Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 506: Nguyện trong mộng vĩnh viễn không có Vệ Uyên

Chương 506: Nguyện trong mộng vĩnh viễn không có Vệ Uyên
Lục Ngô, mặt người thân hổ Cửu Vĩ, là một trong chín vị thần cai quản bầu trời. Một trong ba vị thần của Côn Lôn.
Đề cao quy tắc, thiết diện vô tư, vô cùng cường đại, là một trong những thần linh đứng đầu nhất toàn bộ thần hệ Côn Lôn.
Vốn dĩ phải như thế...
...Theo gió lớn gào thét.
Đợt tấn công mãnh hổ Cửu Vĩ bị Khoa Phụ to lớn miễn cưỡng ngăn lại.
Sau đó, trong tiếng cười lớn hào sảng của Hình Thiên, một cú đấm phá tan mặt nện thẳng vào mũi Lục Ngô, quy tắc thần linh bị đập nát trực tiếp, pháp tắc hay quy luật gì đó, đều không có ý nghĩa, ở chỗ này đều vô hiệu.
Búa đang ca hát, cơ bắp đang khiêu vũ.
Rìu chính là quy tắc, quyền cước chính là quyền năng.
Sau đó như không nhìn tới quyền hành của chín vị thần cai quản bầu trời, Hình Thiên xòe năm ngón tay, lập tức xoay người vật ngã, đem thiên thần to lớn như núi nhỏ hung hăng đập xuống đất, ngay lúc chuẩn bị tiện tay bồi thêm đao thì chợt phát hiện bản thân không có binh khí.
Hình Thiên trầm tư.
Hình Thiên nhìn quanh.
Hình Thiên thấy một tòa điện ngọc lầu các.
Đinh, Chiến Thần Hình Thiên thu được binh khí +1.
Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn thấy Hình Thiên trực tiếp nhổ lên một tòa lầu các trong cảnh giới thí luyện, sau đó mang theo nụ cười xởi lởi của mấy bác hàng xóm, vác theo cả lầu các làm binh khí loảng xoảng đập xuống, Vô Chi Kỳ bên kia cười gằn rút cây gậy từ một hướng khác nện tới.
Mỗi người một cái, nện nghe rất nhịp nhàng.
Khoa Phụ hóa thân tư thái từng ngày, trên vai vác một ngọn núi lớn cao chừng ba nghìn mét, phụ trách bồi đao.
Giữa hai người khe hở lại bất ngờ vung ngọn núi đó giáng cho Lục Ngô một cú tàn nhẫn.
Đây là chiến pháp do Vô Chi Kỳ trải qua chiến đấu thuần thục đưa ra.
Lục Ngô phải không?
Hôm nay ta sẽ quấy đến ngươi chết.
Mặc dù rất không theo lẽ thường, nhưng về nguyên lý là không có vấn đề.
Mà lý do có thể hoàn thành cảnh này là do bên cạnh Chúc Cửu Âm, thần không trực tiếp động thủ, hai con ngươi khép mở liên tục, thiên cơ hỗn loạn vận chuyển, xoay chuyển điểm linh của Lục Ngô bên cạnh, làm cho đợt tấn công của nó hoặc nhanh hơn một chút, hoặc chậm một chút.
Đây chính là quyền năng của thần linh nắm giữ khái niệm thời không cao cấp nhất.
Nhẹ nhàng kích thích tốc độ chảy của thời không, đã khiến cho chiêu thức điểm linh của Lục Ngô hoàn toàn không thể phát huy được hiệu quả vốn có.
Nếu như nói là Lục Ngô chân chính ở đây, Chúc Cửu Âm e rằng phải dùng hết toàn lực mới có thể đạt được hiệu quả như vậy, nhưng thật đáng tiếc giờ phút này ở đây chỉ là điểm linh của Lục Ngô, không khác gì một sợi tóc gáy của Tề Thiên Đại Thánh biến thành phân thân, gặp phải Dương Tiễn bản thể.
Đối phương toàn thân mặc giáp, tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao.
Tiện thể còn có một nhóm tay chân như Chân Vũ Đại Đế, Câu Trần Đại Đế các loại.
Mà ngươi chỉ là một sợi lông của Tề Thiên Đại Thánh.
Đánh kiểu gì?
Cửu Thiên Huyền Nữ cũng không xuất thủ.
Dù sao nàng cũng thuộc loại giữ lại một sợi chân linh, trạng thái bất ổn.
Chỉ là nhìn Hình Thiên vừa cười hả hê vừa đè đầu phân thần của Lục Ngô xuống đất, tiện tay nắm lấy nắm đấm phải thay nhau đấm vào, Vô Chi Kỳ cầm côn, hai tay giơ lên, bất ngờ đánh xuống, Lục Ngô bị đánh quá đau ngẩng đầu gào thét, sinh sinh hất văng Hình Thiên ra, cái sau cũng không tức giận, chỉ cười lớn.
Sau đó lại rút đầu ra.
Hóa thân cuồng bạo, trong tiếng gầm giận dữ xông tới.
Huyền Nữ thu hồi ánh mắt, nhìn sang Vệ Uyên đang ngồi xếp bằng bên cạnh.
"Tại sao ngươi không tham chiến?"
Vệ Uyên trầm tư: "Ta có tham chiến mà."
Hắn chân thành nói: "Ta có đang cổ vũ cho bọn họ."
Cửu Thiên Huyền Nữ: "... ..."
Nàng đột nhiên mỉm cười nói: "Ngươi vừa mới nói, có phải cảm thấy, ta giống như là một lão sư không?"
Vệ Uyên kinh ngạc, hắn không biết thân phận vị nữ tử trước mắt, chỉ biết nàng xuất thân từ mạch Côn Lôn, sau đó, Huyền Nữ cười tủm tỉm nói: "Như ngươi đoán, ta đúng là từng dạy dỗ một người đệ tử, mặc dù chỉ có một mình hắn, nhưng ở thời đại đó đúng là đánh đâu thắng đó..."
Chúc Cửu Âm khóe mắt giật nhẹ.
Ý cười của Huyền Nữ ôn nhu đến cực điểm: "Cho nên, có muốn ta dạy dỗ ngươi không?"
"Kiếm thuật của ngươi rất mạnh, nhưng cũng chỉ giới hạn ở cảnh giới người, là kiếm để giết người."
"Chân chính đối đầu với thần linh, vẫn còn hơi thiếu hụt."
Vệ Uyên trầm tư một lát, nhìn về phía Chúc Cửu Âm.
Chúc Cửu Âm đưa tay đỡ môi, ho khẽ.
Vệ Uyên vốn định từ chối nhã nhặn thì bỗng suy nghĩ gì đó.
Là có thể chứ?
Hiểu rõ, Chúc Cửu Âm.
Ý kiến của ngươi, ta tiếp thu.
Yên lặng giơ ngón cái.
Sau đó gật đầu đáp ứng, cởi mở nói: "Vậy thì đa tạ."
"Không cần khách khí."
Cửu Thiên Huyền Nữ mím môi mỉm cười.
Sau đó nhìn về phía ba người đang vây đánh điểm linh của Lục Ngô, ngữ khí lại trở nên lạnh lùng, nói: "Các ngươi có thể dừng một chút được rồi."
Vệ Uyên: "Ừm? ? !"
Hình Thiên: "? ? !"
"A? ! !" Vô Chi Kỳ mặt mày khó chịu.
Giọng Huyền Nữ nhẹ nhàng nói: "Để Uyên tự mình ra tay."
"Ồ? ? !" Vô Chi Kỳ trầm tư.
Vô Chi Kỳ vui vẻ, cuối cùng cười lớn vác cây gậy trở về.
Vệ Uyên quay đầu nhìn Chúc Cửu Âm, đôi mắt Chúc Cửu Âm thương cổ, thần sắc không gợn sóng.
Bàn tay dịu dàng của Cửu Thiên Huyền Nữ đặt lên bờ vai của Vệ Uyên đang ngơ ngác, tay trái ấn lên đỉnh đầu hắn, xoay đầu hắn lại, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
"Muốn tăng lên và dạy học, đương nhiên thực chiến là nhanh nhất."
"Đến đây, Uyên à."
"Đi đánh bại cái điểm linh Lục Ngô kia đi."
Huyền Nữ mỉm cười ngọt ngào mà ôn nhu, trấn an nói:
"Yên tâm, có Chúc Cửu Âm ở đây."
"Ngươi không chết được đâu."
"Ta biết sẽ tạm thời làm lão sư của ngươi, truyền thụ cho ngươi kiến thức năm xưa ta dạy hắn."
"Cho nên, như lời ngươi nói, ngươi phải tôn kính ta, cảm kích ta đấy."
Bàn tay nhẹ nhàng đẩy một cái, Vệ Uyên xuất hiện trước mặt điểm linh của Lục Ngô, đối mặt với Lục Ngô đang phẫn nộ.
Giọng của Cửu Thiên Huyền Nữ bình thản:
"Trước hết chính diện giao phong với thần một lần."
"Ta xem kiếm thuật của ngươi."
Khoa Phụ lùi lại trầm tư, nhìn Chúc Cửu Âm, ra hiệu ánh mắt.
'Là chuyện lúc trước sao?' Chúc Cửu Âm mặt không biểu tình.
'Đại khái.' Hình Thiên nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ ưu nhã mà khí chất sắc sảo, cũng đã hiểu, cảm khái lắc đầu nói:
"Thật đúng là không thể nhắc đến học sinh của ngươi..."
"Thật đúng là thù dai."
Chúc Cửu Âm: "... ..."
Ngửa cổ uống trà, từ bỏ suy nghĩ.
Một mạch tương thừa, một mạch tương thừa.
Không gì hơn cái này.
Mà lúc này, điểm linh của Lục Ngô đang hoa mắt chóng mặt thấy đám địch thủ vây công lúc nãy đã rời đi, lại có thêm một tên tóc trắng cũng không mạnh cho lắm, lửa giận trong lồng ngực bộc phát, ngẩng đầu rống giận, bàn tay hung hăng đập xuống, tự nhiên mang theo quy tắc hỗn loạn.
Vệ Uyên thần sắc trầm tĩnh, năm ngón tay nhỏ nắm lại, khí cơ trong lòng bàn tay ngưng tụ, hóa thành một thanh kiếm sắc, đưa tay ngăn cản, dốc sức phát, kiếm khí của hắn kiếm ý tinh thuần, nhưng khi đối mặt với áp bức đến từ đỉnh tiêm thần linh, vẫn như trước đó.
Kiếm khí trong lòng bàn tay vỡ vụn.
Khí cơ ngực bụng phun trào, chợt được nhục thân của mình dùng cách khác thường điều chỉnh lại.
Lui lại mấy bước, mới ổn định được.
Vệ Uyên chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, khóe miệng chảy xuống một tia máu tươi.
"Không hổ là Lục Ngô, dù chỉ là điểm linh thôi mà cũng mạnh như vậy."
Nhưng mà, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng trợn mắt nhìn thấy đợt tấn công của điểm linh Lục Ngô bị một kiếm chặn đứng.
Ở tình huống chỉ dùng nhục thân, đơn thuần kiếm ý, dựa vào kỹ thuật đỉnh phong mà chặn lại Thần điểm linh.
Kỹ thuật đỉnh phong, chính là như vậy.
Trầm mặc hồi lâu, Cửu Thiên Huyền Nữ thản nhiên nói:
"Tạm thời... Còn có thể."
Cửu Thiên Huyền Nữ khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh, nói:
"Nhưng vẫn chỉ giới hạn ở kiếm của hiệp khách nhân gian, đối với Thần mà nói, phương hướng sai."
"Quyền năng của thần biết cách gia trì trong chiến đấu."
"Với kiếm ý của ngươi, có lẽ có thể thử làm kiếm phá pháp, cứ theo ta nói làm, ta sẽ truyền cho ngươi một đoạn khẩu quyết, ngươi hãy ghi nhớ..."
Tiếng nói của nàng bình tĩnh, từ từ nói ra một đoạn khẩu quyết không quá dài.
Chúc Cửu Âm ngẩn người.
Trong đôi mắt thương cổ lần đầu hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vệ Uyên thần sắc ngưng trọng.
Không kịp suy nghĩ sâu xa, chỉ mặc niệm đoạn khí vận đó ở đáy lòng, đợt tấn công của Lục Ngô đã đánh tới.
Thân hình hơi đổi, một luồng kiếm khí trong lòng bàn tay lưu chuyển, xoay người nhanh chóng trở lại, kiếm khí kiếm ý kiếm thế hướng phía trước, đâm vào trong quyền năng đang lưu chuyển bên cạnh điểm linh của Lục Ngô, phân thần Lục Ngô thần sắc ngưng lại, trong tiếng gào thét, chuôi kiếm khí bị lệch đi, mỗi lần đều dần điều chỉnh ra kiếm mạch suy nghĩ, nắm bắt thời cơ xuất chiêu, khiến cho kiếm khí càng ngày càng thuần túy trầm ngưng, không biết giao mũi bao nhiêu kiếm, kiếm khí đột nhiên thu liễm, trầm ngưng đến mức không gì sánh được.
Lần này chém ra thần lực hộ thể.
Kiếm chỉ phía trên, kiếm khí lạnh ba thước ba.
Trên thân điểm linh của Lục Ngô, lưu lại một vết thương kinh người.
... ... ... ...
Tây Sơn giới, Côn Lôn.
Rất nhiều Sơn Thần, Thủy Thần, thậm chí cả các thần linh cường đại còn lại đang tồn tại ở Tây Sơn giới, đều tập trung ở đây chờ đợi thí luyện đợt ba kết thúc, bình thường thì hôm nay đợt thí luyện này sẽ có Lục Ngô Thần tự mình xuất hiện chủ trì sau khi tỉnh dậy.
Nhưng không biết tại sao, lúc thí luyện đợt hai, Lục Ngô Thần liền rơi vào giấc ngủ sâu.
Cho đến bây giờ vẫn không thể thức tỉnh.
Một bộ phận thần chúng Côn Lôn thay Lục Ngô Thần, duy trì sự vận hành bình thường của Côn Lôn ở Tây Sơn giới.
Còn một bộ phận khác thần chúng Côn Lôn thì lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của Lục Ngô.
Giờ phút này, Lục Ngô vốn nên đang chìm sâu vào giấc ngủ, đột nhiên giằng co.
Sơn Thần Lục Ất bước ra đón, còn tưởng là Lục Ngô đã tỉnh lại, trong lòng thấp thỏm lo lắng, không biết nên giải thích thế nào với Lục Ngô về bốn câu nói mà Thủy Hoàng Đế đã khắc trên vách đá ở Côn Lôn, nhưng khi tiến đến mới phát hiện, Lục Ngô căn bản chưa tỉnh.
Nhưng lại không giống như trước kia đang ngủ say.
Vị thần linh to lớn này cuộn tròn nanh vuốt trong lúc ngủ, vô thức hé môi, lộ ra hàm răng nhọn, hô hấp từ chỗ vốn an tường kéo dài, trở nên ngắn ngủi mà kịch liệt, ẩn ẩn có thể nghe thấy âm thanh tim đập khi thì nặng nề kịch liệt, khi thì đột nhiên chậm lại.
Lục Ất ngơ ngẩn.
Thần chúng Côn Lôn còn lại cũng nhìn nhau, mặt đầy khó hiểu và mờ mịt.
Đây là làm sao vậy? !
Đây là tình huống gì? !
Lúc các thần chúng Côn Lôn đang mờ mịt không hiểu, một vị có gương mặt trẻ tuổi, tựa như mới hóa sinh chưa đầy trăm năm trong các thần chúng Côn Lôn do dự một chút, trong sự yên tĩnh tuyệt đối, đột nhiên nhỏ giọng nghi ngờ nói:
"Cái này... Lục Ngô Thần, có phải đang gặp ác mộng không?"
Ác mộng...? !
Thần chúng Côn Lôn vô thức nhìn sang.
Nhìn Lục Ngô trong mộng.
Có chút suy nghĩ.
Lúc này, một lão thần chúng tóc bạc phất tay áo quả quyết nói:
"Ác mộng? ! "
"Ngươi đang nói gì vậy? ! "
"Đây là Lục Ngô Thần, chúa tể của chín vị thần trên trời! Đại Thần nhất hệ Côn Lôn của ta."
Hắn giận dữ nói: "Không sợ hãi, cường đại vô song, cái gì có thể khiến Thần gặp ác mộng? ! "
"Không thể nào! "
"Tuyệt đối không thể nào! "
"Sao có thể là ác mộng được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận