Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 467: Thăm bạn đến vậy

Một đường đi nhanh, với pháp lực của Nữ Kiều, mang theo Vệ Uyên cũng dễ dàng, rất nhanh đã để núi Côn Lôn lại phía sau, bốn phía đều như vùng hoang vu biển mây, những luồng mây lớn chậm rãi di chuyển, phảng phất thời gian đều trở nên chậm chạp, trì trệ.
Vệ Uyên đang chìm trong suy tư.
Đột nhiên phát hiện chiếc xe lăn dừng lại, cứ thế lơ lửng giữa không trung.
Vệ Uyên sững sờ, sau đó hai tay trực tiếp ôm lấy mặt hắn, hung hăng nhào nặn xuống, hồ nữ tóc trắng loạng choạng tiến đến trước mặt hắn, ‘hung dữ’ nói: "Rốt cuộc ngươi đã trải qua cái gì trong giấc mơ?"
Vệ Uyên trừng mắt nhìn: "???"
"Vẻ mặt này của ngươi, rõ ràng là bị ai đó tính kế trêu đùa."
Hồ nữ tóc trắng duỗi ngón tay đâm vào mặt hắn, biểu cảm như món đồ chơi yêu thích bị người khác cướp mất, nghiến răng hận hận: "Lúc trước ngươi bị bắt về, cũng đều có vẻ mặt như vậy, không ngờ, mà đã qua bao nhiêu năm, còn thấy lại vẻ mặt này."
"Hơn nữa, thế mà lại bị người khác trêu cợt."
Trong giọng nói của Nữ Kiều mang theo sự không dám tin, một cảm giác vô lý.
Sao ngươi có thể bị người khác trêu cợt? !
Sao ngươi có thể bị người khác trêu cợt? !
"Ngươi nói cho ta, là ai đã tính kế ngươi?"
"Ta nhất định giúp ngươi đòi lại một hơi!"
Hai mắt vu nữ Kiều bừng lên ngọn lửa, vô cùng sảng khoái thốt ra hào ngôn.
Vệ Uyên im lặng, sau đó lặng lẽ thu tầm mắt lại.
Giống như trời quá lạnh, cả tay lẫn chân đều rụt lại.
Nữ Kiều không dám tin nhìn hắn, bàn tay trắng nõn nắm lại, nện nhẹ lên đầu Vệ Uyên, phát ra tiếng ba ba ba, nghe êm tai sao? Nghe êm tai thì tốt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi thế mà không nói, nói cho ta nghe, ta nhất định đi thu thập hắn!"
"Đem hắn dùng roi Thần Nông trói lại, rồi ném từ trên núi Côn Lôn xuống."
Vệ Uyên khóe miệng giật một cái, nhìn Nữ Kiều.
Cuối cùng vẫn không thể mở miệng.
Ta không biết phải nói với ngươi thế nào.
Người tính kế ta.
Là ta.
Ai tính kế ta, là ta tính kế ta!
Đệt!
Ta của quá khứ, ngươi. . .
Thôi đi, vậy là do ta làm.
Vệ Uyên có cảm giác muốn đưa tay lên che trán, bất lực, khó khăn lắm Nữ Kiều vì mình hả giận, kết quả người cần hả giận lại là chính mình, hiện giờ Nữ Kiều đang gõ đầu hắn, nói sẽ dùng roi Thần Nông trói lại ném xuống núi Côn Lôn.
Không những thế, còn bị gõ đầu, Vệ Uyên cảm thấy vừa vô lý vừa mờ mịt.
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Nữ Kiều nghĩ đến một khả năng, nói: "…Có phải là Tây Vương Mẫu không?"
"Quả nhiên là nàng đúng không? Thảo nào vừa rồi ta thấy sắc mặt nàng rất khó coi."
Vệ Uyên bất lực, vội vàng kéo vị Đồ Sơn thần nữ dường như định quay về núi Côn Lôn tìm lại mặt mũi, do dự nói: "Ta quả thực có chút tâm sự, nhưng không phải bị người khác trêu chọc… Mà là vì, trong lần thí luyện thứ hai, ta nhìn thấy Hà Đồ Lạc Thư."
"Sau đó, Hà Đồ Lạc Thư đã tiên đoán một tai họa nào đó…"
Vệ Uyên dừng lại một chút.
Rồi đem cái cảnh thê thảm cuối cùng, đám người chiến tử ẩn tàng, che giấu.
Sau đó nhấn mạnh về chiến trường cuối cùng sụp đổ trật tự, bị lửa chiến thiêu rụi mặt đất, trên trời xuất hiện lỗ hổng lớn, rồi sao trời vẫn diệt, kể ra, lông mày Nữ Kiều chậm rãi nhíu lại, rồi vỗ lên đầu Vệ Uyên, nói:
"Thì ra là vậy…"
"Nhưng mà, lời của Hà Đồ Lạc Thư chưa chắc đã chuẩn xác."
"Vũ cũng từng có được món bảo vật này, cho nên ta khá hiểu thứ này, nói thế nào nhỉ… Những thứ này hơi đặc biệt, bản thân nó không liên quan đến chính tà, nhưng một khi cơ trời bị tiết lộ ra thì sẽ gây ra ít nhiều ảnh hưởng."
Nữ Kiều cười đùa nói: "Giống như câu nói kia, viết cho người khác xem thì đâu còn là nhật ký nữa."
"Đã có thể viết ra, chắc chắn không phải lời trong lòng."
"Chẳng lẽ bị biết trước tiên đoán thì đó là tương lai đã định 100% sao?"
"Hơn nữa, coi như có một ngày như vậy, ngươi cũng yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
"Chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ không bị bất kỳ tổn thương nào…"
Nàng đưa tay vỗ đầu Vệ Uyên.
Con ngươi Vệ Uyên co lại, dường như lại thấy cái chiến trường tàn khốc đó, hồ nữ tóc trắng yên tĩnh dựa vào vách đá, hai mắt nhắm nghiền, trong tròng mắt không một tia thần quang, tử khí lan tràn, bàn tay Vệ Uyên không kiềm chế được run lên, mà Nữ Kiều nửa câu sau mới nói ra: "…mới lạ!"
Lời vừa dứt, thấy Vệ Uyên thất thố.
Nhìn thấy hốc mắt hắn hình như ẩn ẩn phiếm hồng.
"Ai ai ai~? Chỉ có vậy thôi sao?"
"Ngươi có chút kháng tính nào không vậy…"
Hồ nữ trợn tròn mắt, Vệ Uyên muốn chỉnh đốn lại cảm xúc, ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói, liền bị gẩy tay lên trán, coong một tiếng, hồ nữ tóc trắng tuyệt sắc nhìn ngang với hắn, mỉm cười bất lực nói: "Ngươi đó, nghĩ gì vậy, ta đây là hồ nữ nha."
"Cửu Vĩ Thiên Hồ nguyên sơ, trên đời này không ai giảo hoạt hơn ta đâu."
"Đến lúc đó, ta chắc chắn chạy nhanh hơn cả ngươi."
Người con gái tóc trắng nhẹ nhàng vuốt tóc đen của hắn, dịu dàng nói:
"Hồ ly giảo hoạt nhất, sao lại chết vì cứu người được chứ?"
Cô gái mỉm cười trước mắt, cùng hình ảnh thi thể cuối cùng với đôi mắt không có thần quang giao nhau, trái tim Vệ Uyên nhói lên, nhưng biết nếu tiếp tục thế này, nhất định sẽ bị vu nữ Kiều nhìn ra, cố gắng hít một hơi, nói:
"Ồ? Thật sao?"
Vệ · mặt lạnh · Uyên ngẩng đầu.
Trên mặt căn bản không có nước mắt.
Nhếch mép cười.
"Ván này, là ta lừa được ngươi."
??
Nụ cười trên mặt Nữ Kiều chậm rãi tắt ngấm.
Rồi Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy không ổn, ‘tự bạo công kích’ có thể đánh tan nỗi lo lắng của vu nữ Kiều, nhưng họa phía sau đã xuất hiện, tỷ như, năm ngón tay trắng nõn ban đầu ôn nhu đặt trên tóc Vệ Uyên chậm rãi dùng sức, như muốn xốc luôn đỉnh đầu Vệ mỗ.
"Khoan đã, vu nữ Kiều, nghe ta giải thích…!"
"Muốn chết, muốn chết, muốn chết!"
"Nói ngươi sai."
"Thật xin lỗi, ta sai rồi."
"Tốt! Đã nhận sai, vậy thì phải đền tội…"
"A?!"
...
Nhân gian, đất Thục.
Trong vùng Lãng Trung.
Nơi đây có một địa điểm tên là Thiên Cung Viện, là biệt viện của Đạo môn, theo truyền thuyết, nó được xây dựng để kỷ niệm hai vị danh sĩ hào hoa từ xưa là Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, trong đó có cả những tu sĩ Đạo môn, đạo nhân dòng này có chút khác biệt, họ chuyên sửa phong thủy, sửa thuật số, còn tu luyện cả thiên tượng.
Ngày xưa, hương hỏa và lượng người, đương nhiên không thể so với những đại môn đại hộ kia.
Như núi Long Hổ, núi Võ Đang, không so sánh được.
Nơi đó mà nói đến chuyện nghiêm trang của đạo sĩ.
Lời này đương nhiên chỉ có thể nói trong lòng, nhưng những đạo nhân này ít nhiều cũng có chút oán thầm, đặc biệt tổ sư gia của núi Long Hổ và núi Võ Đang, đơn giản không phải đạo nhân bình thường.
Một người mang theo kiếm giết một đống Thần quỷ.
Một người còn ác hơn, lúc trẻ còn để lại ghi chép 'một người giết hơn trăm tên giặc' trên sử sách.
Ngươi là đạo nhân hay là vũ phu vậy?
Thô bỉ!
Những người này là ai vậy?
Tu đạo để thần thanh khí sảng, coi trọng sự nho nhã phiêu dật, nhân gian trích tiên.
Được lắm, hai người này một người so một người sát khí nặng hơn, đây là đạo nhân sao? Nào có đạo sĩ nào như vậy?
Một ngày này đệ tử Thiên Cung Viện chỉnh lý y phục, chuẩn bị khai trương, ban đầu hương hỏa không nhiều, nhưng sau khi tu hành phục hồi, danh hiệu Viên Thiên Cương Lý Thuần Phong hai vị này cũng càng nổi, nhiều người biết hai vị tổ sư gia này có thuật xem tướng, đều chạy tới hy vọng được tính cường vận.
Cho nên, lượng người tăng lên nhiều.
Chỉ là so với cái gọi là Long Hổ Chính Nhất huyền đàn, thiên hạ Võ môn Chân Vũ, đó cũng là…
Vẫn không thể so sánh được.
Nhưng mà, kiếm chút tiền nhỏ thì không thành vấn đề.
Thế nhân phần lớn tục tằn, rất vất vả kiếm được, cho nên đoán mệnh xem bói có nhiều thủ pháp phù hợp lòng người, đã nhanh muốn lưu lạc thành giang hồ hạ cửu lưu lừa đảo, vừa đón vào hai nữ tử trông có vẻ giàu có, tiểu đạo sĩ liền thấy ngoài kia có một nữ tử đang đẩy một chiếc xe lăn đến.
Hai vị nữ khách hành hương vào trước đó đã là khá xinh đẹp rồi.
Nhưng nữ tử tóc trắng này, lại còn tuyệt sắc hơn.
Nhưng lực chú ý của tiểu đạo sĩ rất nhanh liền bị chàng trai trên xe lăn hấp dẫn.
Đạo môn ít nhiều đều có một chút y thuật, cho nên hắn liếc mắt liền thấy được, trán chàng trai kia có chút sưng, kinh ngạc nói: "Vị khách hành hương này, bị thương sao? Ở đây ta có chút dược thủy đặc trị vết thương, cần dùng không…"
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái, lắc đầu nói: "Khách khí rồi."
"Không cần đâu."
"Đây là khí vận chu thiên, không cẩn thận va chạm khí cơ ở thiên linh, dẫn đến máu huyết ngăn trở, nhưng đây cũng là dấu hiệu công lực tiến nhanh đó."
Tiểu đạo sĩ nghe xong thì ngẩn người.
Sau một hồi suy nghĩ ngưng trệ, đành dựa theo phân phó của các sư phụ, đi theo quy trình hỏi: "Vậy, vị khách hành hương này đến đây là muốn dâng hương hay là xem bói?"
"Không phải."
Vệ Uyên nhìn Thiên Cung Viện cổ kính này, khẽ nói: "Ta đến thăm bạn."
"Thăm bạn?"
Tiểu đạo sĩ gãi đầu, dù có nghĩ thế nào, nhưng dường như trong mấy sư thúc của Thiên Cung Viện, còn có sư phụ nữa, cũng không có ai có dạng bạn bè như vậy cả, nhưng không hiểu tại sao, hắn vẫn cảm thấy vị khách này không hề nói dối, công pháp đích truyền của Thiên Cung Viện có chỗ khác biệt, dựa vào việc nhận biết xem người đó có nói dối không mà lưu truyền.
Cho nên, hắn thực sự là đến thăm bạn.
Nhưng mà, bạn của hắn là ai vậy?
Trong lúc do dự, Nữ Kiều đã đẩy Vệ Uyên vào trong.
Vệ Uyên nhìn sân nhỏ này, trong lòng khẽ nói:
Viên Thiên Cương.
Vệ Uyên đến.
Có thể nào, cùng nhau uống một chén chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận