Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1131: Nổi Lê Nguyên bắt đầu nếm thử

Cột sáng nhân quả màu vàng, ở đầu ngón tay Vệ Uyên cứ thế hời hợt vỡ tan, vô số ánh sáng vàng bao phủ hắn lại, Vệ Uyên cũng thấy vị cường giả đầu tiên có liên quan đến cơ chứng đạo của mình — Đại Hoang mênh mông, lại truyền đến tiếng thở dài chậc chậc. Rồi thứ đập vào mắt là một lão già béo núc ních. Bên cạnh lão gia tử còn có một vị hòa thượng thiếu niên mi thanh mục tú, cùng một con hầu tử tính khí nóng nảy, đang vác gậy. Vô Chi Kỳ vác mà cứ ngỡ mình đang vác núi! Thậm chí như vác Bất Chu Sơn! Để tiêu hao hết nội tình khổng lồ mà Hốt Đế đột ngột tiếp nhận, cũng để nếm thử đặt chân vào cảnh giới mạnh hơn, không đến mức bị bỏ lại. Vô Chi Kỳ bèn cùng lão gia tử lựa chọn hoàn thành điểm neo truyền thuyết thật sự cần thiết của người luyện giả —— Chuyện này nói ra rất phức tạp, nhưng Vô Chi Kỳ vô cùng đơn giản trực tiếp chỉnh lý mấu chốt thông tin của nó, đồng thời tạo ra sự chỉnh hợp vô cùng phù hợp với phong cách bảo tàng, nói dài dòng thì tóm lại là —— Đại náo một phen t·h·i·ê·n Cung rồi tính!
Vì thân thể Hốt Đế bị nội tình quá lớn tràn ngập. Luồng nội tình đột nhiên xuất hiện này cường đại đến mức dù là lão gia tử Hốt Đế cũng không cách nào chịu nổi! Cường đại đến nỗi chỉ cần hắn động một chút, đều có thể cảm nhận được cảm giác thân thể huyết mạch thậm chí chân linh đều đang bị chèn ép. Không, không phải chèn ép. Mà là muốn căng nứt ra, trực tiếp nổ tung! "Ôi, ôi... Tê, không được không được muốn ra rồi muốn ra rồi." Lão gia tử mặt mày ủ dột. Vô Chi Kỳ vác lão già này, bước chân đã có chút xiêu vẹo, nghe vậy tính tình bốc đồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ra cái gì a! Ngươi muốn sinh sao?!" Vị tiểu hòa thượng mặt mũi hiền lành lắc đầu, nói: "Cũng có thể là muốn 'đi'." Khóe miệng Vô Chi Kỳ giật giật. "Người xuất gia cũng biết nói ra mấy thứ này sao? A, ta ở nhân gian thấy không ít hòa thượng giảng cái gì cũng câu nệ, sợ mấy thứ này bẩn mình." Tiểu hòa thượng chỉ chỉ mình, mỉm cười nói: "Chính là Phật Tổ cũng phải ăn ngủ nghỉ ngơi, đó là bản năng tự nhiên, sao có chuyện ghét bỏ chứ? Nếu như ngay cả những chuyện này cũng ghét bỏ, vậy có phải đã không xem mình là người của nhân thế gian rồi không? Vậy là tự cho mình cao siêu hơn người phàm, nhưng tu hành mà lại tu đến mức tự cho mình hơn người. Người hồng trần bên trong sao phải bị xem thường? Còn người bên ngoài hồng trần có gì hay? Nếu nói tu hành rời bỏ chuyện vặt hồng trần, chỉ để mang theo lòng thương hại cao cao tại thượng đi xem đám người vẫn còn ở hồng trần, vậy hầu tử đại ca, ngươi nói họ là rời khỏi hồng trần hay nói thật ra đã bị hồng trần trói buộc càng chặt hơn mà bản thân không tự biết?" Vô Chi Kỳ hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy ngươi nhất định phải đến Nhân Gian Giới." "Nơi đó hòa thượng ngạo mạn vô cùng, còn có tội báng Phật." Thích Già cười nói: "Vậy có ai lại xem kẻ chửi mình là có tội chứ?" Vô Chi Kỳ hiểu ý cười lớn: "Vậy chắc chắn chính bản thân hắn có vấn đề!" "Bọn họ biết mình bị mắng nên nói người ta chửi mình, phỉ báng mình thì phải như thế này như thế kia." "Hừ, bây giờ Phật môn, chỗ nào cũng truyền ba cái không độ của Phật môn, cái gì không có duyên không độ, không tin không độ, người không muốn không độ." "A đúng, giờ còn thêm không có tiền thì không độ!" "Ha ha ha, ta phật không độ kẻ nghèo khó." Vô Chi Kỳ cười lớn. Tiểu sa di ngũ quan nhu hòa ngơ ngác nhìn. Sờ cằm, nói: "Còn có chuyện này nữa sao? Phật môn ba không độ, à, là bốn không độ, cái này sai rồi." Tiểu sa di nói: "Chắc chắn không phải là nói không thể độ, Phật môn cầu là trí tuệ giác ngộ." "Trí tuệ sao lại hẹp hòi thế? Ba cái không độ, hẳn là nói thế này, kẻ vô duyên, chờ khi có duyên sẽ lại đến, đã vô phương độ hiện tại thì tương lai độ, chúng sinh đều có thể giác ngộ, còn tiền tài? Ừm, tiền quả thực rất tốt nhưng muốn cầu trí tuệ cùng giác ngộ, lẽ nào là dùng tiền mua được sao?" Vô Chi Kỳ nhướng mày. Thằng nhóc này từ đâu đến vậy? Rõ ràng tuổi còn nhỏ mà so với Vệ Uyên còn thông minh hơn nhiều. Vô Chi Kỳ quen lôi Nguyên Thủy Thiên Tôn ra giẫm. Đối với tiểu hòa thượng tuy không e dè nhưng lại lạc quan thông thấu này thì cũng khá ưa thích. Chỉ có nói chuyện phiếm với tên tiểu tử thối này mới miễn cưỡng có thể phân tán sự chú ý. Còn về chuyện gì, ngay cả cường giả như Vô Chi Kỳ cũng cần phân tán sự chú ý. Chẳng qua là vì nó — Nặng! Quá nặng đi! Ban đầu, Vô Chi Kỳ còn có thể lưng cõng lão gia tử Hốt Đế mà đi như bay, ngự phong lướt nhanh, thậm chí có thể nói tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt vạn dặm, nhưng không biết tại sao, lão gia tử Hốt Đế trên lưng càng lúc càng nặng, càng lúc càng nặng, cuối cùng có thể nói là trọng lượng không thể chịu nổi. Cuối cùng, ngay cả Vô Chi Kỳ có sức mạnh thuộc nấc thang thứ nhất dưới đạo quả cũng không thể nào chống đỡ. Mặt đỏ lên, ngay cả đồng tử màu vàng vốn có cũng vì áp lực quá lớn mà sung huyết biến đỏ. Oanh! Một chân bước ra. Vì nguyên nhân Bất Chu Sơn vừa khôi phục, lần này lực phản hồi mà đến làm nội tình của Hốt Đế lại lần nữa tăng vọt, đạt đến mức độ ngay cả Vô Chi Kỳ cũng không thể gánh nổi, một chân giậm xuống, trực tiếp làm mặt đất nứt ra vết rách kinh khủng, Vô Chi Kỳ nghiến răng: "Chuyện gì xảy ra thế này! ! !" Lão gia tử nghiến răng: "Ta cũng, không biết." "Nhưng có lẽ, là của tiểu tử Vệ Uyên kia." "Hồ ly con a, lần này ngươi đúng là muốn hố c·h·ết ta rồi!" Vô Chi Kỳ tức giận nói: "Vệ Uyên! ! !"
Ngay tại Vệ Uyên đang dựa vào nhân quả nhìn trộm chỗ này thì mặt khẽ cứng lại, hỏng bét rồi, quên mất là nội tình mà người luyện giả Hốt Đế hấp thụ trong lần này, khi phản hồi sẽ khiến mức độ vượt quá giới hạn mà Vô Chi Kỳ có thể chịu đựng, Vệ Uyên đã minh ngộ ra cơ chứng đạo của bản thân liền ứng ở trên người Vô Chi Kỳ. Ít nhất là ứng một bộ phận. Vô Chi Kỳ đã không chọn cách trực tiếp nuốt chửng 【 Trọc thế Thủy Thần đạo quả 】 để luyện hóa nội tình rồi tiến giai, mà là chọn đường lối dựa vào điểm neo truyền thuyết cố định. Cái này tự nhiên sẽ gian nan hơn việc nuốt đạo quả, nhưng sau khi thành công thì cảnh giới cũng mạnh hơn. Ừm... Phải nghĩ biện pháp để phân tán chỗ nội tình này đi, nhưng con đường Vô Chi Kỳ muốn đi là truyền thuyết hóa thành hiện thực, rồi tiến một bước hóa thành Thần Thoại, khiến nó cố định xem như đường lối điểm neo, vì vậy, muốn phân tán một bộ phận nội tình của lão gia tử, tốt nhất cũng phải tập trung vào trong truyền thuyết mà Vô Chi Kỳ muốn đi, không được đi sai hướng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến người sau. Truyền thuyết Tề Thiên Đại Thánh sao? Đáng tiếc Huyền Trang không có ở đây... Nhưng Thích Già cũng có thể thay thế, a, bất quá xét từ vị cách cùng đặc tính của lão gia tử, Thần mới là Đường Tăng vị cách, Thích Già làm Sa hòa thượng? Nói đến, trong truyền thuyết Tề Thiên Đại Thánh không thể thiếu bốn người, lẽ nào nói phải đi tìm một Trư Bát Giới về sao? Chỗ nào đơn giản thế? Tìm đâu ra một cường giả vừa phù hợp truyền thuyết, vừa có thể làm một phần điểm neo cho Vô Chi Kỳ... Không chỉ thực lực cường đại, mà còn nhất định phải từng là Chính Thần, từng làm yêu ma, lại còn phải tham ăn. Vệ Uyên đang suy nghĩ thì dừng lại, thần sắc cổ quái. Chờ chút... Hình như, có vẻ. Thật sự có sao? Vệ Uyên ý thức thu hồi, rồi một sợi thần niệm bay ra, nắm lấy nhân quả, vượt qua thời gian, trong nháy mắt tiến vào một nơi phồn hoa, đây là một cái hồ nước, toàn bộ hồ đều ẩn trong động thiên phúc địa không giao giới với Nhân Gian Giới, dây leo xum xuê, linh khí nồng đậm, có nhiều cô gái xinh đẹp đi qua đi lại. Mặt họ xinh đẹp, tai nhọn, đúng là Yêu Tinh nhất tộc trong truyền thuyết. Mà giữa những người đẹp vốn có địa vị lớn trong các truyền thuyết thần thoại kia, có một thanh niên tóc đen dáng người cao lớn thon dài, cơ bắp cân đối khỏe mạnh, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ tuấn lãng dương cương, rõ ràng chung quanh có vô số mỹ nhân, người thì nảy nở nhiệt tình, người thì lạnh lùng như băng, người thì nhỏ nhắn đáng yêu, người thì đưa tình, đều vây quanh hắn, ánh mắt không ngừng rơi trên người hắn. Nhưng sự chú ý của người đàn ông này hoàn toàn không hề tách ra! Hai mắt chỉ nhìn vào cái bàn phía trước. Đồ ăn thức uống trên đó không hề có thời gian dừng lại. Miệng hắn ăn không ngừng nghỉ. Ăn! Ăn! Ngon quá! Thao Thiết, hay nói một mạch Tấn Vân của Viêm Hoàng, đang điên cuồng, sung sướng buông thả bụng ăn đồ ăn, mà Yêu Tinh tộc cũng không có ai có ý kiến về chuyện ăn uống quá độ của hắn, vì trước đó không lâu, Lady of the Lake Vivian thử 108 kế hoạch dùng thuốc cho lão thiên sư thất bại, lại đúng lúc ở đây có chuyện nên quay về. Vì lo đi ngang qua địa bàn của lão dê xồm Zeus, nên Tấn Vân đi cùng. Trên đường đi thì đ·á·n·h Cyclops, c·h·é·m rắn biển, đ·á·n·h hải thú. Suýt nữa thì bị ăn thịt. Vivian tức giận suýt không kiềm chế nổi trước thằng con bất hiếu chỉ biết ăn. Đợi khi cô kịp phản ứng thì con Hải Thú to lớn như núi đã bị Tấn Vân dùng một tấm thuẫn trực tiếp đập chết, sau đó trực tiếp nhóm lửa nướng, dù sao hắn cũng là một trong tứ đại hung thần từng để lại danh hiệu lừng lẫy trong thời đại thần thoại, năm xưa cảnh giới cũng thuộc nấc thang thứ nhất dưới thập đại đỉnh phong ở trạng thái bình thường. Xử lý một con Hải Thú cũng chẳng là gì. Trong hồ tiên nữ không ngăn cản. Vì Thao Thiết há miệng nói với tiên nữ trong hồ rằng đây là con trai của Hải Thần Poseidon. Rồi Thao Thiết chẳng muốn ăn nữa. Sau đó gặp Cyclops. "Lại là Thần tộc nào đây." "Đám Thần này, thế nào mà không kiêng rau kiêng thịt thế?" Sau khi xác định Poseidon là hình thái người của thần linh, Thao Thiết nhìn con quái vật có hình dạng rất trừu tượng, lần thứ hai trong đời vì buồn nôn mà từ chối muốn ăn mãnh liệt, sau đó đánh đấm ẩu đả một hồi, còn gặp cả nữ võ thần Bắc Âu quen lâu của Trương Nhược Tố, rồi khi quê hương Yêu Tinh của tiên nữ trong hồ gặp nguy cơ thì đứng ra. Quét ngang luôn đám trưởng lão đoàn. Cuối cùng, vì một số đặc tính thời đại thần thoại Hy Lạp mà Thao Thiết một đường đói bụng, được gia trì bởi mong muốn ăn, liền biến con hung thần mà lão trưởng lão triệu hồi ra trong cơn điên, gọi là Jörmungandr, thành nồi lẩu. Thao Thiết siêu mãn nguyện! Đủ để hắn ăn no ba tháng! Đứa trẻ ngoan đúng là muốn khóc. Chính vị đại trưởng lão với khí chất nhân vật phản diện thấy Thao Thiết trực tiếp ăn con hung thần kinh khủng trong thần thoại thì lâm vào ngây người và hoang mang, thế giới này đang phát sinh chuyện gì vậy, Viêm Hoàng bên kia nhiều quái vật thế sao? Cái tên này đang làm cái gì vậy? Hắn dường như đang ăn con hung thần trong thần thoại Bắc Âu. Còn Thao Thiết thì cho rằng, ngươi là hung thần thì ta cũng là hung thần, còn là một trong tứ đại hung thần nữa chứ. Cho nên ta ăn ngươi thì là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Rồi sau đó, Thao Thiết ở lại đây với danh nghĩa anh hùng cái gì? Về Thần Châu ư? Không về không về, ở đây có nhiều đồ ăn, ăn bao no, mà còn không cần làm gì, ta siêu thích chỗ này, ngay lúc Thao Thiết ăn uống sung sướng nhất thì bên tai bỗng truyền đến một giọng nói: "Tấn Vân." Thao Thiết ngẩng đầu, thấy đạo nhân tóc trắng đứng trước mặt. Hắn giật mình. Nhưng phát hiện người xung quanh dường như không hề để ý đến điều này, kịp phản ứng nói: "... Vệ Uyên? Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Vừa nói vừa tiện tay đưa đồ ăn vào miệng, ăn ngấu nghiến: "Nói tốt việc gì ta cũng không đi đâu nha." Vệ Uyên nói: "Chỉ là muốn ngươi giúp một tay." "Giúp cái gì?" "Ừm... Nếu thành công, có thể giúp cảnh giới của ngươi tăng lên một bậc, khôi phục lại vị cách tứ hung đã từng có, cũng không phải là không thể." Thao Thiết nghi hoặc nói: "Làm thế nào?" Vệ Uyên cười nói: "Chỉ cần ăn là được." "Ăn?" Vệ Uyên gật đầu: "Ừm." Đạo nhân tóc trắng giơ tay, lấy ra một thứ từ trong tay áo, khẽ mỉm cười đưa qua, đó là một trong hệ thống phù lục của Thiên Đình, rồi giọng nói ôn hòa: "Ký tên ở đây, rồi đi giúp một con hầu tử lịch kiếp, nếu thành công, lợi ích cực lớn." "Ừm, bao ngươi ăn." Vệ Uyên trầm tư một chút, tung ra lí do mà Thao Thiết không thể nào cự tuyệt được. Thế là Thao Thiết chỉ liếc qua, tiện tay ấn dấu tay vào—— Rồi trước mắt Thao Thiết tóc đen thoáng chốc biến mất. Trực tiếp đè vào trên người lão gia tử Hốt Đế, Vô Chi Kỳ loạng choạng suýt bị đè bẹp dưới một mình lão đầu tử khổng lồ như núi kia, tức giận thì thấy Thao Thiết kia, nhận thấy được có một tia nội tình từ người lão gia tử Hốt Đế tách ra, khiến trạng thái của lão gia tử trở lại mức Vô Chi Kỳ có thể chấp nhận, lão gia tử Hốt Đế than ai~u, nói: "Ai, lại là ai vậy?!" Thao Thiết choáng váng đầu óc. Vô ý thức trả lời. Thốt ra lại là cái danh hiệu trên bùa chú kia. "Ta? Ta là Tịnh Đàn sứ giả." Giờ phút này, Vệ Uyên nhận biết được điểm neo nhân quả của bản thân đã được ổn định lại theo một phương thức mà có lẽ sẽ bị bỏ sót.... Quả nhiên, phương pháp này đúng. Thử xem. Vệ Uyên nắm tay, tăng cường độ che đậy nhân quả.... ... ... Cùng lúc đó, Phục Hi trước đó cùng Long Thú, vốn định quay về thì thấy Viên Giác truy sát Địa Tạng, không biết có phải Phục Hi và truyền nhân Bất Chu Sơn đi dạo một thời gian quá dài, khiến hắn cũng bị lây tính thích thú của loài thú, hay là có tính toán nào khác. Lúc này, cứ trơ mắt nhìn hai tên hòa thượng đánh nhau. Giao phong như vậy, Phục Hi hoàn toàn không thèm để vào mắt, hắn chỉ là trên đường đi theo kinh nghiệm mà thu thập được không ít nguyên liệu nấu ăn, rồi lại chế biến thành mỹ thực, sau đó bày ra trước mặt Long Thú, vung tay lên nói: "Vẫn như trước đây, thử xem hương vị nào ngon hơn." Long Thú đã sớm quen với cách làm của Phục Hi. Cầm được tay nghề của Vệ Uyên liền đi nấu cơm cho Oa Hoàng? Ha! Ngây thơ! Đương nhiên phải không ngừng sàng lọc, không ngừng nếm thử, chọn ra những món ngon nhất, lại cho A Oa! Rồi cả Long Thú trước mắt nữa. Phục Hi nhìn Long Thú trước mắt, dáng tươi cười ôn hòa. Long Thú đã nếm qua nhiều món ăn ngon, bản thân nó chính là nguyên liệu nấu ăn hoàn mỹ nhất, dùng nó nhất định có thể nấu ra mỹ thực tuyệt hảo, rồi đạt được niềm vui của A Oa, hai tay ôm ấp hai A Oa, trong tiếng hoan hô huynh trưởng của hai A Oa mà đi đến đỉnh cao cuộc đời con rắn! Long Thú đã quen thử món ăn. Vì ăn rất ngon, nên không có gì phản kháng. Chỉ là lo mình về sau kén ăn, rồi thì c·h·ế·t đói. Vừa cảm thán, Long Thú vừa cất giấu sự tán thưởng dành cho tay nghề của Phục Hi, há miệng cắn một miếng lớn. Thân thể Long Thú trong nháy mắt cứng đờ. Như thể đầu bị trực tiếp ăn một đấm Ora Ora đến mất cả ký ức. Món ăn này quả thật mang một vẻ đẹp làm vị giác thiếu thốn! Phục Hi khẽ nhíu mày. "Ồ? Ăn ngon đến nỗi cứng đờ rồi?" "Xem ra cuối cùng cũng tìm được loại mà A Oa nhất định sẽ gọi ta là huynh trưởng yêu nhất!" "Để ta thử xem." Phục Hi tùy ý nắm chắc thiên cơ, cảm thấy an toàn, vô cùng an toàn! Sau đó há miệng, một hơi nuốt món ăn do chính mình làm. Phục Hi, dừng suy nghĩ.
PS: Hôm nay chương 1.... ...4.400 chữ Tịnh Đàn sứ giả Trư Bát Giới. Số lượng chữ nhiều một chút, nên thời gian hơi lâu. 1 giây nhớ kỹ
Bạn cần đăng nhập để bình luận