Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 667: Tìm đường sống trong chỗ chết

Chương 667: Tìm đường sống trong chỗ chết
Vệ Uyên đem Bạch Trạch liên quan về nhà.
Sau đó khi vòng trở lại, phát hiện A Lượng đang dùng một khối vải trắng mềm mại lau chuôi kiếm này, kiếm không phải là danh kiếm gì, lấy ánh mắt của Vệ Uyên mà xem, nó cơ hồ không khác gì một khối sắt, nhưng đây lại là binh khí mà Hoài Âm hầu Hàn Tín một mực nắm giữ.
Thiếu niên chủ mưu phất qua thân kiếm, nói: "Năm đó Hoài Âm hầu còn trẻ chưa thành tựu, vẫn mang thanh kiếm này bên mình, nhưng thanh kiếm này lại thủy chung không hề rút ra khỏi vỏ, cho dù là chịu nỗi nhục luồn háng cũng không rút kiếm giết người, ngươi biết vì sao không?"
Vệ Uyên nói: "Là nhẫn nại?"
"Nhẫn nại?"
A Lượng cười lên, nói: "Thời Tần Hán, du hiệp nổi lên như gió, cần gì phải nhẫn nại?"
"Hoài Âm hầu khi đó nghèo túng đến nỗi cơm ăn không đủ no, còn mang theo chuôi phá kiếm này, là bởi vì, chỉ cần thanh kiếm này không ra khỏi vỏ, hắn có thể tự nhủ rằng, bản thân đang lưng đeo kiếm hành hiệp, nhắc nhở mình vẫn còn chí lớn và giới hạn cuối cùng, cần phải chờ mong tương lai."
"Còn nếu rút kiếm giết người, hoặc thậm chí không có cả kiếm thì hắn khác gì những kẻ sa cơ thất thế khác, người chỉ cần đi sai một bước, rất khó quay đầu, thanh kiếm này là để Hoài Âm hầu tự lừa mình, từng bước một sống qua những tháng ngày khó khăn nhất."
"Đồng thời, đó là lòng kiêu ngạo và ý chí của hắn, kiếm này không mất, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ."
Thiếu niên chủ mưu run tay ném kiếm cho Vệ Uyên, nói: "A Uyên, ngươi cầm trước đi."
Vệ Uyên nhận lấy thanh kiếm mà đối với hắn quá mức nhẹ nhàng, nghĩ đến vị quốc sĩ khí vũ hiên ngang nhưng lại không mảy may mưu đồ danh lợi, rồi nói: "A Lượng, ngươi đối với Bạch Trạch, có phải có chút..."
"Có chút quá đáng?"
Thiếu niên lắc đầu thở dài: "Nhưng ta cũng đâu có làm gì hắn."
"Chỉ là đáp ứng những gì hắn muốn, vậy có gì sai?"
Vệ Uyên nhất thời nghẹn lời...
A Lượng giọng điệu bình thản, nói: "Hay là nói, chuyện này căn bản không phải là Thần yêu cầu."
"Trong tiềm thức, Bạch Trạch mong muốn bản thân không cần giúp, mà chúng ta vẫn phải cầu xin hắn, dỗ dành hắn để được giúp đỡ, để Thần ý thức được bản thân rất quan trọng, rất cần thiết, đây mới là mong muốn thật sự của Thần khi không bỏ chút sức, là một loại cảm giác an toàn khi được cần đến."
"Mà Thần muốn có sự thỏa mãn về tinh thần đó, nhưng lại không muốn phải bỏ ra công sức."
"Không làm mà hưởng, còn muốn cố định mình là người cần thiết."
"Cũng không biết ai đã tập cho Thần cái thói hư tật xấu đó."
Áo trắng chủ mưu không nhịn được buông lời: "Cái kiểu gì mà vừa ngốc vừa sĩ diện vậy trời."
"Xin nhờ, ngay cả Tư Mã Trọng Đạt ngu ngốc như thế gặp kiểu này cũng có thể trực tiếp lừa hắn không còn cái gì!"
Trong giấc mơ tỉnh, Hiên Viên đang đánh bài hắt hơi một cái thật to.
Sau đó "bộp" một tiếng quăng mấy quân bài ra: "Tứ quý hai!"
Vẻ mặt đắc ý.
Mà trong viện bảo tàng, A Lượng phe phẩy quạt lông, lắc đầu nói: "Dù là ai tập cho cái tật xấu đó, nhưng ta đây tuyệt sẽ không nuông chiều Thần."
Xem như một trong mười người kiệt xuất nhất, cũng là người duy nhất tăng ca đến chết vì công việc.
Ngươi lười biếng còn muốn có tiền, không những muốn có tiền, mà còn muốn nhận được sự tôn trọng tinh thần.
Mơ mộng hão huyền quá đấy!
"Cho nên, ta cho Thần những gì hắn cần, Thần muốn cái gì có cái đó, nhưng ta sẽ không nuông chiều hắn, lại càng không cầu cạnh Thần, mà Thần đã mất đi cảm giác an toàn và cảm giác cần thiết, liền tự khắc quay lại tìm kiếm những thứ đó, vì vậy, thứ thật sự trói buộc Thần, chính là bản thân Thần."
"Nếu như Thần thật sự chỉ truy cầu tiêu dao tự tại, vậy kế hoạch này không có tác dụng gì."
Thiếu niên chủ mưu phe phẩy quạt lông, thở dài nói: "Cho nên, vô dục tắc cương là chí lý."
"Không có dục vọng, thì sẽ không bị công kích."
"Dù là Khương Thái Công, gặp kẻ không màng danh lợi dụ dỗ, cũng lựa chọn trực tiếp chém giết... A... A Uyên, ngươi làm sao vậy?" Áo trắng chủ mưu nhìn thấy ánh mắt quái dị của chủ viện bảo tàng phía trước, cười ôn hòa, nói: "Bất quá, việc ta nói là không nuông chiều những kẻ như thế cũng không chính xác."
Thiếu niên suy nghĩ sâu xa nói: "Nếu như A Uyên ngươi biến thành phế vật, thì chắc chắn sáng vẫn sẽ rất vui lòng nuôi ngươi."
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái.
Một quyền trực tiếp đánh vào trán của thiếu niên chủ mưu.
"A đau đau đau..."
Vệ quán chủ thổi thổi nắm đấm, nói: "Không cần thiết."
Hắn nhìn về phía thanh kiếm trong tay, còn có cờ sói của phong lang cư tư, giọng nói trở nên trầm xuống: "Bất quá, Vô Địch Hầu, còn có Hoài Âm hầu, hai người này xem như là trợ lực lớn."
"Là trợ lực lớn, nhưng đừng quá mong chờ vào họ."
A Lượng vuốt vuốt tóc, giọng điệu bình thản, lắc đầu: "Hoài Âm hầu không bàn đến, nhược điểm của Vô Địch Hầu quá rõ ràng, sở trường hành quân thần tốc, nhưng giờ đây, chỉ cần thần linh dùng thiên cơ thuật thôi cũng đủ để hắn không chỗ ẩn nấp, cần phối trí đủ tu sĩ có thể phản thiên cơ, cùng chí bảo trấn áp khí tức."
"Nói cách khác, trang bị cần nâng cấp."
"Thời thế thay đổi nhiều, phải dạy hai người họ xoá mù chữ từ sớm."
"Mặt khác, chính là thực lực..."
Thiếu niên chủ mưu mặt trở nên nghiêm túc.
"Làm một phép so sánh, A Uyên bây giờ mạnh hơn, hay Sở Bá Vương mạnh hơn?"
Vệ Uyên nghĩ ngợi, nói: "Hiện tại ta mạnh hơn hắn."
Thiếu niên chủ mưu nói: "Phải, vậy Sở Bá Vương cần bao nhiêu chiêu để giết Vô Địch Hầu?"
"Chống Trời chi Thần toàn lực đối đầu với Sở Bá Vương, Sở Bá Vương có thể trụ được bao lâu?"
"Chống Trời chi Thần muốn xông qua trận địa giết Vô Địch Hầu, cần bao lâu?"
Vệ Uyên há hốc mồm.
A Lượng nhẹ giọng nói: "Trong chính sử, dù là Vô Địch Hầu, hay Hoài Âm hầu, đều không phải danh tướng nổi danh vì vũ dũng cá nhân, nói cách khác, thiên thần có thể dễ dàng dùng chiến thuật chém đầu với họ, mà khái niệm Thần Thoại lại quá mức phi lý chút..."
"Thiên thần ám sát A Uyên trước đó, dù đối với Hoài Âm hầu hay Vô Địch Hầu, đều có thể dễ dàng dùng chiến thuật chém đầu, khái niệm Thần Thoại, khái niệm Thần Thoại..."
"Binh pháp trận đồ cần phải nâng cao thêm một bước."
Lúc này trên mặt thiếu niên mới lộ ra biểu cảm, cái thứ gì vậy trời, đánh nhau với lũ quỷ quái gì thế này, ngươi gọi ta ra là vì để ta phải vò đầu bứt tai thế này à: "Ba cái Chống Trời chi Thần lớn như vậy của Nhân Gian Giới, quăng quật vài cái đã có thể tiêu diệt cả trăm ngàn quân?"
"Được rồi, kệ vậy đi..."
"Dù sao lôi được Hoài Âm hầu ra, mặc dù ông ta giỏi về mưu lược dùng binh, nhưng kỹ năng quân sự cũng là đầy đủ, giao đấu với thứ thần thoại trong truyền thuyết, bằng trí óc của ông ta hẳn là sẽ tìm được cách, cùng lắm thì lại có thêm mấy thành ngữ trong sách giáo khoa ngữ văn, gì mà 'tử chiến đến cùng' các kiểu, có phải lần đầu đâu."
A Lượng đau đầu không thôi.
Vệ Uyên cũng đau đầu không thôi.
Đúng vậy, chưa nói đến những chuyện khác, hắn là người đã bày kế hãm hại Bá Vương đời kia, lại còn từng quen biết Hàn Tín, thậm chí việc hãm hại Bá Vương cũng là vì Hoài Âm hầu hiểu rõ tính cách của hắn mới có thể đưa ra được kế sách.
Bá Vương đời đó có thể dễ dàng đè bẹp Vệ Uyên thời Đại Tần.
Vệ Uyên thời đó thì có thể một tay đè nghiến cả Hoài Âm hầu và Trương Lương.
A Lượng giọng điệu nhẹ nhàng: "Cho nên, không thể để họ đơn độc xuất chiến."
"Hoài Âm hầu không bàn đến trước."
"Vô Địch Hầu, đó thuộc về chiến tướng đỉnh cao buông thả thời cổ Thần Châu."
"Thả tới Đại Hoang trực tiếp thì ngày thứ hai đã chẳng tìm thấy người, ngay cả Vệ đại tướng quân cũng không đuổi kịp ông ta."
"Nhất định phải có Đạo môn cao thủ sở trường áp chế thiên cơ, lại có tốc độ bay cực nhanh theo sau, còn cần quân đội đủ sức chiến đấu để cùng hợp lực, đề phòng bị thiên thần dùng thuật chém đầu."
"Sau đó có thể ném ông ta ra ngoài."
Áo trắng chủ mưu nói: "Chiến tướng đối đầu với thần linh Thần Thoại khái niệm thì bị khắc chế, mưu lược quân sự thì không thể đấu với thế trận, thế trận lại không thể đối đầu trên chiến trường lớn, ta đang nghĩ có nên để mưu lược quân sự hỗ trợ thế trận, để cái tên lỗ mãng đó a không, ý ta là, mãnh tướng đó..."
Thiếu niên mặt tràn đầy vẻ chuyện lạ, nói:
"Để năng lực chiến đấu của mãnh tướng lại được nâng lên một bậc nữa."
"Và, nếu trong thành phần quân đội có tồn tại những sinh vật siêu phàm, vậy hiệu quả của chiến trận Binh gia có phải sẽ càng mạnh hơn không?"
"Những cái này, đều cần phải thử."
A Lượng nhíu mày suy tư.
Vệ Uyên thở dài: "Vẫn là do thực lực không đủ mạnh, nếu không, xông thẳng lên Côn Lôn, chém Khai Minh."
A Lượng phản bác: "Chém Khai Minh? Vấn đề là ngươi đâu có phải là bất tử Thần."
"Ta hỏi Bạch Trạch rồi, Khai Minh cũng là một trong Thập đại đỉnh phong thần thoại thời cổ đại, ngang hàng với Oa Hoàng, ngươi có thể đụng đến Oa Hoàng à?"
"Khai Minh không tàn sát nhân gian đều là nhờ có Cộng Công và Chúc Cửu Âm kiềm chế đấy, A Uyên, ngươi đánh một chọi một còn chưa chắc đã thắng được Chống Trời chi Thần, Khai Minh thú phỏng chừng có thể coi Chống Trời chi Thần như đồ chơi mà đùa chết được, bao giờ ngươi có thể solo giết được toàn thịnh Chúc Cửu Âm trong Cửu U, ngươi hãy nghĩ đến chuyện lên Côn Lôn."
"Chính là Chúc Cửu Âm, trừ phi ngươi dời được cả Cửu U sang, chứ không thì cũng không phải đối thủ của Khai Minh."
"Bởi vì gã kia căn bản sẽ không chịu rời khỏi ngọn núi kia."
"Hơn nữa, với thù oán giữa Đại Hoang và Nhân Gian, ngươi tin không khi ngươi lôi được thần thú sáng ra thì sẽ gặp Đế Tuấn, Khai Minh, Quy Khư liên thủ đánh giết? Chính là Chúc Cửu Âm, nếu muốn lật cái bàn này, đều chỉ có con đường thập tử nhất sinh."
Thiếu niên chủ mưu nhíu mày: "Các Thần ba phe vốn là đối địch."
"Nhưng chỉ sợ họ không muốn nhân gian trỗi dậy."
"Hiện tại các Thần lấy nhân gian làm chiến trường, cho nên ta đang nghĩ có nên đẩy ngược chiến trường về không, ít nhất là đừng đánh ở chỗ chúng ta, nếu không dù có thắng thì chúng ta cũng thê thảm thôi, căn cơ Nhân tộc sẽ bị đánh nát hết, mà, Thần và sáng có cùng một cách nghĩ thật..."
"Gì đó?"
Áo trắng chủ mưu suy nghĩ một chút, nói: "Sở trường đánh du kích tiêu diệt Võ An Quân."
"800 phá 100 nghìn Trương Văn Viễn."
"Trong chính sử, người duy nhất trong vạn quân chém đầu thượng tướng quân, uy trấn Hoa Hạ - Vân Trường."
"Còn Hoài Âm hầu thì rất giỏi mưu lược, có thể nói là nhân tài kiệt xuất."
"Vô Địch Hầu sở trường cơ động, tấn công tầm xa."
"Và một người có thể cản vạn quân là Tây Sở Bá Vương."
"Không có ai là danh tướng sở trường phòng thủ cả, chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao, A Uyên..." A Lượng giọng điệu nhẹ nhàng: "Võ An Quân vào đất Sở của Tần, thề sống chết, Trương Văn Viễn 800 cảm tử quân rời thành, Vân Trường lấy đầu thượng tướng trong vạn quân, Hàn Tín 'tử chiến đến cùng', Hạng Vũ 'đập nồi dìm thuyền'."
"Tính hết thì có."
"Tất cả đều là những binh gia đã từng tìm đường sống trong chỗ chết."
"Mà hiện tại, chính là cơ hội để tìm đường sống trong chỗ chết."
Vệ Uyên kịp phản ứng: "Ngươi định để bọn họ đến Đại Hoang?"
"Ăn của địch một chén, phải trả ta hai mươi chén; địch kị ta một cú, ta phải đá nó hai mươi cú, không có sách lược nào vừa nguy hiểm vừa có tỉ lệ thành công cao hơn sách lược này..." A Lượng giọng điệu bình tĩnh: "Trận pháp cứ để sáng tự chuẩn bị và bàn bạc với bọn họ, còn lại ta lo liệu."
"A Uyên, trong vòng nửa tháng, để Bạch Trạch vẽ xong bản đồ địa hình của Đại Hoang."
"Cờ sói của Vô Địch Hầu, phong cách dùng binh của Hoài Âm hầu."
"Sáng muốn trong nửa tháng, để bọn họ đặt chân lên chiến trường."
"Đại Hoang..."
Đáy mắt A Lượng tĩnh lặng.
Nhớ đến trận chiến đầu tiên sau khi rời núi.
"Đây là một trận chiến mà năm ngàn năm Viêm Hoàng phải đối đầu với thiên mệnh..."
Vệ Uyên gật gật đầu, đột nhiên nhớ đến một việc, nói: "Đúng rồi, ngươi nói cần phân phối cho Vô Địch Hầu tu sĩ Đạo môn phản thiên cơ, và chí bảo trấn áp khí vận, vậy Hoài Âm hầu thì sao? Nhược điểm của ông ta quá rõ ràng..."
Áo trắng chủ mưu vác quạt lông sau lưng, giọng điệu bình thản: "Còn cần phải hỏi sao?"
"Tất cả nhược điểm của Hoài Âm hầu chỉ có một đáp án duy nhất."
Khóe miệng thiếu niên cong lên, nói: "Tây Sở, Bá Vương."
"Phong cách chiến lược của họ bổ trợ cho nhau!"
"Trên thế gian, không có đội quân nào mạnh hơn quân liên hợp giữa Binh Tiên và Bá Vương, cho dù ở Đại Hoang cũng có thần tướng tương tự, ta tin vào điều đó, kỹ thuật quân sự và âm dương binh pháp là kiến thức mà Binh Gia đều cần học, một cái là trang bị và huấn luyện, một cái là thời tiết khí tượng, hai cái này có sáng lo liệu."
"Binh Tiên và Bá Vương liên thủ, tượng trưng cho đỉnh phong của mưu lược quân sự và thế trận."
"Về phần vấn đề tính cách..."
"A Uyên ngươi cứ đi chuẩn bị, tất cả đều do sáng xử lý."
"Yên tâm, có ta."
Vệ Uyên há hốc mồm.
Thiếu niên trước mắt vừa vẽ ra một tương lai đầy ánh sáng cho hắn, sau đó vỗ vỗ vai và nói với hắn là, không có gì, cứ chơi đi, những chuyện phiền toái cứ để ta, và không biết vì sao, sau khi Gia Cát Vũ Hầu nói mọi chuyện có ông lo liệu, Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy một sự an tâm khó tả.
Chủ viện bảo tàng cảm thấy được Lưu Thiện vui vẻ.
Tướng phụ có thể giải quyết tất cả.
Mọi thứ cứ giao cho tướng phụ.
Tướng phụ giải quyết được, còn xử lý tốt hơn bất cứ ai khác.
Nếu tướng phụ không giải quyết được, vậy có nghĩa là Lưu gia cha con cùng lên cũng rối tinh hết cả.
Sóng nhỏ thì không cần chạy, sóng to thì không chạy được.
Ta hiểu rồi, Lưu Huyền Đức bị ngươi nuôi phế kiểu gì rồi, A Lượng.
Ngươi đúng là máy chế tạo chúa công phế nhân mà.
Mà hình như ngươi có thói quen nuôi chúa công thành phế nhân hay sao vậy? Bây giờ ngay cả ta cũng bị thế này? Vệ Uyên không có thời gian để bỡn cợt, nghĩ ngợi, vẫn là gửi một tin nhắn cho Quốc Nữ Kiều của Thanh Khâu, nhắc nhở nàng về ám tử của Thanh Khâu.
Bản thân thì đi dạo xung quanh, Bạch Trạch nghiêm túc làm việc.
A Lượng thì đang nghiên cứu trận pháp.
Vệ Uyên phát hiện, bản thân ngoài nấu cơm thì chẳng làm được gì khác.
Lúc này, Vệ Uyên đột nhiên nhận thấy một cảm giác quen thuộc, hơi nước hòa lẫn thần lực, hơn nữa lại còn rất nhiều, Vệ Uyên bất giác ngẩng đầu, nhìn thấy phố cổ bên ngoài viện bảo tàng bị hơi nước bao phủ, nhuộm thiên địa một màu xám xịt, cả ánh nắng cũng bị bẻ cong, từng tôn Thủy Thần xuất hiện.
Không phải thuộc Côn Lôn.
Không phải Thủy Thần Côn Lôn...
Cộng Công?!
Thần muốn làm gì?!
Con ngươi của Vệ Uyên co lại, đưa tay, Trường An kiếm rơi vào tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận