Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 352: Thủy Hoàng Đế duy nhất chưa từng đoán trước sự tình

Chương 352: Điều duy nhất mà Thủy Hoàng Đế không lường trước được Dường như đã quyết định sẽ làm rõ sự tình phát sinh bên trong Đế Lăng, Từ Phất nhất định phải tìm ra điểm đột phá. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, liếc nhìn danh sách trong tay. Đây đều là những người từng tiến vào Đế Lăng. Ánh mắt đảo qua những khuôn mặt này, rất nhanh có chút dừng lại, bởi vì hắn chú ý đến thông tin được che giấu, bàn tay lướt qua mấy người nam tử khí chất sắc bén, trán bóng loáng tối sầm lại. Đây là những người có tu vi khác biệt so với bên ngoài.
Từ Phất xem qua lai lịch của những tu sĩ này. "Lang Gia Vương thị..."
Từ tàu cao tốc xuống, Vệ Uyên dẫn Thủy Hoàng Đế đi dạo một vòng quanh Tuyền thị. Vừa đi dạo, hắn vừa giới thiệu kiến thức cơ bản về xã hội hiện đại. Khác với lúc trước dẫn Giác, và lúc Giác dẫn Phượng Tự Vũ. Giác có vẻ ngây thơ nhìn xung quanh, còn Phượng Tự Vũ lại đặc biệt nhạy cảm với đồ ăn, đôi khi còn làm ầm lên. Thủy Hoàng Đế đối mặt với những điều mới lạ này thì vẫn luôn giữ vẻ bình thản quan sát trong im lặng. Vệ Uyên không hề có ý tốt mà quét hai chiếc xe đạp công cộng cho quân vương cưỡi. Anh trực tiếp đón xe về viện bảo tàng.
Lúc trở về, vừa hay đụng mặt Trương Hạo. "Vệ quán chủ, chỗ sửa xong rồi." Theo yêu cầu của Lâm thời thiên sư, một đám tu sĩ nhanh chóng hạ tòa nhà ở một bên của viện bảo tàng xuống, sau đó nhanh chóng tu sửa. Trương Hạo chú ý tới Thủy Hoàng Đế sau lưng Vệ Uyên, giống như Vệ Uyên có độ thuần thục cao đối với hình thức phản hồi của Trương thiên sư. Trương Hạo xem việc bên cạnh Vệ quán chủ nhất định sẽ xuất hiện vài vị tiền bối lạ mặt đã như một quy luật rồi. Thanh niên đạo nhân mặt không đổi sắc, cũng không hỏi han gì. Bần đạo tâm như chỉ thủy. Bất kể là ai. Chỉ cần ta không hỏi. Ngươi liền không hù dọa được ta! Vệ Uyên đưa cho một bình đồ uống, nói: "Xin lỗi đã làm phiền các ngươi." Hắn cảm khái: "Chuyện này hơi phiền phức, trước kia ta đều để đám Hoàng Cân lực sĩ đi làm." Dù sao cũng là cơ thể do hạt đậu diễn hóa, không biết mệt mỏi.
Hoàng Cân lực sĩ làm việc nhà ư? Trương Hạo bọn người giật mình, vẻ mặt cổ quái nhìn Vệ Uyên. Hoàng Cân lực sĩ có thể dùng để bảo vệ pháp đàn, hàng phục ngoại ma, thế mà ngươi lại lấy ra làm việc nhà? Cao nhân đều có cá tính như vậy sao? Bỗng ý thức được, đám người mình vừa nãy cũng là đang làm việc nhà, liền cảm thấy có một cảm giác phiền muộn. Hóa ra hôm nay chúng ta làm thế thân cho Hoàng Cân lực sĩ rồi à?
Lúc tiễn Trương Hạo bọn người ra ngoài, Thủy Hoàng Đế tạm thời đi vào chỗ của Vệ Uyên trong viện bảo tàng. Quỷ nước vừa mới chào Vệ Uyên thì đã thấy Thủy Hoàng Đế, chiến hồn bên cạnh ngẩng đầu, ẩn ẩn cảm giác được điều gì, vẻ mặt cứng đờ cả người. Đôi giày thêu đỏ lưu lại linh tính hóa thành một bé gái nhỏ, vốn đang đọc sách. Sửng sốt một chút, sắc mặt trắng bệch, vội vàng trốn đi. Hai người giấy trực tiếp kéo ra một hộp diêm, người trước người sau nhảy vào trong. Sau đó đưa tay ra, yên lặng đóng hộp diêm lại. Yêu ma quỷ quái đều tránh lui. Ngay cả Thương Vương Thanh Đồng Tước cũng khó khăn im lặng không nói lời nào.
Chỉ có quỷ nước là hoàn toàn không cảm giác được luồng khí chất hoàng giả chính đại đường hoàng kia. Hắn trực tiếp tiến lại gần, luyên thuyên nói: "Ra là khách nhân." Hắn tao nhã khom người kéo ghế ra, nói: "Khách nhân mời ngồi, muốn uống chút gì không?"
Thủy Hoàng Đế có chút gật đầu, nói: "Được."
Quỷ nước hiển nhiên là nghe hiểu câu nói này, ảo thuật lấy ra một chai Cocacola cỡ lớn hai phẩy năm lít từ sau lưng. Sau đó lấy ra một ly pha lê, ngưng nước thành băng. Bằng thủ pháp tinh diệu, tạo hình một quả cầu băng có đường kính nhỏ hơn ly pha lê, bỏ vào trong. Sau đó mới khẽ khom người, từ từ đổ Cocacola vào. Thủ pháp của hắn rất hoàn hảo: "Mời ngài dùng thử, đây là khẩu vị mới nhất mà ta vừa nghiên cứu ra. Chắc chắn là hương vị ngài chưa từng uống trước đây, mà lại cũng không cần lo lắng vấn đề Cocacola hết lạnh, khối băng này chứa đựng một lá bùa bên trong, có thể giữ cho Cocacola có được hương vị hoàn hảo nhất."
Đồ uống màu đen. Thủy Hoàng Đế nhìn chằm chằm vào đồ uống "quỷ dị" này. Quỷ nước thì đang dốc hết sức "quảng cáo". Từ mùi vị đến hình thức, đến làm sao uống mới ngon nhất. Không ngừng líu lo. Thương Vương Thanh Đồng Tước đã tự bế.
Bỗng, lúc tới gần không biết làm sao, quỷ nước đột nhiên lảo đảo, bàn tay tuột khỏi lực, Cocacola trong tay đột ngột phun ra, màu đen trào ra, bọt sủi lên ùng ục, cùng tiếng "quỷ dị" lúc bọt dày đặc vỡ ra. Thuở thiếu thời, Thủy Hoàng Đế từng ở nhờ tại thành Hàm Đan, mắt hắn nheo lại. Trong thoáng chốc, môi trường có chút yên tĩnh.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện hai tôn Tần quân mặc áo giáp. Quỷ nước đã từng được Hà Thần Vô Chi Kỳ ở sông Hoài ban cho một chút gia trì không có một chút sức phản kháng. Hai thanh vũ khí bao phủ Đại Tần Huyền Điểu công kích tới một trái một phải trực tiếp kẹp chặt quỷ nước. Lại có hai chiến binh tượng cao lớn của Tần xuất hiện, một trái một phải áp chế quỷ nước. Trong lúc quỷ nước còn đang mông lung muốn đẩy ra để tránh bị chém thì có một bàn tay ngăn lại Tần quân. Vệ Uyên vừa kịp đuổi về, liền thấy cảnh này, đầu cũng hơi nhức, nói: "Bệ... Lão đại, trong này không có độc." "Là đồ uống hiện đại."
Hắn vươn tay cầm lấy Cocacola trong tay quỷ nước, rót cho mình một ly. Sau đó trực tiếp uống cạn một hơi, chứng tỏ rằng không có độc. Người cổ đại, cho dù là quân vương, ở một số phương diện đối với hiện đại cũng sẽ có chút không hiểu. Thủy Hoàng Đế gật đầu, bốn chiến binh tượng Tần không biết bằng cách nào xuất hiện tan biến. Hắn cầm ly đồ uống mới lạ lên uống thử một ngụm. Lông mày khẽ nhướng, nhận xét: "Quá ngọt ngào." "Lần sau dùng trà là đủ." Hắn vẫn còn nhớ hương vị trà mà mình đã uống trong quán kia. Dù sao bây giờ trà cũng khác hoàn toàn so với trước đây.
Vệ Uyên giới thiệu Thủy Hoàng Đế với những người thường trú trong viện bảo tàng. Đương nhiên là giấu thân phận. Với lý do của Doanh Chính thì việc ông đến đây là để nhìn nhận thời đại này bằng con mắt của bách tính. Không cần thiết phải phô trương, Vệ Uyên đương nhiên không có ý kiến. Mà lần này, Vệ Uyên cũng biết, Ngu Cơ đã rời đi con phố cổ này một thời gian trước. Hình như có việc gì đó, đến bây giờ vẫn chưa trở về. Vệ Uyên chỉ cho Thủy Hoàng Đế cách dùng máy vi tính, với tư cách là đế vương thời đại thần thoại, ông rất nhanh đã hiểu cách dùng món đồ này, tiện thể cũng cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại đã có thể chuyển chữ giản thể thành chữ tiểu triện, Thủy Hoàng Đế đọc không chút trở ngại.
Trong mấy ngày sau đó, trong viện bảo tàng thường xuyên có người lui tới, mọi người cũng rõ về tính cách và cách làm việc của vị tu sĩ tiền bối này. Ngoài một vài thói quen không còn phù hợp thời đại này ra, thì về mặt khác, ông ngoài ý muốn lại rất dễ gần. Khí độ rất lớn, hành vi cũng bình dị. Những vấn đề ông không rõ, ông đều cởi mở hỏi. Sau khi có được máy tính, việc đầu tiên mà ông làm là đi tìm hiểu điều khoản luật pháp. Sau đó mới là lịch sử. Ông tìm hiểu từ lịch sử hiện đại trở về trước. Cách này có thể giúp ông dễ dàng nhận thấy đồ vật hiện đại đã phát triển như thế nào. Và khi ông thấy lịch sử nhà Tần, vị quân vương anh minh uy nghiêm này rõ ràng đã cứng người lại. Đôi mắt tĩnh mịch của ông thoáng qua sự thất thần trong giây lát. Sau đó, ông nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường. "Tần... Nhị thế mà chết."
Hôm đó trong viện bảo tàng hiếm khi có khách, hoặc có thể nói là, khi Thủy Hoàng Đế ngồi vào chỗ thường ngồi của Vệ Uyên để tra tài liệu thì Vệ Uyên chợt phiền muộn nhận ra, nơi viện bảo tàng của mình lâu nay gần như không có ai lui tới, đột nhiên lại như đổi vận, dần dần xuất hiện khách nhân. Nghe thấy lời đó, một vị khách nhân đang cố ý giao lưu với Thủy Hoàng Đế chen lời nói: "Dù sao luật pháp nhà Tần rất tàn bạo mà."
Thủy Hoàng Đế xem những đánh giá trên internet về pháp luật của Tần, đều không thoát khỏi hai chữ tàn bạo. Ông có chút nhíu mày, nói: "Tàn bạo... Tại sao biết?"
Vị khách kia nói: "Cái này, đây không phải là điều mà ai cũng biết sao?" "Ví dụ như liên đới, chẳng phải quá thảm sao?" "Cũng chỉ vì ta và hắn là hàng xóm, hắn phạm tội thì ta cũng phải xui xẻo, đây không phải quá độc ác sao?"
Thủy Hoàng Đế bình thản nói: "Thực ra, trộm cắp và các tội khác, sống chung một chỗ thì cùng bị phạt. Nếu có người làm điều phi pháp, người ở cùng đương nhiên phải bị hình phạt. Nhưng luật Tần cũng có quy định, 'Chồng trộm ngàn tiền, vợ che giấu 300, nếu vợ biết chồng trộm mà vẫn che giấu thì sẽ bị kết tội trộm 300; nếu không biết thì được thu.' Nếu người không biết thì vô tội. Cần phải có trách nhiệm ở nơi cư trú, cũng phải nắm được tình hình hay không, nếu không ở nhà, mà không có người biết sự việc thì sẽ vô tội. Mà chỉ biết trừng phạt những quan lại có trách nhiệm trị an. Hơn nữa, luật của ta có quy định, không tố giác tội phạm sẽ bị chém ngang lưng. Người tố giác kẻ gian và người chém giặc đều được thưởng. Kẻ che giấu kẻ gian sẽ bị phạt ngang hàng với hàng giặc. Dùng pháp của Thương quân, kéo dài trăm năm. Những người bị liên lụy, chỉ có những kẻ biết chuyện mà không báo. Hơn nữa, người biết tình hình tố giác sẽ được thưởng công bằng với công chém giặc của Đại Tần. Cho dù phạm tội mà ăn năn thì vẫn có điều khoản xử lý nhẹ hơn. Đã rõ ràng nghiêm minh, sao gọi là tàn bạo?"
Người kia bị Thủy Hoàng Đế bình thản nhìn chăm chú và đặt câu hỏi, lại cảm thấy không biết phải nói gì. Há hốc miệng nói: "Không tố giác thì sẽ bị chém ngang lưng, không phải là quá độc ác sao?"
Thủy Hoàng Đế như có điều suy nghĩ, dò xét hắn nói: "Cho nên, ngươi sẽ che giấu tội nhân?"
Khách nhân không biết nên nói thế nào cho phải.
Thủy Hoàng Đế bình thản nói: "Dùng luật pháp để trị quốc. Lỗi nhỏ thì phạt nặng, vì phạm pháp mà chịu hình phạt nặng, hiển nhiên là không hợp lẽ. Cho nên, dân sẽ không dám phạm những tội nhỏ, đây chính là tính răn đe của pháp luật, đây cũng là tư tưởng mà Hàn Phi và Lý Tư sùng bái."
Lại có một vị khách nói: "... Luật Tần không phải là tàn khốc bất nhân, chẳng lẽ vẫn tốt đẹp lắm sao?"
Thủy Hoàng Đế trầm tư nói: "So với pháp luật bây giờ, thì có chỗ vẫn chưa được hoàn thiện, nhưng vào hai nghìn năm trước, không nói là quá tốt nhưng ít nhất cũng đủ để an bang trị quốc." "...Trong luật lệ Đại Tần, như sinh con xong, vứt bỏ con, người giết con, coi như là 'thành xuân sáng'". "Người giết người ở chợ, trong vòng trăm bước thấy chết không cứu, sẽ bị phạt". "Người giết người trong nhà, những người láng giềng, trưởng thôn đều biết mà không cứu, sẽ bị phạt." "Nếu như hàng xóm láng giềng, trưởng thôn đều vắng mặt, không nghe thấy số giặc, thì sẽ không tính đến điều này". "Luật pháp của Đại Tần ta trải qua mấy đời, vô cùng chặt chẽ. So với các đế vương đời sau dùng nhân trị thì Đại Tần nặng pháp trị. Tuân Tử đã từng thấy luật pháp của Đại Tần ta, và nói 'Tần bốn đời thắng, không phải là may mắn mà là định số'. Ta nghĩ ông ấy chắc phải nhìn rõ hơn những người hậu thế".
Một vị khách trong số đó bị kiểu ngữ khí bình thản này làm cho cứng họng, lẩm bẩm nói: "Ngươi... Ngươi nói đúng là đúng à?" "Đây chẳng phải cũng là quan điểm của ngươi sao, sao có thể đại diện cho luật Tần được."
Doanh Chính bình thản nói: "Sai rồi. Ta quả thực có thể đại diện cho luật pháp của Tần."
Một người khác phản bác: "Thế nhưng Trần Thắng, Ngô Quảng bọn họ cũng chỉ là đi trễ mà bị mất đầu, nên mới khởi nghĩa chống Tần chứ..."
Doanh Chính nói: "Chỉ đi trễ, không thể nào nhận hình phạt nặng như vậy." Giọng ông ngừng lại, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó.
Vệ Uyên vừa mới đi liên hệ với Ngu Cơ, nhưng không được, trở về thấy Thủy Hoàng Đế đang trò chuyện với người của thời đại này. Vì đó là chuyện hiếm gặp, nên anh không chen vào. Đến lúc này, anh không thể không đứng ra, im lặng rồi mới lên tiếng: "Trừ phi luật pháp nhà Tần đã bị thay đổi..." "Thời đại đó là thời của Nhị thế Hồ Hợi công tử." Vệ Uyên đưa những vị khách kia ra ngoài. Thủy Hoàng Đế đọc xong Tần sử, nhắm mắt lại, cho dù là một đế vương hùng tài vĩ lược, trong khoảnh khắc này cũng không thể không có những cảm xúc phức tạp. Sự nghiệp mà ông vẫn luôn lấy làm kiêu hãnh bị hủy hoại. Cái hệ thống luật pháp mà ông tự nhận là 'Tần tứ thế chi thắng, không phải là may mắn, mà là định số' lại bị sụp đổ bởi vì người con ấu trĩ. Mà tất cả nguyên nhân này, là điều mà ông tuyệt đối không nghĩ tới. Ông đã dùng các danh sĩ thiên hạ để dạy bảo, lại đưa con đến trấn giữ biên cương chống Hung Nô, lập công, kiến nghiệp, gần như là giao toàn bộ 300 ngàn tinh nhuệ của Đại Tần cùng danh tướng Mông Điềm đến tay con trai trưởng, thế mà nó lại tự sát. "Phù Tô à..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận