Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 309: Hiệu ứng hồ điệp

Chương 309: Hiệu ứng cánh bướm.
Thiên Thai Tông, vị lão tăng kia khó khăn lắm mới được nghe tổ sư nhỏ giọng nói một tràng phức tạp như vậy, trong lòng vừa suy tư vừa nhớ lại cái tên Uyên, vô thức cúi đầu xuống.
Nhưng là nét nghi hoặc trên mặt hắn có thể che giấu được, còn nỗi nghi hoặc trong lòng lại không tài nào giấu được, vị tăng nhân trẻ tuổi tuấn mỹ liếc nhìn hắn, bình thản nói: "Ngươi cũng muốn biết chân tướng chuyện này sao?"
Lão tăng cúi đầu, khẽ nói: "Đệ tử không dám."
"A… Có gì mà dám hay không, đệ tử hậu bối của ta, sao mà câu nệ vậy?"
Vị tăng nhân trẻ tuổi bật cười, một tay lần tràng hạt, ngồi xếp bằng dưới chân núi Phủ Khám của Thiên Thai Tông, thoải mái thong dong nói: "Thật giống hệt ta hồi còn nhỏ, lũ sư huynh bị ta quậy phá đuổi khỏi chùa, nhưng mà tu hành Phật môn chính là tu cái ta, trên trời dưới đất, chỉ có 'Ta' là độc tôn, mà ta đây thì chính là chúng sinh."
"Cứ khăng khăng câu nệ giới luật, lại đánh mất 'Ta', đó chẳng phải là chuyện bỏ ngọc nhặt đá ngu ngốc sao."
"Giờ thì những sư huynh cung kính lễ Phật kia đều đã hóa thành tro bụi cả rồi, chỉ có ta còn sống thôi."
Lão tăng không dám mở miệng.
Vị tăng nhân trẻ tuổi cười cười, lẩm bẩm: "Những chuyện này ta nén trong lòng đã quá lâu rồi, ta tu bế khẩu thiền, cũng là mong buông bỏ được chuyện này, đáng tiếc, có một số chuyện chung quy là không buông bỏ được."
"Ngươi muốn nghe, ta muốn kể cho ngươi nghe."
Lão tăng làm lễ Phật cung kính, nghiêng tai lắng nghe.
Thanh âm vị tăng nhân trẻ tuổi dừng lại một chút, rồi nói: "Người kia, giống với Đạo Chủ của Thái Bình đạo, cũng tên là Uyên, đó là chuyện đã mấy trăm năm về trước, ta hồi còn bé học y, cũng là đi theo người kia, học tập các thủ đoạn của phương sĩ, sau đó lại vì ảnh hưởng của hắn, mà Nho, Đạo, Phật đều thông."
"Các phái đều có chuyện nói về khí vận, thuyết pháp đại để cũng giống nhau."
"Thần Châu mỗi khi gặp nguy cơ thì thường xuất hiện quần hùng nổi dậy, hào kiệt chen chúc, năm đại loạn, tất có anh hùng đến."
"Mấy trăm năm nay, Thần Châu nguy cơ lớn nhất là gì?" Lão tăng trầm tư.
Tuy trăm năm trước Thần Châu cũng từng gặp một lần nguy cơ, nhưng lần đó đã bị người Thần Châu trên dưới hung hăng đánh trả, cho nên nếu xét trong mấy trăm năm, không thể gọi là nguy cơ lớn nhất, hắn do dự một lát, nói: "Là khi nguyên Thát tử ở Thần Châu…"
Vị tăng nhân trẻ tuổi nói: "Đúng..."
"Thời đại đó, tự có hào kiệt xuất hiện, từ một kẻ ăn mày mà vùng dậy trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn, từ nam xuống bắc, đuổi Thát lỗ, khôi phục Hoa Hạ, xét hết các quân vương năm ngàn năm cũng chỉ có một mình người này, nên có thể nói là ngôi vị chính đáng, trước nay chưa từng có."
Mắt lão tăng khẽ sáng, chậm rãi nói: "Hồng Vũ Đại Đế."
Thần Châu hiện tại rõ ràng là diễn hóa, mạch văn hóa một đường tương thừa, đối với vị hoàng đế khôi phục Viêm Hoàng kia, vẫn giữ sự tôn trọng cao độ xuất phát từ nội tâm, vị tăng nhân trẻ tuổi gật đầu, nói: "Ngươi thấy, vị Hồng Vũ Đại Đế kia, thế nào?"
Lão tăng trầm tư, đáp: "Dù pháp lệnh tàn khốc, nhưng là khai quốc chi quân, khôi phục Hoa Hạ, nghiêm trị tham quan ô lại, một nhân vật như vậy, công tội đều có, nhưng công lớn hơn tội, đệ tử không biết bình luận thế nào, chỉ có thể xưng một tiếng Đại Đế."
Vị tăng nhân trẻ tuổi nói bằng giọng điệu bình thản: "Vậy nếu ta nói, Hồng Vũ Đế lúc đầu, sẽ trở thành một đời bạo quân thì sao?"
"Giết công thần danh tướng, động một tí là liên lụy cửu tộc, xuống tay tàn nhẫn, máu chảy thành sông, ngươi tin không?"
Lão tăng kinh hãi, "Cái này, cái này không…"
Vị tăng nhân trẻ tuổi nói: "Đây là ta thấy từ một món cổ vật tuyệt đại, đó là một quyển sách bằng đá."
Thanh âm hắn khựng lại, nói: "Ghi lại tương lai sau này của Đại Minh."
"Sau đó ta từng xem thiên cơ, Hồng Vũ Đế Chu Nguyên Chương, dù lập nên công huân cái thế, tái tạo Hoa Hạ, nhưng khí số của hắn quá vượng, quá cứng, cuối cùng cả đời, nhất định sẽ cô độc, hắn lúc nhỏ mất cha, cơ khổ không nơi nương tựa, trung niên mất vợ, tuổi già mất con."
"Phàm là người hắn quan tâm, đều sẽ rời bỏ hắn, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô độc trên ngai vàng, điều này cũng làm hắn dần dần biến điên cuồng, từng chút một trở nên băng lãnh vô tình, tựa như một thanh thần kiếm rút ra khỏi vỏ, không còn thứ gì trói buộc được."
Thân ảnh vị tăng nhân trẻ tuổi dừng lại, nói: "Vốn dĩ nên như vậy."
Hắn xòe bàn tay ra, không chút tình cảm nói: "Hồng Vũ Đế, Chu Nguyên Chương."
"Hắn không có từ một con người, biến thành vị Hồng Vũ Đế băng lãnh vô tình kia, chỉ dựa vào hai người níu kéo, một là vị hoàng hậu Mã Thị, hai là con của hắn, thái tử Chu Tiêu, theo ghi chép trong quyển sách đó, hai người này, cũng sẽ bỏ rơi hắn mà chết vào thời điểm hắn cần họ nhất."
"Chỉ cần họ còn ở đó, Chu Nguyên Chương ít nhất vẫn còn giữ chút gì đó của Chu Trùng Bát."
"Nhưng từng người một chết đi, cho nên Chu Nguyên Chương cũng liền biến thành Hồng Vũ Đại Đế."
"Mà cơ hội của ta, ngay tại năm mà vị Mã hoàng hậu kia qua đời, vốn ta nên vì Mã hoàng hậu mà đi theo Yến Vương Chu Lệ, tụng kinh cầu phúc, cũng mượn cơ hội đó thành công kết giao với hắn, nhưng mà vào tháng trước khi Mã hoàng hậu qua đời, có một chuyện đã xảy ra."
Vị tăng nhân trẻ tuổi từ từ kể lại những chuyện mình biết…
Để chữa bệnh cho Mã hoàng hậu, Hồng Vũ Đế triệu tập những thái y giỏi nhất.
Nhưng bệnh tình đó vô cùng khó chữa, dù các thái y thời đó đã vắt óc suy nghĩ, bệnh tình của Mã hoàng hậu vẫn không thấy thuyên giảm.
Tính tình của hoàng đế dần dần trở nên nóng nảy.
Mà vào thời điểm Mã hoàng hậu cảm thấy ngày giờ của mình không còn nhiều, bà đã cho hầu cận đưa toàn bộ đám thái y đi.
Lão tăng không hiểu: "Vì sao lại thế?"
Vị tăng nhân trẻ tuổi trầm mặc một hồi, đáp: "Bởi vì nếu không làm như vậy, Chu Nguyên Chương tận mắt nhìn thấy thi thể của Mã hoàng hậu, có lẽ sẽ trực tiếp phát điên, đám thái y đó cũng sẽ bị liên lụy, nhưng cũng chính vì chuyện này, mà trong đó có một thái y sống sót được, khi xuất cung, hắn đã tìm đến lão sư của mình, trùng hợp thay, sư phụ hắn du ngoạn thiên hạ, khi ấy vừa vặn ở gần đó."
"Sư phụ của hắn, chính là Uyên."
"Khi ấy tuổi hắn không còn nhỏ, thái y mừng rỡ bẩm báo, Cẩm Y Vệ đã đưa ông ta vào cung."
"Thực ra ta nghi ngờ, Mã hoàng hậu không chỉ có bệnh mà còn bị thuật nguyền rủa của rợ thảo nguyên, nhưng sau khi ông ta vào cung, lúc đầu Mã hoàng hậu chỉ là hồi quang phản chiếu, vậy mà lại sống sót được, Mã hoàng hậu không chết, ta cũng mất đi cơ hội được gặp Yến Vương Chu Lệ."
"Khi đó, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng."
"Đến khi biết cơ thể thái tử Chu Tiêu cũng được an dưỡng tốt, ta mới giật mình, ta lại một lần nữa tìm được vị trí quyển sách kia, nhưng mà hẻm núi khi xưa, vậy mà lại biến thành đất bằng, ta hỏi thăm những người dân sống quanh đó, bọn họ lại nói với ta rằng, từ đời này qua đời khác, nơi đây vốn dĩ là đất bằng, chưa từng có vực sâu."
"Khi đó, ta đã thất hồn lạc phách rời đi."
"Sau này, ta cũng vẫn kết giao được với Yến Vương, nhưng hắn không hề có chút ngông nghênh và dã tâm nào như ghi chép trong sách đá, hắn chẳng qua chỉ là đương triều thái tử, sau đó là đệ đệ của Minh Thái Tông, là một vị danh tướng tận trung và tận tâm của Đại Minh, Yến Vương Chu Lệ."
"Mà Thường Ngộ Xuân, người vốn nên giải giáp qua đời vào năm 40 tuổi thì lại vẫn còn sống."
"Có một số việc đã bị thay đổi."
Vị tăng nhân trẻ tuổi thì thầm tự nói.
Chuyện này sao có thể chứ?
Những chuyện này đã được ghi chép rồi, nó thế nhưng là…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Còn lão tăng, trong đầu lại chợt lóe lên một đoạn lịch sử.
Hồng Vũ Đế Đại Minh cùng đại tướng quân Từ Đạt từ nhỏ quen biết, về sau, Hồng Vũ đế Đại Minh xuất chinh phía Tây, lấy Từ Đạt làm chủ soái, Yến Vương Chu Lệ làm trung quân, đại tướng quân Lam Ngọc làm thống soái hữu quân, danh tướng Đại Minh Thường Ngộ Xuân làm thống soái tả quân, một vị mưu sĩ bí ẩn chủ mưu, thay nhau chinh chiến, thu lại Tây Vực về dưới sự thống trị của Đại Minh.
Đại tướng quân Từ Đạt lúc khải hoàn trở về triều, nâng chén rượu ngon, nói đời này đến đây là đã thỏa nguyện, tình anh em, tình quân thần, mối hận Hoa Hạ, đều không còn gì nuối tiếc, cười lớn mấy tiếng, vô bệnh mà ra đi.
Mà Yến Vương Chu Lệ một đời đóng giữ phương bắc, cuối cùng đã đuổi hết Ngõa Lạt, thu thảo nguyên vào bản đồ Đại Minh, đặt nền móng cơ bản cho Thần Châu hiện tại, Thái Tông Chu Tiêu lúc nhỏ đã theo Hồng Vũ Đế bôn ba khắp nơi, tính tình ôn hòa, lại có bản lĩnh, đám đại thần khai quốc đều công nhận hắn, thuận lợi tiếp nhận những công thần khai quốc đó.
Sau đó chính là sự phồn thịnh của mấy đời Đại Minh.
Nếu như theo lời tổ sư, Thái Tông Chu Tiêu mất sớm, còn Hồng Vũ Đế Chu Nguyên Chương thủ đoạn tàn khốc, tru sát công thần, e là Đại Minh sẽ rơi vào một thời gian suy yếu thực lực tương đối dài, chẳng khác nào tự phế tay chân mình, với tầm nhìn của Hồng Vũ Đế, vì sao lại muốn làm chuyện này?
Hắn không hỏi chuyện này, chỉ là kéo lại vấn đề luận pháp về sau, nói: "Tổ sư, lúc luận pháp với Đạo môn, ngài có cần xuất thủ không?"
Vị tăng nhân trẻ tuổi trầm tư, lắc đầu, nói: "Lần này ta không ra tay."
Lão tăng ngẩn người.
Chuyện này đâu có giống với những gì mà tổ sư ngài nói trước đó.
Hắn không nhịn được hỏi: "Vậy, lỡ như Thiên Sư xuất hiện thì sao?"
"Cũng không ra tay."
Đến Thiên Sư xuất hiện mà cũng không ra tay, vậy chẳng phải Phật Môn chắc chắn thua sao? !
Đáy mắt lão tăng ẩn chứa sự mờ mịt không hiểu.
Vị tăng nhân trẻ tuổi thở dài một hơi, nói: "Các ngươi tự ứng phó là được, tại nơi luận pháp hãy giăng một tấm rèm, ta muốn xem thử, rốt cuộc có phải là người kia không, ngoài ra, nếu lần này thật sự là hắn, ta có nhất pháp đối phó, ngươi đưa tai lại đây."
Lão tăng thoáng thả lỏng, đưa tai lại, lắng nghe cẩn thận, sau đó mới an tâm.
Vị tăng nhân trẻ tuổi trầm mặc một lát, nói: "Ngoài ra, đợi đến khi hắn đến, ngươi hãy dùng một vật ta đưa, hỏi thử xem, hắn có còn nhớ cố nhân năm xưa không."
Lão tăng nói: "Đệ tử tuân mệnh."
Vị tăng nhân trẻ tuổi bảo vị lão tăng mặt mày nhăn nhó lui ra.
Thực ra hắn vẫn còn những chuyện khác chưa nói ra.
Quá mức trùng hợp.
Bất kể là trong đám thái y kia, vừa vặn có một người thầy thuốc có tình thầy trò với Uyên, hay là vào ngày Mã hoàng hậu bảo đưa thái y ra khỏi cung, Uyên vừa hay đang ở đô thành, hay là vị thái y vội vàng ra khỏi thành sau đó, thế mà lại gặp được Uyên, mà Uyên xưa nay tính tình lạnh nhạt thế mà lại bằng lòng vào cung chữa bệnh.
Những chuyện này đều quá mức trùng hợp.
Chỉ cần một sai sót thôi, thì mọi chuyện đều sẽ thay đổi, y thuật của Uyên cũng không thể bại lộ, Chu Tiêu cuối cùng cũng sẽ chết.
Những trùng hợp không có ý nghĩa liên kết lại với nhau, đã không còn là trùng hợp.
Nhất là cái trùng hợp này, hầu như đã thay đổi cả vận mệnh vốn có.
Những điều đó vốn được ghi chép trên Lạc Thư mà, sao có thể sai được?
Vị tăng nhân thì thầm trong lòng.
Đó là Lạc Thư mà.
Bất quá, đối với chuyện năm xưa, hắn cũng chỉ hơi biết một chút, còn những chi tiết cụ thể thì không rõ ràng.
Đến nỗi Uyên đã trải qua những gì trong cung, cuối cùng đã phát sinh biến cố gì, chuyện của Chu Tiêu có liên quan gì đến hắn không, hắn đều không biết.
Chỉ là nếu Uyên cứ thế mà chết, hắn chỉ cảm thấy đó chính là thiên mệnh, nhưng hiện tại, Uyên người đáng lẽ đã chết sáu trăm năm, có khả năng lại xuất hiện, rõ ràng là, những trùng hợp lúc trước, đã khiến Lạc thư ghi lại những sự việc có sai lệch nhỏ, và chuyện đó không thể tách khỏi người này, hết thảy nghi hoặc và phẫn hận đều đã có mục tiêu.
Dù không gặp mặt, nhưng hắn vẫn cảm giác được, vị Đạo chủ của Thái Bình Đạo đó chính là Uyên năm xưa.
Với tư cách một vị tăng nhân đã tu ra thần thông, loại cảm giác này vô cùng rõ ràng.
Hắn dự định đến ngày đó sẽ tận mắt nhìn hình dáng của vị tổ sư Thái Bình đạo, xem có phải cố nhân năm xưa hay không, dung mạo có thể thay đổi, nhưng chân linh sẽ trường tồn, hắn sẽ không nhận lầm.
Vị tăng nhân nheo hai mắt, nhìn nhân gian phồn hoa, trầm mặc hồi lâu, giơ tay lên, nhặt một chiếc lá rụng, giọng nói trầm thấp, tự lẩm bẩm: "Tiếu lỗ năm qua chiến huyết khô, pháo hoa vẫn nửa lụn bại.
Năm châu sơn gần triều vân loạn, vạn tuế nhà trống đêm trăng lạnh.
Nước sông vô triều thông thiết ung, dã điền có đường đến kim đàn.
Tiêu lương sự nghiệp nay ở đâu, bắc cố thanh thanh khách quyện xem."
"Uyên à, ngươi tuy thay đổi mệnh cách của ta, nhưng ta há chẳng phải đã phá hỏng ý định ban đầu của ngươi sao? Nếu không thì làm sao ta sống được đến bây giờ? Cho dù trên người ngươi có bí ẩn gì, thì hiện tại cơ hội này, sẽ không để ngươi phá rối được nữa."
"Cơ hội này, bần tăng đã chờ đợi quá lâu."
Vị tăng nhân trẻ tuổi năm ngón tay nắm lại.
Lá cây hóa thành bột mịn, một luồng khí vô hình nổi lên, chuông Phật ở Thiên Thai Tông ngân vang không ngớt.
Vô cùng to lớn, trang nghiêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận