Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1309: Chúc !

Chương 1309: Chúc! Không thích hợp, quả thực là không thích hợp... Vô Chi Kỳ con mắt có chút nổi lên màu vàng, nhìn về phía những người đang ngồi đùa giỡn rất nhiều tân khách, hẳn là từ trong đó cảm ứng được một chút hư ảo và cảm giác không chân thật, nhìn kỹ lại, lấy đấu chiến đạo quả nhìn thấy hư vô năng lực, cuối cùng nhìn ra được—— Những người này không phải người thật ở đây, mà là một loại cùng loại với hình chiếu thần thông, đem giờ khắc này ở địa phương khác những người này bộ dạng, hình chiếu lại tiến hành che lấp, nhìn qua là không khác gì so với bình thường, tựa như một hồi náo nhiệt tiệc cưới vốn có không khí, thậm chí những cái bóng này còn có thể cùng người thật ở đây, ở cùng một phương thời không tiếp xúc và giao lưu. Vô Chi Kỳ hơi thử xuống răng, con mắt màu vàng óng quét ngang xung quanh. Thế là nhìn thấy hết thảy trước mắt đều nổi lên tầng tầng gợn sóng, giống như thật không phải thật, giống như giả không phải giả. Đây là... Khế thủ pháp? Thần nhận ra. Cái kia phức tạp đã đến cực hạn, lấy trí tuệ con người đem kỳ môn độn giáp thôi diễn đã đến giới hạn vô hạn, lấy vô hạn tới gần đạo lớn vận chuyển, chỉ cần cho hắn thời gian, trên lý luận tại một nơi nào đó phát huy ra hiệu quả, đủ để vô hạn tới gần một tôn đạo quả đối với pháp tắc vận chuyển Tiên thiên Bát Quái? Còn có chiến lợi phẩm của Chúc Dung, đạo quả 【chân thực】 trọc thế? Giờ phút này trước Đồ Sơn nước, tân khách lui tới, phàm là không phải tồn tại hư ảo, đều có tu vi, mà lại cái này Đồ Sơn Hồ quốc vậy mà để lộ ra một loại khí tức trận pháp cự hình cấp độ gần với đạo quả, điều này không còn nghi ngờ chút nào là có đạo quả ra tay. Vô Chi Kỳ nhắm mắt lại, hít vào một hơi. Đến từ đạo quả dự cảm đặc hữu đang điên cuồng nhắc nhở Thần, khiến Thần không thể làm gì khác hơn là nhả rãnh trong lòng. Cái này mẹ nó chính là lo lắng Chúc Cửu Âm cùng Côn Lôn nhất hệ trực tiếp đánh nhau tại cái lễ đính hôn này sao, cho nên mới làm ra cách xử lý này sao? Bất quá nói đi thì nói lại, Chúc Cửu Âm cái loại làm theo ý mình gia hỏa này, gặp Côn Lôn Lục Ngô không biết biến báo đầu óc. Ai cũng không nhường trong tình huống, cuối cùng trực tiếp lật bàn cãi nhau cơ hồ là chuyện đương nhiên. Cái này coi như là bảo vệ những khách nhân bình thường này sao? Không hổ là ngươi, ngay cả lễ đính hôn cũng không giống người khác, một mình chơi kiểu khác. Khóe miệng Vô Chi Kỳ giật giật, phản ứng đầu tiên hiện tại là, đáng tiếc tiểu tử Vệ Uyên kia không có ở đây, nếu không biểu lộ trên mặt hắn nhất định là cực kỳ thú vị. Hắn vốn đang định nhắc nhở Vệ Nguyên Quân bên cạnh một chút, nhưng nhìn thấy đối phương cụp mắt trầm ngưng, ít nhiều có một tia tâm thần không yên, mà hiện tại chỉ dùng đấu chiến đạo quả trọc thế duy trì sự tồn tại của mình một cách ngắn ngủi, vết thương chưa hồi phục, nên không phát giác ra được thủ đoạn che lấp cấp đạo quả này. Vô Chi Kỳ khựng lại, vẫn không đi phá vỡ Vệ Nguyên Quân lúc này đang giằng xé nội tâm. Dù sao hắn là do trời sinh đất dưỡng, không cha không mẹ, không cách nào hiểu được cảm giác trong lòng của Vệ Nguyên Quân, tiểu gia hỏa này, giống như các vụ phán quyết của quan tòa trong những bộ phim luân lý, là muốn theo cha hay là theo mẹ vậy? Vô Chi Kỳ ngáp một cái, đã không kịp chờ đợi muốn xem con mèo này. Tùy ý vẫy tay, cho người Hồ Tộc chiêu đãi đến. Chờ đến khi mấy người lộ ra thiệp mời mang dấu vết đặc thù của Đồ Sơn thị, liền có đệ tử Hồ Tộc Đồ Sơn mời bọn họ đi vào, có thể thấy ở xa, ngay cả đại điện vốn có của Đồ Sơn nước cũng đã sửa sang lại, giăng đèn kết hoa, người đi người lại, cả Thanh Khâu đều được bao phủ trong một loại vui sướng hồng trần. Nhưng trước cái vui sướng hồng trần này, trong cảm giác lại có một loại tương phản và kìm chế càng mạnh liệt hơn. Đã có Hồ Tộc nghênh đón, dẫn họ đi vào bên trong sâu hơn. "Mấy vị khách nhân tới thật đúng lúc, mấy tiểu hồ ly mới vừa treo đồ vật lên xong." "A, lễ đính hôn cả nước của Thanh Khâu chúng ta, thật sự là ngàn năm khó gặp, lần trước lớn như vậy là mấy ngàn năm trước, khi vị Vũ Vương kia đến đây kết hôn, mặc dù nói đó là chuyện rất xưa rồi, nhưng cũng truyền đến tận bây giờ không ít truyền thuyết dật sự mà ít người biết." "Sau thượng cổ cũng có tập tục ngăn đoàn người cầu hôn, bất quá phần lớn cũng chỉ là trò đùa thôi." "Ngược lại là nghe nói, ở thượng cổ từng có người nện Vũ Vương khi ngăn cản." Vệ Nguyên Quân biết rõ người này chính là lão cha tiện nghi của mình, bất đắc dĩ đưa tay che trán. Vô Chi Kỳ nhếch miệng chế giễu trong im lặng. Mà thiếu niên Hồ Tộc kia nhìn thấy mấy vị khách nhân vui mừng, cũng cười nói: "Nghe nói người ra tay cũng là một thợ làm đồ gốm khó có, làm bình gốm vừa chắc vừa cứng, ném cũng rất chuẩn, nghe nói lúc đó đã dùng bình gốm này nện trúng vào hốc mắt của Vũ Vương a." "Vốn định trang bị thêm chút muối ăn bên trong, rồi thì bị cản lại đấy chứ, chết sống đòi cản." Vô Chi Kỳ không cười nổi, nụ cười trên mặt nhất thời đọng lại. Ngược lại là Vệ Nguyên Quân phì cười, tâm tình cuối cùng từ từ thả lỏng, ngước mắt nhìn cảnh vật xung quanh, quen thuộc vô cùng, Oa Hoàng chắc cũng đến rồi, không biết thế nào, tựa hồ vì chuyện ở núi Long Hổ trước đó, cái hành động đấu chiến trọc thế, cũng có lẽ là vì những nguyên nhân khác, gần đây Phục Hy xem Oa Hoàng càng chặt. Cho nên tới Đồ Sơn thị cũng là một mình Phục Hi hộ tống hai Oa Hoàng. Từ xa có thể nghe thấy Phục Hi cười to, tựa hồ cực kỳ thân thiện chào hỏi nói chuyện phiếm với người khác, nhưng đối tượng hắn chào hỏi tựa hồ lười phản ứng, cũng không trả lời, tối đa chỉ phát ra một tiếng ân trong mũi, thấy được qua loa. Là chiếu sáng Cửu U chi Long. Vệ Nguyên Quân hít vào một hơi, cảm nhận được một đạo khác cùng một mạch với chiếu sáng Cửu U chi Long, nhưng lại khác biệt hoàn toàn, mà bản thân rất tinh tường khí tức, là Long Nữ áo xanh Hiến, cho dù trước đó Chúc Cửu Âm từng nói với nàng những lời kia, đã có đoán trước. Nhưng khi thật nhận biết được khí tức quen thuộc này, Vệ Nguyên Quân vẫn có chút hoảng hốt. Biết mình nhất định phải đối diện với sự lựa chọn như vậy. Nhưng khi sự tình thật phát triển đến tình huống như vậy, vẫn xuất hiện rất nhiều chần chờ trong lòng, bỗng nhiên một tiếng cười to truyền đến: "Ha ha ha, là Nguyên Quân tới rồi sao? Đứng ở bên ngoài làm gì? Còn không mau vào đây?" Là tiếng cười sang sảng, phía trước đột nhiên nổi lên từng tầng gợn sóng, sau đó cánh cửa bỗng nhiên mở ra, cảnh tượng bên trong lập tức bày ra, xuất hiện trước mắt mọi người, trong đó nến đỏ to bằng cánh tay trẻ con tỏa sáng, mắt nhìn vào bên trong, có thể thấy số lượng người rất nhiều, lại chia thành hai bên. Một bên có thể thấy, Long Thần áo xám Chúc Cửu Âm dẫn đầu, đang bưng một ly trà, thản nhiên uống. Theo sau là Long Nữ áo xanh Hiến, là Hỏa thần Chúc Dung tươi cười ôn hòa, ở giữa là một 【sinh vật thể mỹ lệ tóc trắng không rõ tên】 run rẩy, bị hai vị đại lão đè hai tay lại, cách một chỗ ngồi là Thủy Thần Cộng Công nhắm mắt, vẻ mặt lãnh đạm hờ hững. Bên còn lại là Khai Sáng Côn Lôn, khai sáng, cùng khai sáng. Đúng vậy, chỉ có khai sáng, Lục Ngô không ở đây, mà khai sáng lại trực tiếp phân thân. Nên mỗi một hàng ở đây có 10 chỗ ngồi, tất cả ba hàng, có 30 khai sáng nhìn chằm chằm ngồi ở đó, hai tay đan lại chống cằm, tựa cười mà không cười. Trong vô hình, hai bên đã ẩn ẩn mang một loại cảm giác giương cung bạt kiếm, khiến người cảm thấy áp bách, tựa như những đám mây u ám khủng bố trong trận đại chiến Chư Thần thượng cổ ập xuống, cuồn cuộn dâng trào, lộ ra cảm giác áp bức nghẹt thở. Mà Vũ Vương đang ngồi trên ghế giữa hai bên trái phải. Thấy Vô Chi Kỳ và Vệ Nguyên Quân bọn họ đến, đáy mắt Vũ Vương hiện lên một tia ánh sáng như người chết đuối vớ được cọc, là chủ nhân Thanh Khâu Đồ Sơn quốc, hắn tự nhiên gánh vác trách nhiệm nghênh đón tân khách, khóe miệng ngoắc ngoắc, hướng lên phía trên, muốn nở một nụ cười, sau đó lại bất lực rũ xuống. Cười, cười…cười không nổi. Trong cặp mắt hào phóng đó, ý chí và cảm xúc dường như muốn chen chúc hóa thành thực chất. Cứu ta! Cứu ta! Các ngươi vào đi, ta ra ngoài! Vô Chi Kỳ cùng Trương Nhược Tố kinh ngạc hít một hơi, rồi đồng loạt rút chân lại, lùi về phía sau một bước, tình hình không đúng. Ngay cả Vũ Vương cũng âm u đầy tử khí, thái dương Vô Chi Kỳ cũng hơi nhíu nhíu lại. Hắn hiểu rõ tính cách của Vũ Vương. Có thể làm Cộng Công nhắm mắt không nói lời nào, có thể làm Vũ Vương cười không nổi, thì tình hình của hắn vào cũng sẽ không khá hơn chút nào, huống hồ hình tượng trước mắt khiến Thần càng thêm nghi hoặc cùng kỳ quái—— Vì sao rõ ràng cảm nhận được khí tức của Oa Hoàng, nhưng lại không thấy Oa Hoàng và Phục Hy đâu? Chuyện lớn như vậy, Oa Hoàng nhất định ở đây chứ. Phục Hi đưa Oa Hoàng đến đâu rồi? Khai Sáng ở đây, Lục Ngô đâu rồi? Cộng Công và Chúc Dung sao lại ngồi chung một chỗ rồi? Tuy nói trong quá khứ xa xôi hai người có chút giao tình, nhưng trong chiến tranh năm đó, cho dù Cộng Công cũng là bị khiêu khích, bị lợi dụng, cuối cùng lại dẫn đến sự thống khổ và tiếc nuối lớn nhất của Hỏa thần Chúc Dung, nguyên nhân cũng là hắn, đối với Chúc Dung mà nói, người mình yêu nhất bị người giết chết, vì hắn mà chết, cho dù người đối diện có là bị lợi dụng thì liệu trong lòng thật có thể không một chút khúc mắc nào sao? Với sự hiểu biết của Vô Chi Kỳ về hai tồn tại này, và sự nhận thức về cái gọi là văn nhân cao cấp thuần khiết của Nhân Tộc, thì dù không đến mức che giấu sát tâm thì hai người cũng không thể nào ngồi cùng nhau như bây giờ được. Không đánh nhau, chuyện này không hợp lý a. Với tính cách của Cộng Công, cho dù biết và hiểu nỗi bi thương cùng tâm cảnh của Chúc Dung, thì lúc chiến đấu cũng không hề nương tay chút nào, lại càng không có chuyện như bây giờ, giống một bình hồ lô bị câm ngồi đó, còn nhắm mắt nữa chứ. Bất quá nếu hai Thần nước lửa không hợp, uống nhiều một lời không vừa mà đánh nhau, rồi Côn Lôn cùng Cửu U cãi nhau. Thì cái lễ đính hôn này có còn làm được nữa không? Lại nói, Bất Chu Sơn đâu rồi? Con trai vui lớn như vậy, ông già đi đâu rồi? Không đúng, không đúng... Vô Chi Kỳ lùi lại phía sau nhìn xung quanh, nhìn người qua lại, mà Đồ Sơn quốc Thanh Khâu lại hư ảo, thiếu vài cường giả cấp đạo quả, mà hiện tại, tuy nhìn là giương cung bạt kiếm, bầu không khí ngầm kìm chế nhưng lại hai bên khắc chế, không có đánh nhau ngay tại chỗ. Kỳ quái, kỳ quái. Chẳng lẽ đây không phải là thú vui của Vệ Uyên sao? Đám Khai Sáng cùng nhau xoay đầu nhìn mấy người bên này, sau đó cùng nhau cười nói: "A, không phải là Nguyên Quân sao? Đến, đến, lại đây ngồi xuống, ta nhường cho ngươi một vị trí." Chiếu sáng Cửu U chi Long cụp mắt không đáp. Chỉ là Long Nữ áo xanh Hiến thoáng có chút tò mò chuyển mắt nhìn về phía Vệ Nguyên Quân. Vệ Nguyên Quân vô thức cầm trường thương, không biết vì sao, trong lòng dâng lên một sự bồn chồn. Tựa hồ không phải là vì chuyện đối mặt với cái gọi là lựa chọn mà sinh ra, nhưng tựa hồ đúng là vì chuyện này. Vì nàng không nghĩ tới, chỉ là chuyện của cha mẹ mình, lại khiến nhiều cường giả đến thế, sự lựa chọn của mình tựa hồ cũng bị bọn họ coi trọng, mơ hồ không sai một áp lực cực lớn rơi trên vai mình. Chiếu sáng Cửu U chi Long thản nhiên nhìn Khai Sáng trước mắt, đôi mắt yếu ớt, đối phương giận dữ, cười lạnh nói: "Đừng tưởng rằng ngươi dùng biện pháp khiến Lục Ngô đầu óc cứng đờ kia đi chỗ khác, ta sẽ sợ ngươi Chúc Cửu Âm." Thần sắc của Chúc Cửu Âm lãnh đạm. Hỏa Thần cụp mắt, mà Cộng Công thì trầm mặc. Hai cường giả từng là bạn hữu trong thượng cổ, giờ phút này lại có một khoảng cách gần như không thể vượt qua được, sự kiềm chế đắm chìm này khiến người khó chịu hơn nhiều so với cãi nhau ầm ĩ, một sinh mạng thể mỹ lệ tóc trắng không rõ tên ngồi giữa nước và lửa, run lẩy bẩy. Vệ Nguyên Quân có thể cảm nhận được cảm giác bị chèn ép kia, tựa như từng ánh mắt đều đổ dồn vào bản thân, đang chờ sự lựa chọn của nàng, một bên là dưỡng mẫu và sư phụ, một bên là mẹ đẻ và người mở ra tháng ngày an ổn cho mình. Nếu phải đưa ra một lựa chọn, thì nên chọn ai? Nàng nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi, trong nội tâm đã quyết định, bước chân về phía trước, nhưng rõ ràng đã đưa ra lựa chọn, theo lẽ thường mà nói thì cái bồn chồn cần phải tan đi, nhưng cái cảm giác bồn chồn ban đầu lại càng kịch liệt hơn. Và trong thời khắc này, nàng nghe thấy tiếng kinh ngạc gầm lên của Vô Chi Kỳ. "Ai! ! !" Vệ Nguyên Quân rung động, chợt cảm thấy cái bồn chồn kia phát ra không phải là từ trong nội tâm mình. Mà là từ—— đạo quả. Đạo quả đấu chiến! Oanh! ! ! ! Một luồng khí diễm đáng sợ, rộng lớn bỗng nhiên bùng lên, sau đó xẹt ngang bầu trời, cơ hồ trong nháy mắt, cả Đồ Sơn thị, thậm chí cả Nhân Gian Giới đều bị tầng trọc thế khí tức này nhiễm, dường như cả thế giới đều bị che lấp, cả thế giới đều đang run rẩy nhẹ. Trời, đã bị thu! ! ! Vệ Nguyên Quân ngẩng đầu lên. Thanh trọc đấu chiến đạo quả mãnh liệt cộng minh, những người nắm giữ cảm thấy được sự cảm ứng, đó là đại chiến và địch nhân, mà nếu nói họ nhận biết được sự bất an, đó chính là kẻ thù, là tồn tại mà cho dù đấu chiến đạo quả cũng không muốn giao chiến. Buổi tiệc cưới cuối cùng đã đón được khách nhân chân chính, trọc thế liệt diễm bốc lên, quét qua chỉ trong nháy mắt, cả Đồ Sơn thị đều được bao phủ bên trong đó, cái đại điện được trang trí kỹ lưỡng lúc trước trong chớp mắt sụp đổ, những bàn khách nhân trong chớp mắt cũng tan thành ảo ảnh, biến mất không thấy đâu, cả cái đỉnh lớn phía trước Đồ Sơn thị đều hóa thành bột mịn. Chữ hỷ lớn nhất rơi xuống đất, bị một chân đạp lên, hóa thành nhiều mảnh vụn. Tiếng hừng hực bá đạo, như ngọn lửa thiêu đốt tất cả, vang lên, âm thanh không lớn, từng chữ từng chữ nói ra, như búa tạ đánh hụt. "Nghe nói Nguyên Thủy Thiên Tôn đại hôn, vô số cường giả đều đến đây." "Vui vô cùng." "Đến đây, vì đó chúc." Đại Tôn trọc thế cụp mắt mỉm cười, nhìn về phía rất nhiều cường giả ở phía trước, một tay bưng rượu: "Nếu ta thắng, thì mời chư vị chết hết, hồn quy về trời, phách ở dưới đất, rồi uống rượu." "Ta dùng hết thảy chúng sinh của thập phương thế giới để làm lễ chúc!" "Nếu ta bại." "Thì đem cái đầu này làm lễ, kết thúc 30 triệu năm chém giết thanh trọc." "Chúc!" "Chúc! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận