếu nữ họa sĩ kéo đi, cười gượng gạo: "Cái kia… nàng, nàng uống nhiều rồi, ha ha, đều nói mê sảng thôi, chúng ta luôn ở viện bảo tàng, luôn ở chỗ này, cái gì thay trang phục ra ngoài cùng nhau bị mắng, không hề có, không hề có."
Quỷ nước nhanh chóng chạy đi.
Còn lại Thủy Thần, đại hòa thượng cũng đều giải tán ngay lập tức.
Hôm nay Vệ Uyên đã có một giấc mơ rất đẹp.
Ngày hôm sau sau khi rời giường, ăn một bữa sáng đơn giản, thuận tiện chuẩn bị cho Giác một phần, sau đó suy nghĩ tiếp về đại cục bố trí, ứng phó như thế nào với một hồi đại kiếp kia, hiện tại nhân gian bắt đầu phổ cập siêu phàm trên diện rộng, nhưng mà thứ này không phải là một sớm một chiều là có thể tăng lên được, chỉ sợ phải lấy hai mươi năm làm đơn vị.
Mà lão thiền sư bên kia đã thử mở ra kế hoạch Khoa Phụ mới.
Mặc dù rất có thể giá cao ngất ngưởng, thậm chí có khả năng có hạn chế về số lần sử dụng vô cùng nghiêm khắc.
Nhưng đó chắc chắn là sức chiến đấu đạt tới cấp độ thần thoại.
Đừng nói mười năm, cho dù một trăm năm cũng phải làm ra bằng được, đến lúc đó ai muốn xâm chiếm nhân gian thì cũng phải suy nghĩ xem có ăn được một kích sau siêu tân tinh bộc phát hay không, đại khái là hành vi lật bàn triệt để, một mặt khác, chiến lực mũi nhọn cá thể cũng phải tăng lên.
Vệ Uyên vươn tay ra.
Chiến kích Xi Vưu xuất hiện, bên trên phủ đầy hoa văn cổ xưa, tản mát ra một luồng sát khí.
Chỉ là giờ phút này Vệ Uyên có thể cảm giác được, mình đã không còn cách nào sử dụng được chuôi chiến kích này.
Kiếm thuật của chính hắn đã nâng lên, ít nhất là đã cầm được vé vào cửa cấp khái niệm.
Kiếm thuật của bản thân hắn ngưng tụ thành một thể, mỗi một kiếm đều đồng thời tồn tại ở mọi nơi trong phạm vi mục tiêu, đem vô số không gian gấp lại thành vết kiếm, sau đó một kiếm chém qua, cho nên cái gì cũng phá được, đều đoạn, đều trảm, tên là Trường An.
Mà chiến kích Xi Vưu lại bổ sung thêm sự bá đạo cùng sát khí, thuộc loại áp chế trên phạm vi lớn.
Một cái đi về phía nam, một cái hướng về phía bắc, tính thích ứng cực kém.
Thứ này ở trong tay Vệ Uyên, chẳng khác nào để đầu bếp vẽ tranh.
Hoàn toàn là bộ dáng quýt sinh Hoài Bắc.
Ngược lại là Hình Thiên Phủ, có đặc tính tất trúng, Vệ Uyên cảm thấy cầm rìu dùng kiếm thuật phách trảm ngược lại thật sự giống như phát huy ra sức mạnh càng lớn, còn người khác có thể sử dụng chiến kích này, Vệ Uyên nghĩ rất lâu, cuối cùng trong đầu hiện ra hai người.
Một người là Võ An Quân Xi Vưu sát khí ngút trời được sử sách ghi lại.
Một người là Hạng Vũ chuyển thế bá đạo cường hoành.
Mặc dù nói một người trong số họ đã từng dùng thương, còn một người dùng súng, nhưng mà chiến kích thượng cổ này cùng hai loại binh khí cán dài kia cũng có chỗ tương tự, rõ ràng là so với Vệ Uyên thì càng dễ dùng hơn, chiến kích Xi Vưu trong tay hắn chỉ có thể cất đáy hòm, chia ra ngược lại còn có thể tăng sức chiến đấu cho đồng đội.
Hắn trước tiên gửi tin nhắn cho bên Hạng Hồng Vũ.
Hỏi thăm dạo này thế nào, một thương kia có học được chưa?
Có muốn đến luận bàn thêm một chút không?
Hạng Hồng Vũ không trả lời hắn.
Sau đó lại gửi tin cho Võ An Quân, hỏi thăm khi nào đến phố cổ, phòng đều đã sửa xong hết rồi.
Bên kia Bạch Khởi rất nhanh trả lời: "Trong tay có chút việc nhỏ."
"Giải quyết xong thì trở về."
Vệ Uyên kinh ngạc: "Việc nhỏ?"
...
Võ An Quân để điện thoại xuống, tay phải lật ngược lại, đặt trên mặt bàn, mỉm cười nhìn về phía Thiên Sư trước mặt.
"Ừm, Trương đạo hữu, ngài nói tiếp đi."
"Ta nghe đây."
Giờ phút này, nữ hồ tiên tóc đen mắt xanh đang bị A Huyền và Phượng Tự Vũ tạm thời lôi kéo.
Hiện tại đang ở bên ngoài.
Xem như Phượng Tự Vũ người nước Vũ, thật ra về bản chất cũng thuộc về thanh linh chi khí của thiên địa, đặt vào thời đại thần thoại phương tây, thì thuộc về Tinh Linh ngày có vị cách khá cao, ngược lại là có chung chủ đề.
Thật ra nữ hồ tiên lúc Thao Thiết vừa đánh trống hiệu quả thứ nhất đã ngây người.
"Phong cách cổ đại của Thần Châu… đều là như vậy sao?"
Nàng lắp bắp hỏi.
Thao Thiết hào sảng trả lời: "Đúng vậy a, cha ta và lão đại của cha ta bảo, nếu thắng mà không để mọi người biết, thì trận thắng này không có chút ý nghĩa nào, nếu mà muốn đòi lại thể diện mà không có tiếng tăm gì, thì chắc chắn sẽ có người thứ hai băng đến khi dễ ngươi."
"Cho nên thắng chỉ là bước đầu tiên, lấy lại thể diện cũng chỉ là bước đầu tiên thôi."
"Mục tiêu chân chính là phải tuyên dương ra ngoài!"
"Một trận đánh vang dội có thể tránh được rất nhiều xung đột trong thời gian tới."
Đánh một quyền ra, để khỏi cả trăm quyền tới.
Đây chính là nguyên nhân năm xưa, một khi nhân tộc có anh hùng xuất hiện thì nhất định phải quét một lần phó bản chư thần.
Đánh ra danh tiếng.
Bây giờ, là chúng ta liên thủ!
Đương nhiên bản thân Thao Thiết quen thuộc với thao tác phản sáo lộ hơn.
Chỉ cần không ai biết tọa độ cuối cùng dẫn đến chỗ của Sơn Hải là bụng của Thao Thiết mà không phải núi Hải, vậy thì đồ ăn vặt sẽ vĩnh viễn không hết. JPG.
Tiếng tăm càng lớn càng kiếm được nhiều tiền, đây là điều Thao Thiết ngộ ra sau khi suy một ra ba.
Đương nhiên cách làm thượng cổ này rõ ràng là không phù hợp với xã hội nhân gian hiện đại, nữ hồ tiên hoàn toàn không ngờ được cái kết cục hỗn loạn hiện tại, cũng không ngờ được Thao Thiết vẫn chỉ là phiên bản mấy ngàn năm chưa được làm mới, vẫn là bản mẫu quan văn thượng cổ.
Mà giờ khắc này, Trương Nhược Tố đứng ở đó, phía trước là Võ An Quân Bạch Khởi, bên cạnh là Bạt Nữ bị Cửu Thiên Huyền Nữ một câu Canh Thần lại còn vô ý thức chọc giận đến Thiên Nữ.
Một bên khác là Thao Thiết đang bưng một chậu hạt dưa núi Long Hổ.
Trương Nhược Tố vẫn cứ nhìn xung quanh, thở dài nói:
"Ta với Vivian không phải loại quan hệ mà các ngươi nghĩ đâu."
"Đúng, bọn họ chỉ là từ nhỏ đã quen nhau bên ngoài."
"Chỉ là bạn từ thuở nhỏ thôi."
"Lúc đó suốt ngày ở chung với nhau."
"Chúng ta không có loại tình cảm kia."
"Cũng chỉ có cướp một lần dâu thôi."
"Hơn một trăm năm không gặp."
"Hơn một trăm năm cũng chưa quên."
Gân xanh trên trán lão thiền sư nổi lên, quay đầu lại thì hai vành khuyên tai trên hai đỉnh đầu của Thao Thiết đang không thay đổi sắc mặt bổ sung đoạn văn phía sau, nghiến răng nghiến lợi: "Yêu nghiệt, ngươi muốn làm cái gì hả?!" Một thân thực lực hao tổn nghiêm trọng, lại không phải sân nhà mình, Thao Thiết mặt đều bị bóp nát mà vẫn không thay đổi sắc mặt bỏ hạt dưa vào trong miệng: "Ta chỉ nói lời thật mà thôi."
"Ngươi không sợ lão phu tiêu diệt ngươi à? ! !"
"Ta đâu có giết người."
"Ngươi nói cái gì hả?!"
Lão đạo sĩ trực tiếp mở thiên nhãn, dùng vọng khí thuật để xem xét, trên người gia hỏa này quả thật có đủ loại oán niệm lâu năm, nhưng những oán niệm này đại khái đều là hận gia hỏa này ăn quá nhiều, chứ không hề có hận ý sau khi giết chóc, nói về sát khí thì thậm chí hoàn toàn không thể so sánh với Bạch Khởi được.
Thao Thiết vô cùng không thích loại không khí hiện tại, hai mắt thất thần.
Đôi mắt sáng như kiếm di truyền từ Tấn Vân nhìn cứ như đôi mắt cá chết.
Mặt không đổi sắc trực tiếp một nắm đem hạt dưa núi Long Hổ hướng vào miệng nhét, đến cả vỏ cũng không nhả, đỉnh lấy một đôi mắt cá chết ý "Mấy cái người phàm này lúc nào ăn cơm chả chết đói" nói:
"Về phần tại sao dám đến."
"Gần đây ta đang nghiên cứu luật pháp của các ngươi ở nhân gian."
"Bây giờ ta như thế này, thuộc loại động vật bảo hộ đặc cấp, trên thế giới không có con Thao Thiết thứ hai, cho nên trên lý luận, các ngươi phải lo cho ta ăn ở, giống như con gấu trúc vậy đó."
"Đúng, ta là sinh vật bảo hộ đặc cấp, nuôi ta đi!"
" ? ? !"
Giọng lão thiền sư ngưng trệ.
Nuôi Thao Thiết?
Còn phải lo cho nó ăn à? !
Lão nhân quả quyết quát: "Không thể nào!"
"Ngươi nằm mơ!"
"Cút!"
Trực tiếp phủ định tam liên.
Thao Thiết đó, ai mà nuôi nổi nó chứ, mặc dù nói hiện tại sản lượng cũng làm không tệ, thật ra cũng nuôi nổi đấy.
Nhưng mà ai bỏ tiền? ! Không nuôi nổi, không nuôi nổi đâu.
Mặc dù người già thừa nhận trong khoảnh khắc đó, ông ta thật sự có ý định ném Thao Thiết nhảy dù qua quốc gia ở đầu bên kia đại dương, bất quá có vẻ như các giáo phái tà ma lớn ở bên đó hiện tại đang mọc lên như nấm sau mưa, mọc nhiều vô kể nên ông ta hơi lo lắng Thao Thiết ăn hư bụng sau đó trực tiếp hắc hóa luôn.
Tà thần gì đó mà cứ có cái là ăn.
Bất quá, bên đó hình như có dấu vết của Feathered Serpent.
Có nên đưa một bộ hương hỏa thành thần luyện kim thân pháp đi qua không nhỉ, để nó nhanh chóng khôi phục?
Ấy, cái này thuộc về bí tịch chân truyền thần đạo, không thể đưa ra ngoài được.
Đúng, chỉ là không cẩn thận mất đi thôi, không biết bị ai nhặt được nữa rồi.
Lão đạo sĩ đang tính toán trong lòng.
Đang suy nghĩ thì một bàn tay của Bạch Khởi từ sau lưng chậm rãi đặt lên vai, Võ An Quân chậm rãi nói:
"Trương thiên sư, ngài còn gì muốn nói sao?"
"Về quan hệ giữa ngài và vị tiên nữ trong hồ đến từ nước ngoài kia."
Võ An Quân Bạch Khởi đương nhiên không có lập trường gì về việc này, nhưng đôi khi tiêu chuẩn hành vi đã khắc vào bản tính khiến cho hắn sẽ tự nhiên mà phản ứng, những tên cặn bã nam đều phải chết, khóe miệng lão đạo nhân co quắp xuống, trong nhất thời thế mà không biết nên chứng minh bản thân như thế nào.
Ông ta hoàn toàn không có cách nào chứng minh.
Đúng lúc này, một tiểu đạo sĩ dâng trà không nhịn được lên tiếng:
"Thật ra, sư tổ tuyệt đối trong sạch, chuyện này thì toàn bộ núi Long Hổ từ trên xuống dưới đều có thể làm chứng!"
"Bởi vì…"
Cậu ta liếc nhìn lão đạo sĩ.
Lão đạo nhân dường như hiểu ra điều gì đó, còn chưa kịp ngăn cản.
Tiểu đạo sĩ dâng trà đã mở miệng nói: "Phương pháp tu hành của núi Long Hổ hướng tới khí thế long hổ, đều là khí thế cực dương, còn Thần Tiêu Lôi Pháp chín tầng trời, lại càng chí dương chí cương, muốn tu luyện tới đỉnh cao thì lại cần tu luyện từ nhỏ, thuần dương không khiếm khuyết mới được."
"Sư tổ nhà ta, hai môn công phu này đều đã tu luyện tới mức độ chưa từng có từ xưa đến nay!"
Hai mắt tiểu đạo sĩ mở lớn, nói: "Sư tổ là thuần dương chi thể!"
"Sao mà ngài lại có tình cảm tranh chấp được chứ! ! !"
Khí thế của Bạch Khởi ngưng tụ, rồi tán loạn.
Tay phải của Trương Nhược Tố vươn ra, hoạt động ngưng trệ.
Một lát sau.
Võ An Quân Bạch Khởi vỗ vai lão đạo sĩ, nói: "Thật xin lỗi, Trương thiên sư, thứ lỗi cho Bạch mỗ mạo muội."
"Có thể duy trì thanh tu gần ba giáp, không hổ là thiên sư Long Hổ Sơn!"
"Làm tốt lắm, Trương đạo hữu!"
"Có thể duy trì thể phách thuần dương suốt một trăm bốn mươi năm!"
Võ An Quân luôn có cảm giác như những lời này mình đã từng nói rồi, có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Bất quá công thể thì không thể nói dối.
Cái bàn tay pháp ngũ lôi thiên hạ vô song kia cũng là thật.
Căn cốt vô song, tư chất tuyệt thế.
Lại thêm sự gia trì của đạo môn.
Một trăm bốn mươi năm thể phách thuần dương.
Những thứ này cộng lại ném vào hệ thống đạo môn, cơ bản có thể ngang với vô địch thiên hạ.
Bạch Khởi trịnh trọng nói xin lỗi.
Mà bên kia một thiếu nữ mặc đạo bào, không giấu nổi sự kỳ lạ, ngước mắt, trong con ngươi màu đen phảng phất có liệt diễm thiêu đốt, khi lão đạo sĩ nhìn về phía thiếu nữ, mơ hồ như thấy cái tai kiếp hạn hán được hiện ra, thấy vô tận liệt diễm. Thiên Nữ Bạt lẩm bẩm: "Canh Thần, Canh Thần?"
"Ngươi là Canh Thần sao?"
"Ngươi lại đang làm cái gì vậy?"
Cửu Thiên Huyền Nữ thi triển pháp thuật cưỡng ép khống chế chân linh của nàng lại.
Thật ra bản thân thiếu nữ không có phản ứng gì, nhưng chính ba chữ Canh Thần của Cửu Thiên Huyền Nữ, đã khiến Thiên Nữ Bạt đang ngắm hoa yên tĩnh điên cuồng, nếu phải nói thì chỉ có thể hình dung bằng một câu mật mã chính xác.
Trong nháy mắt, bàn tay đánh thẳng vào mi tâm của lão thiên sư.
Cửu Thiên Thần Lôi rung động, lão đạo sĩ nhìn bàn tay trắng nõn gần như chỉ còn cách mi tâm của mình một gang tay, khóe miệng giật một cái, đã vô ý thức dùng đến Thiết Bản Kiều Công, mà nguyên nhân dừng lại trong tích tắc là vì lão đạo sĩ đã trực tiếp hô lên: "Ta không phải Canh Thần! ! !"
Hoạt động của Thiên Nữ Bạt dừng lại.
Bàn tay trắng nõn im hơi lặng tiếng, không hề lộ ra chút gì, nhưng lại ẩn chứa nhiệt độ cao đủ để thiêu đốt mọi thứ, pháp Cửu Thiên Thần Lôi bên người lão thiên sư trực tiếp bị xuyên thủng, đến cả sấm sét cũng chôn vùi, Ứng Long Canh Thần là Võ Thần mạnh nhất, còn Thiên Nữ Bạt mất khống chế chính là đầu đạn hạt nhân đơn thể của Côn Lôn, kiểu mãnh liệt đấy.
Đương nhiên, nếu nói đối mặt với Ứng Long Canh Thần, một chiêu này ngược lại không có uy hiếp gì.
Con ngươi màu đỏ của Thiên Nữ Bạt nhìn về phía lão thiên sư: "Không phải sao?"
"Thật không phải…"
"Thật sự không phải?"
"Thật không phải."
Mồ hôi lạnh trên trán lão nhân tuôn ra như suối.
Thiên Nữ Bạt cân nhắc một chút, chậm rãi thu tay lại, chân thành xin lỗi.
Nói: "Không có ý gì, chút nữa là đã làm tổn thương người vô tội rồi."
Làm tổn thương người vô tội, nói cách khác nếu thực sự là Canh Thần thì giờ này đã bị đập bẹp rồi sao?
Khóe miệng lão nhân run rẩy.
Thiên Nữ Bạt xoay người hành lễ, đứng dậy mỉm cười nói: "Bất quá, ngài thật sự không phải, đúng không?"
"Không phải đúng không?"
"Nếu mà là…"
Đôi con ngươi đỏ tươi lúc trước của thiếu nữ chợt tối sầm lại, giống như là tàn lửa đỏ cuối cùng, nụ cười ấm áp như hơi ấm: "Thì ta đã giết ngươi rồi."
Thiên Nữ Bạt hành lễ xin lỗi cho hành động vừa rồi, sau đó rời đi.
Nhưng mà không còn nghi ngờ gì nữa, vị Thiên Nữ thường ngày ấm áp và ôn hòa với chúng sinh, cơ bản không có nhiều nóng nảy, nếu như xác nhận lão đầu kia là Canh Thần, thì sẽ cho người sau biết rõ cái gì gọi là tàn nhẫn, Trương Nhược Tố ngửa mặt lên trời thở dài.
Lão Kim Ô đang ăn dưa trên xà nhà.
Tình hình trước mắt là để phòng ngừa tình huống xấu nhất.
Ừm, không có nổ tung ngay, nhưng mà đổi thành một quả bom hẹn giờ không biết khi nào mới nổ.
Cảm giác áp lực càng lớn hơn.
Lão thiền sư mờ mịt không nói gì, im lặng nghẹn ngào, bên ngoài Phượng Tự Vũ và A Huyền mang theo nữ hồ tiên kia dạo qua một vòng núi Long Hổ, cuối cùng khi đi đến chỗ này thì nhìn thấy lão đạo sĩ, tiểu phượng hoàng cùng tiểu đạo sĩ liếc nhau, trong đáy mắt là sự lo lắng.
Phải làm sao bây giờ?
Xong rồi.
Luôn có cảm giác kiếm tiên tỷ tỷ nói đến hoàn toàn không phải lão đạo sĩ.
Phượng Tự Vũ cắn ngón tay.
Cái người tiêu sái, tự tại, dường như không để ý chuyện gì, trọng nghĩa khinh tài hứa một lời hiệp khách, nhìn thế nào cũng không thể nào bằng cái ông lão ham uống rượu, tính tình lại cực kỳ tốt, từ trên xuống dưới núi Long Hổ đều có thể bắt nạt một chút, chơi game thì lại vừa dở lại còn thích kêu ca này được.
Phải làm sao bây giờ?
Có phải đã nhận nhầm người rồi không?
Hai người liếc nhau.
Phượng Tự Vũ cân nhắc từ ngữ, nói: "Ờm… tiên nữ tỷ tỷ, ngươi nói xem, cái kia… có thực sự không nhầm không? Là Trương Nhược Tố tên này á?"
Thiếu nữ tóc đen mắt xanh lắc đầu, nói: "Không thể nào nhầm được."
"Ông ấy là hiệp khách giỏi nhất, giỏi nhất mà…"
Bước chân của nàng khựng lại một chút.
Phượng Tự Vũ còn đang không biết phải giải thích như thế nào cho thiếu niên kiếm tiên phong lưu năm xưa đã biến thành một lão già lẩm cẩm chẳng có chút tính tình gì, đây quả thật là muốn hủy hoại những cảm xúc tốt đẹp thuở ban đầu, thì nữ hồ tiên kia đã chạy đi rồi, Phượng Tự Vũ cùng A Huyền ngẩn ngơ, nghe thấy thiếu nữ gọi ra một cái tên khác trong miệng.
Là ngôn ngữ yêu tinh cổ đại, là những ký tự ngắn gọn du dương.
Là ánh trăng chiếu lên mặt hồ, là Hoa Thủy Tiên vĩnh hằng tốt đẹp, có thể thấy được nhưng lại không thể chạm tới.
Khi xưa hiệp khách trẻ tuổi phất tay, quay lưng lại với tiên cảnh của yêu tinh, không hề ngoái đầu nhìn lại nữa, trong miệng hát những khúc ca dao tự do thoải mái, cứ thế rời đi, vượt qua cả trăm năm xuân thu cùng năm tháng, cuối cùng cô thiếu nữ đến từ tiên cảnh yêu tinh đã dang hai tay ra, ôm lấy chàng hiệp khách trẻ tuổi năm nào.
Vượt qua năm tháng, yêu tinh bên hồ vẫn như năm đó, hiệp khách nhân tộc cũng đã bạc mái đầu.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã tìm ra.
Đôi chân bước đi kiên định, gần giống như kỵ sĩ, hoặc là như công chúa từ tòa tháp cao thả xuống bông hoa, mang trong mình đầy dũng khí và quyết tâm, những đạo nhân đều theo ý thức mà quay đầu nhìn sang, một người đẹp có cả những ưu điểm của phương đông và phương tây đang lao về phía trước, giống như thanh kiếm đang xé toạc không khí phía trước và cả một trăm ba mươi năm năm tháng.
Đám người vô ý thức bị khí thế này trấn trụ, nín thở.
Nhìn xem nàng vượt qua núi Long Hổ, trên sàn đá gạch màu trắng có vân sạch sẽ.
Đôi mắt sáng ngời, tóc đen có chút xõa ra.
Cuối cùng thiếu nữ trực tiếp ôm lấy một ông lão chân tu cổ hủ đang ngây ngốc như một đứa trẻ, tay chân luống cuống, cánh tay không biết để vào đâu.
Tóc đen nhấp nhô, đôi con ngươi màu xanh khép lại.
"Ta tìm được ngươi rồi."
Nàng nói…
… ...
"Hắt xì!"
Bạch Trạch hắt hơi một cái, hắn cảm thấy hôm nay là một ngày tốt lành, cho nên đã gõ cửa viện bảo tàng, quả nhiên, an toàn, vững chắc, bình yên nhìn thấy Vệ Uyên, ho khan một tiếng nói: "Hôm nay ta có chuyện muốn tìm ngươi."
"Ừm? ? Chuyện gì?"
Vệ Uyên không hiểu.
Khí thế của hắn như dâng trào đè luận văn trong ngực xuống.
Giống như là sau một ngày thua mạt chược cuối cùng có thể hô lớn một tiếng ù, sau đó phang ra một tiếng vô song quốc sĩ, hoặc như là đối với ông chủ quán vung tay thật khí phách mà nói: Bánh trứng, ba quả trứng gà, hai cây xúc xích!
Vệ Uyên liếc nhìn luận văn «nghiên cứu đặc công của hậu duệ Hiên Viên liên quan tới các kiểu đồi phế xã súc đại tỷ tỷ đầy đặn hay là ba không la lỵ tóc trắng»
" ? ? !"
Hậu duệ Hiên Viên? Đó chẳng phải là ta sao?
Tóc trắng…
Vệ Uyên nhìn về phía Bạch Trạch trước mặt, mặt không đổi sắc nói: "Cái này, ta cảm thấy con người ai cũng tự do mà."
"Có cần ta đặt trước vé máy bay đi Thái cho ngươi không? Bên đó phẫu thuật rất tốt đó."
"Không chừng sau khi ngươi không trở về được còn có thể làm thần tượng ấy chứ."
"Đương nhiên, tiền vé máy bay thì tự ngươi trả."
Bạch Trạch ngẩn người, sau đó phát hiện bản thân lại vô ý làm sai, ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc đổi luận văn, Vệ Uyên nhìn thấy kế hoạch miếu Quan Công bên trên, hoạt động ngưng trệ, trong nhất thời những lời Bạch Trạch đang hưng phấn không thôi đều không thể nghe lọt tai.
"Này? Này này này!"
"Ta nói, cái tên tượng gốm kia, ngươi đang nghe đấy hả? ! Tên hỗn đản!"
"Bốp" một tiếng, tay phải của Bạch Trạch đập mạnh xuống mặt bàn, giận tím mặt.
"A, ta đây, ta đây…"
Tượng gốm vô ý thức trả lời.
Bạch Trạch cũng tò mò không biết sao giọng của đối phương lại đột nhiên ấm và chậm đi như vậy, vẻ mặt cổ quái.
Hắng giọng, nói: "Vậy được rồi, ngươi có lời gì muốn hỏi không?"
Tượng gốm trầm mặc hồi lâu: "Có."
"Đúng vậy, A Lượng…"
Hắn dừng giọng một chút, nói: "Thục thừa tướng Gia Cát Lượng."
"Cũng có thể trở về sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận