Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 88: Người chi tình vậy

Chương 88: Tình người là vậy Thế nào là tình cảm của nhân loại, đây gần như là một vấn đề to lớn không có đáp án.
Bên cạnh cây cầu dài này, giọng Tô Ngọc Nhi ngập ngừng, rồi nói: "Thật sự giống như lời các nàng nói sao? Tốt đẹp đến thế ư?"
Việc này giống như đứa trẻ con ngẫu nhiên hỏi một vấn đề kiểu 'Ta là ai' vậy, Vệ Uyên nhìn Tô Ngọc Nhi, ngẫm nghĩ rồi đành nói: "Vấn đề này rất phức tạp, nhưng nói chung, không tệ như nàng nói, cũng chẳng tốt như những tỷ muội của nàng nghĩ."
Tô Ngọc Nhi không hài lòng lẩm bẩm: "Vậy chẳng phải rất bình thường sao?"
Ti Đãi giáo úy cười đáp: "Đúng thế."
Hắn nói: "Con người vốn dĩ là loại sinh vật vừa rất bình thường, lại có chút không bình thường mà."
"Đa phần đều là như thế, không tốt như vậy, thử nghĩ kỹ, cũng không đến nỗi xấu như vậy, đúng không."
...
Một đêm chạy vội vàng đi đến hồi kết.
Vệ Uyên đem tên tà đạo kia giao cho Thanh Khâu, đây là thế lực có quan hệ tốt đẹp với Nhân tộc, ban sơ Đồ Sơn, một trong những chi nhánh của Thanh Khâu, còn là thuộc hạ của Nghiêu Thuấn Vũ, đáng tin cậy.
Hơn nữa, thần thông của Hồ Thần Thanh Khâu rất phù hợp việc dò xét thông tin.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, mèo đen Loại hình như rất coi trọng tà đạo có mang phù lục vàng kia.
Trong thời gian ngắn nó chưa từng nhắc đến manh mối trong giấc mơ, khi thì hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, cuối cùng còn bỏ lại một câu, trực tiếp chạy ra ngoài, định đi tìm Hồ tộc Thanh Khâu để hỏi tình hình, nó có đạo hạnh hơn 500 năm, dù bị giới hạn trong thân phận Miêu Yêu, thì cuối cùng vẫn có giới hạn cao nhất, không cần phải lo lắng an toàn.
Vệ Uyên đã hơn một ngày không nhìn thấy vị Thiên Nữ cùng nhau đến đây, đang định đi ra ngoài xem sao.
Nhưng vừa mở cửa, ngoài cửa lại xuất hiện thêm ba thiếu nữ Hồ Tộc.
Tô Ngọc Nhi mặc áo trắng, một thiếu nữ khác thì mặc áo đỏ, cuối cùng là trang phục màu vàng.
Dung mạo của các nàng trong Hồ Tộc đều được xem là xinh đẹp hiếm có, có người thanh lãnh, có người hồn nhiên, có người khí khái hào hùng.
Tô Ngọc Nhi ôm sách, bất đắc dĩ thở dài, nhìn Vệ Uyên: "Ta đi thỉnh giáo lão tổ tiên, xem chuyện đêm qua rốt cuộc là thế nào, lão tổ tiên nói, bất luận là cách nhìn của ta hay của các nàng, đều sai lầm, chúng ta không hiểu rõ tình cảm của nhân tộc, cần phải hướng nhân tộc thỉnh giáo mới được."
Vệ Uyên mờ mịt hỏi: "Cho nên..."
Tô Ngọc Nhi nói: "Ngươi là người Nhân tộc duy nhất bên ngoài ở Thanh Khâu."
"Ngoài ra, đây là lời của vị trưởng bối đi cùng ngươi, nói ngươi có thể giúp đỡ chúng ta."
Vệ Uyên: "..."
Hắn đành thở dài một tiếng, nói: "Được thôi."
"Tuy ta chỉ là người bình thường, nhưng nếu nói chuyện về thế giới bên ngoài, ít nhiều cũng biết chút, nếu mấy vị không chê, ngược lại có thể nói đôi chút."
Vệ Uyên dừng lại một chút: "Các ngươi từng ra khỏi Thanh Khâu chưa?"
Ba nàng hồ nữ đều lắc đầu.
Tuy nói Thanh Khâu Quốc từng có người của nhân loại.
Nhưng trải qua thời gian dài dằng dặc, người Nhân tộc không tránh khỏi kết hôn với yêu tộc nơi đây, hiện tại đa phần đã là nửa yêu chi thân, huống chi nơi này và bên ngoài phong tục khác biệt, văn hóa cũng không giao thoa, gần như có thể coi như là một mạch khác.
Trầm ngâm một hồi lâu, Vệ Uyên cũng không có cách giải quyết tốt hơn, càng không biết phải nói gì, đề tài này đối với hắn mà nói quá to lớn, ngay khi đang đau đầu, đột nhiên nghe được truyền âm của mèo đen Loại, Vệ Uyên đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó như có điều suy nghĩ, trầm ngâm rồi nói với ba nàng hồ nữ:
"Đã vậy, nếu không ra ngoài xem, sao biết tình đời?"
"Chi bằng ra ngoài một chút, có lẽ bản thân các nàng sẽ tự mình lĩnh ngộ."
Trong đó có thiếu nữ tên Hồ Mân kinh ngạc nói: "Nhưng mà quy củ của Thanh Khâu rất nghiêm ngặt, chúng ta không thể lén ra ngoài được."
Vệ Uyên nói chờ một lát, rồi thần thần quỷ quỷ đi ra ngoài, lấy được mấy chiếc lông vũ từ chỗ Loại.
Không nghi ngờ gì nữa, lại là loại lông vũ của con dị điểu, không biết lại có con chim nào bị mèo đen tai họa nữa.
Trong lòng hắn thở dài, từ trong phòng khách lấy lư hương trên tủ gỗ xuống, vẽ một đạo phù, đốt một nén hương đàn, mùi hương thoang thoảng lan tỏa, khiến người không khỏi thả lỏng tâm thần, ba nàng hồ nữ theo lời Vệ Uyên, ngồi trên bồ đoàn, rồi tiến vào mộng cảnh.
Sau đó nhặt lông vũ, bước đi trong mộng vực.
Từ từ đi ra Thanh Khâu...
...
Nơi cổ xưa nhất của Thanh Khâu.
Nữ Kiều mặc áo trắng nhìn Vệ Uyên và ba nàng hồ nữ đang tiến vào mộng cảnh từ xa, sau đó thu tầm mắt lại, nhìn vị Thiên Nữ mặc phục sức rộng rãi màu trắng bên cạnh, Nữ Kiều tuổi đã rất cao, tóc trắng rủ xuống phía sau, còn Thiên Nữ thì trông vẫn chỉ mười bảy mười tám tuổi.
Áo trắng tóc đen, yên tĩnh thưởng trà.
Nữ Kiều mỉm cười nói: "Ngươi muốn tác hợp cho hắn với một nàng hồ nữ sao?"
"Đúng."
"Danh xưng Ngọa Hổ, đủ để làm con rể Thanh Khâu, nhưng thời đại này, chúng ta không muốn ép buộc, cứ xem ba đứa nhỏ này, ai lọt được vào mắt xanh của hắn, nếu Ngọa Hổ có thể thành thân với một trong số họ, cũng là chuyện tốt, ở Hán, hắn có tư cách nhận Hổ Phù, dẫn dắt ba quân đi diệt quốc chinh chiến."
"Đa tạ tiền bối."
Nữ Kiều lắc đầu, hiền hòa cười: "Đừng vội cảm ơn, nhỡ hắn chẳng ưng ai thì sao?"
Thiên Nữ suy nghĩ rồi nói: "Không thể nào."
"À, vì sao?"
"Hắn không phải là hạng người háo sắc, cũng không phải kẻ tham lam vô độ, cũng chẳng phải hạng người vô tình."
"Giải thích thế nào?"
"Vì không phải kẻ háo sắc, nên tuyệt đối không thể không hài lòng trước sắc đẹp này, vì không phải người tham lam vô độ, nên không bao giờ vọng tưởng có được nhiều hơn, lại vì hắn không phải người vô tình, chỉ cần để họ chung sống lâu ngày, cùng trải qua một vài trắc trở, sẽ nảy sinh tình cảm."
Nữ Kiều kinh ngạc: "Không phải kẻ háo sắc, cũng không phải kẻ tham lam vô độ, cũng chẳng phải vô tình."
Thiên Nữ khẳng định: "Chỉ cần để một vị Hồ Tiên ở bên cạnh hắn sớm tối, cùng nhau trải qua sinh tử, sẽ nảy sinh tình cảm thôi."
Nữ Kiều đột nhiên bật cười, Thiên Nữ ngạc nhiên khó hiểu.
Mà vị nữ tử gần như quan sát Thần Châu từ xa xưa tới nay lại chỉ nhếch mép cười đẩy chén trà.
"Uống trà đi, Giác."
"Trà nguội rồi không ngon đâu."
"Ừm? Vâng, đa tạ tiền bối."
...
Vệ Uyên mang theo ba thiếu nữ có dung mạo khác nhau, trong mộng bước ra khỏi Thanh Khâu Quốc.
Nói là muốn dạy các nàng về tình đời, nhưng ngay cả chính hắn cũng không hiểu rõ mấy chuyện này, chỉ là những chuyện mèo đen nói cũng đáng giá để thử một lần, đành mang theo các nàng đi dạo trên đường phố không mục đích, ba nàng thiếu nữ lần đầu biết có thể dùng cách này để rời khỏi Thanh Khâu, đều vô cùng kinh ngạc.
Ba nàng hồ nữ phân biệt thuộc các họ Tô, Hồ, nhưng họ Tô lại có tới hai nàng.
Trên đường đi các nàng nói chuyện ríu rít, Vệ Uyên cũng biết được đại khái cách nhìn của các nàng về nhân gian, Tô Ngọc Nhi trước sau khẳng định đàn ông là hạng người bạc tình bạc nghĩa, còn hai người còn lại đều mang thiện cảm tự nhiên, nhất là chuyện của Hồ Nguyệt ít nhiều gì cũng có chút lan truyền ra ngoài, khiến các nàng vô cùng hướng tới và ngưỡng mộ.
Thiếu nữ họ Hồ khí khái hào hùng, đôi mắt màu nâu hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Rồi nói: "Vệ công tử, ngươi định đưa bọn ta đi đâu?"
Vệ Uyên trầm ngâm không nói, tính toán thời gian một chút, vừa lúc nghe được tiếng chuông xe đạp, bèn đi sang một bên, quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe đang phóng tới nhanh chóng, thiếu niên đồng phục học sinh rộng thùng thình kéo khóa áo khoác, sơ mi trắng, đồng phục bị gió thổi lên, giống như mọc ra đôi cánh trắng tinh phía sau.
Hắn thở hồng hộc đuổi đến trên con đường này, xem đồng hồ, vội vàng rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Còn trường học còn ở phía trước một chút.
Mèo đen Loại truyền âm.
Vệ Uyên dẫn ba nàng hồ nữ đứng bên cạnh, lát sau lại thấy có một nữ sinh đạp xe đi ngang qua đầu ngã rẽ này, đó là mẫu nữ sinh mà phần lớn các thiếu niên đều từng âm thầm yêu thích, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh thanh tú, lộ ra vẻ thư quyển.
Sau khi nàng đi ngang qua con hẻm nhỏ đó, thiếu niên nấp trong hẻm sâu hít sâu mấy hơi, mới cẩn thận từng ly từng tí đạp xe đuổi theo.
"Trùng hợp quá." Thiếu niên gãi đầu, cười đáp lời.
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn hắn, sau đó mỉm cười đáp lại: "Trùng hợp thật."
Thiếu niên đeo cặp chéo vai, mái tóc rối bù mang mùi nắng, cẩn thận từng ly từng tí đi theo phía sau thiếu nữ, nắm chặt tay lái, không muốn quá xa, cũng không dám áp sát quá gần, lớn giọng nói chuyện vu vơ tự cho là thú vị, rồi từ từ đi xa.
Vệ Uyên nhìn hai học sinh cấp ba đạp xe rời đi, rồi quay sang hỏi hồ nữ bên cạnh: "Các nàng cảm thấy tình cảm này thế nào?"
Hồ Mân cười đáp: "Rất tốt, cái cảm giác thanh mai trúc mã muốn tới gần lại không dám, đại khái là cái loại ta thích, nếu thứ tình cảm đó mà là giả, thì chẳng có gì là thật cả."
Tô Ngọc Nhi lại nói: "Chỉ là những kẻ rước họa vào thân thôi."
"Duyên phận nam nữ, lúc ban đầu đẹp đẽ, nhưng cuối cùng chia ly thì được mấy ai? Tình cảm thời nhỏ cuối cùng có thể kết quả tốt đẹp được bao nhiêu, trăm dặm chẳng có một."
Vệ Uyên không có ý kiến, chỉ là cảm thấy nghe mấy lời này từ nhóm hồ yêu này thật thú vị.
Sau đó lại dẫn các nàng tiếp tục đi về phía trước.
Trên con đường mộng vực này, nhìn thấy đôi tình nhân trẻ tuổi yêu nhau cuồng nhiệt, thề non hẹn biển, hận không thể cả ngày dính lấy đối phương, sau đó nam nhân nửa quỳ trên mặt đất, lắp bắp cầu hôn, nữ nhân che miệng, mắt rơm rớm.
"Tốt quá."
Một nàng hồ nữ họ Tô khác là Tô Yên Nhi thở dài, đáy mắt thoáng vẻ ngưỡng mộ.
"Có thể cùng người mình yêu trải qua khó khăn, sinh sống cùng nhau, còn có chuyện gì tốt hơn không?"
Vệ Uyên gật nhẹ đầu, mèo đen Loại nổi lên, uể oải nằm trên vai hắn, cũng không biết ngoài đời thực đang ngủ ở đâu, mà vào trong giấc mơ, tiếp theo lại đi tiếp về phía trước, đi đến một tòa nhà khác, nghe được âm thanh cãi vã kịch liệt, còn có tiếng bát đũa rơi vỡ, sau đó là tiếng hét the thé của phụ nữ, tiếng gầm giận dữ của đàn ông.
Tô Yên Nhi giật mình kêu lên.
Vệ Uyên đi về phía trước, đây là mộng cảnh, người trong mộng không thể cảm giác được người bên ngoài. Xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy thủy tinh và gốm sứ vỡ vụn đầy đất, nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế sofa lau nước mắt, cùng người đàn ông im lặng hút thuốc, đứa trẻ nép mình trên giường, mờ mịt nhìn khung cảnh đang xảy ra, cả bức tranh trông gượng gạo và đổ vỡ, khiến người ta có cảm giác bị đè nén.
Vệ Uyên nhìn ba nàng hồ nữ, hỏi: "Các ngươi thấy nhà này thế nào?"
Tô Yên Nhi le lưỡi: "Đáng sợ thật."
"Bọn họ lúc đầu nhất định không có rung động, không có tình cảm gì, là kết hôn vì để kết hôn thôi."
Hồ Mân gật đầu mạnh mẽ, tỏ vẻ đồng ý.
Mà Tô Ngọc Nhi thì lại rất bình tĩnh thản nhiên, còn có chút đắc ý nhếch mép: "Đây mới chính là cái gọi là tình cảm ở cõi trần tục, có tình cũng có thể hóa thành bạc tình bạc nghĩa."
"Thường thì các câu chuyện chỉ dừng lại khi kết hôn mà thôi."
Tô Yên Nhi đang định cãi lại, thì thấy thanh niên mặc áo đen kia cười một tiếng, đã xoay người rời khỏi căn nhà này, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, phía sau đeo kiếm, con mèo đen thần bí nằm trên vai, lười biếng liếm móng vuốt, không hiểu vì sao lại mang đến cảm giác cổ xưa xa xăm, ngẩn ngơ, vội vàng cất bước đuổi theo.
Sau đó các nàng thấy một gia đình khác.
Gia đình này gặp phiền phức lớn, nợ một khoản tiền rất lớn, khiến họ không thở nổi, để giải quyết nợ nần này, người đàn ông mỗi ngày trời chưa sáng đã rời giường đi làm, gần như liều mạng vậy, phụ nữ cũng tương tự đi làm thuê cho người ta, đầu ngón tay dần trở nên thô ráp, cả nhà ngay trên bàn ăn cũng không có chủ đề nào nhẹ nhàng.
Nhưng từ đầu đến cuối họ vẫn không hề bỏ cuộc, luôn cùng nhau nâng đỡ bước tiếp.
Hồ Mân há hốc mồm, ngượng ngùng nói: "Cái này... Ta thừa nhận là rất cảm động."
"Nhưng mà, Vệ công tử, đây không phải là cái gọi là thân tình sao? Đó đâu phải là thứ tình cảm đẹp đẽ như những câu chuyện kia… Hồ Nguyệt nếu kết hôn với chàng trai đó, chắc chắn sẽ không sống chật vật như vậy, mà sẽ rất vui vẻ."
Tô Ngọc Nhi cũng có chút chần chừ, chuyện này dường như không giống những gì nàng biết.
Nàng nói: "Đây chỉ là cuộc sống."
Vệ Uyên gật nhẹ đầu, cùng mèo đen Loại từ từ bước đi, đến một khung cảnh khác, ánh nắng rất tốt, trong công viên, hai ông bà nắm tay nhau cùng đi tản bộ, họ đi rất chậm, nhưng lại khiến người khác cảm thấy yên bình.
Lần này không chỉ Tô Yên Nhi và Hồ Mân mắt sáng lên mà ngay cả Tô Ngọc Nhi cũng có chút xúc động.
"Có thể tay trong tay cùng đi hết một đời, đây mới chính là tình người."
"Ngươi muốn nói cái này sao, Vệ công tử?"
Vệ Uyên lắc đầu, đến mèo đen Loại cũng nhịn không được cười.
Bọn họ nhìn hai ông bà đang nắm tay bước đi, chậm rãi, bà cụ kia biến mất không thấy đâu, chỉ còn ông cụ lưng còng, từng bước một chậm rãi bước về phía trước, Tô Ngọc Nhi kinh ngạc, mèo đen Loại liếm liếm móng vuốt, nói:
"Các ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Không phải nói hồ ly rất khôn ngoan ư?"
Ba nàng hồ nữ không hiểu.
Vệ Uyên nghiêng người về sau nhìn, Tô Ngọc Nhi quay đầu nhìn theo, thấy ở con đường mà họ vừa đến, vẫn còn rất nhiều người đi theo, có những người chịu gánh nặng cuộc sống, đầu bạc và im lặng, có người cãi nhau với vợ con, mang vẻ hối lỗi lặng lẽ hút thuốc, có người khi cầu hôn thì xúc động không nói nên lời, cũng có thiếu niên khi nãy.
Mà những người này khi đứng cạnh nhau, khuôn mặt lại có vài phần tương tự.
Tô Ngọc Nhi nhớ lại phù lục Vệ Uyên đốt lúc ban đầu, sắc mặt kinh ngạc.
Vệ Uyên nói: "Những gì các ngươi thấy, đều là mộng cảnh của một người."
Tô Yên Nhi thất thanh: "Không thể nào, rõ ràng họ đang ở trong những mộng cảnh khác nhau."
Vệ Uyên nói: "Trải qua những chuyện xưa, chấp niệm không chịu buông, rồi biến thành mộng, chỉ là có một vài người đã vứt bỏ những ký ức đó, mất đi ký ức, mất đi bản thân, y học hiện đại gọi chứng này là hội chứng Parkinson."
Chuyện này là do mèo đen hôm qua hỏi thăm đám yêu ma quỷ quái sinh sống trong vùng ranh giới mộng cảnh, mới biết được.
Hôm nay mới nói cho Vệ Uyên.
Vệ Uyên bước lên phía trước, đi sóng vai với ông lão đang mờ mịt, cúi đầu, ôn hòa nói:
"Ông không muốn quay về sao? Vợ của ông chắc đang đợi ông trở về."
Ông lão dậm chân, lẩm bẩm nói: "Không quay về!"
"Vì sao?"
"Vì sao?! Ngươi hỏi ta vì sao à? Ta chỉ lỡ cho thêm chút muối lúc nấu ăn, bà ấy đã giận rồi, ta không quay về!"
Vệ Uyên nở một nụ cười: "Có thể bà ấy bây giờ không còn giận nữa, mà rất hối hận."
"Nếu ông quay về bây giờ, bà ấy sẽ rất vui."
"Thật ư?"
Khuôn mặt ông lão thoáng vẻ do dự, cuối cùng mờ mịt nói: "Có lẽ, nhưng ta quên mất đường về rồi."
Vệ Uyên nói: "Ta sẽ chỉ đường, Loại."
Mèo đen từ trên vai nhảy lên, uể oải duỗi lưng, bước về phía trước, xuyên qua từng lớp từng lớp mộng cảnh muôn màu, đi qua hết đường này đến lối nọ, cuối cùng dừng lại trong mộng vực của một căn phòng bệnh, ông lão ngơ ngác nhìn chiếc giường bệnh phía đó, trên giường là dáng vẻ gầy gò của chính mình, bên cạnh có một người phụ nữ tóc bạc đang nằm sấp ngủ.
Ông giơ tay ra, lại không thể đến gần.
"Quay về thôi."
Vệ Uyên cười vươn tay, đặt lên vai ông lão, rồi nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Ông lão vô thức bước chân đi lên, rồi ba người Tô Ngọc Nhi liền thấy, những người đàn ông xuất hiện sau lưng họ trước đó đều biến mất, mà bước chân của ông lão dần dần khỏe khoắn hơn, lưng dần dần thẳng lên, từ một ông lão phải chống gậy, thành người trung niên buông gậy, thành thanh niên bước đi mạnh mẽ.
Cuối cùng hóa thành chàng thiếu niên mặc đồng phục cũ, hai mắt sáng ngời.
Lọt vào thân thể.
Trước mắt một mảnh trắng xóa.
Thật ra, có một câu hỏi thế này Nếu bạn quay ngược thời gian trở lại tuổi thơ, gặp lại người bạn thích, bạn sẽ làm gì? Liệu có bỏ lỡ không?
Hắn mở to mắt, hai bên cây cối cao lớn, bóng râm nhiều màu.
Leng keng, leng keng.
Thiếu nữ mặc sơ mi trắng cùng đồng phục, tóc đuôi ngựa buộc cao cưỡi xe đạp đi qua.
Thế là hắn bạo gan.
Dùng sức đạp bàn đạp, chiếc xe mang theo dũng khí của thiếu niên xông ra ngoài, xuyên qua những bóng cây nhiều màu, tung bay vạt áo đồng phục, như nâng lên đôi cánh, hắn nhìn cô thiếu nữ kinh ngạc, gãi đầu, mái tóc có hương vị của nắng, dùng hết can đảm nói:
"Trùng hợp quá."
Nàng bật cười: "Trùng hợp thật."
Những ký ức như vậy thật tươi đẹp, gần như có thể ngửi được quá khứ khiến người rơi lệ.
Trên giường bệnh, ông lão từ từ mở mắt, nhìn người vợ đang ngủ gục bên cạnh giường.
Ông khẽ sờ nước mắt trên khóe mắt, lẩm bẩm đã lớn thế này rồi mà vẫn không biết chăm sóc bản thân, còn bị cảm, chẳng lẽ vẫn phải để ông xem sao? Sau đó ông vươn tay, kéo chăn, đắp lên cho vợ, ôm lấy thân thể gầy gò của nàng, Vệ Uyên và ba nàng hồ nữ ở trong mộng vực, xuyên qua mộng cảnh mơ hồ và rào cản hiện thực, nhìn thấy cảnh tượng này.
Tô Ngọc Nhi, Tô Yên Nhi, và Hồ Mân không hiểu vì sao, không nói được gì, nhưng lại cảm thấy xao xuyến.
Vệ Uyên để mèo đen quay về, bước đi, nói:
"Được rồi, ta hiểu rõ rồi, về tình cảm con người, đều đã nói xong."
Mộng cảnh kết thúc.
Trở lại Thanh Khâu Quốc.
Ba nàng hồ nữ chậm rãi mở mắt, đều có chút buồn bã vô cớ, đều im lặng không nói.
Ti Đãi giáo úy đứng dậy.
Mà nén nhang trên bàn vẫn chưa cháy hết.
PS: Số chữ hơi nhiều, tận 5000 chữ a, dù nói là chương quá độ và làm nền, nhưng hi vọng viết thú vị một chút.
Về chuyện mở đầu chương tiếp theo thế nào, mọi người có hứng thú có thể đoán thử nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận