Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 291: Khế ước (

Chương 291: Khế ước (Vệ Uyên nhìn Cửu U chi Thần thần sắc ung dung bình thản, ngữ khí trầm tĩnh mà hòa hoãn, nói: "Chúc Cửu Âm, ngươi cuối cùng đã đến."
"Nếu đến trễ một chút nữa, thì việc lớn hỏng mất." Chúc Cửu Âm khẽ nhíu mày, tiếng nói bình thản: "Chuyện gì?"
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề, trầm ngưng.
Thiếu niên đạo nhân giơ tay lên một cái, đồng thời chỉ vào những miếng thịt nướng kia, đột nhiên cười nói: "Lát nữa là hỏng, lửa lớn quá rồi, không ăn được."
Vệ Uyên dùng ngự phong chi pháp đưa hết đồ ăn đã làm xong tới, lơ lửng giữa không trung, mắt nhìn chằm chằm Chúc Cửu Âm, ngược lại muốn xem vị chiếu sáng Cửu U chi long này ăn hết trong nháy mắt như thế nào, Chúc Cửu Âm thần sắc bình thản, cầm đũa lên, gắp một miếng, rất nhã nhặn đưa vào trong miệng. Cắn một miếng.
Loại thịt này là thịt trên lưng Hung Thú, dùng ngọn lửa mạnh mẽ nướng đốt, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong thịt mềm, nước thịt ngon tuyệt, Vệ Uyên dùng kiếm khí chém miếng thịt này thành miếng nhỏ vừa ăn, lại đều rắc ớt bột và thì là lên, hương vị rất tuyệt.
Chúc Cửu Âm thần sắc không đổi, tốc độ gắp dưới đũa hơi nhanh hơn một chút.
Vệ Uyên vừa chỉ chỉ vào chỗ thịt nướng bên cạnh, nói: "Thử thêm cái này xem."
Chúc Cửu Âm đưa đũa ra.
Miếng này, Vệ Uyên chọn miếng thịt có tỷ lệ nạc mỡ bảy ba, dùng lửa nướng, bên ngoài thì giòn, cắn vào thịt nạc mềm dẻo, lớp mỡ cùng mật ong bao phủ bên ngoài thịt nướng, khi cắn các loại cảm giác hòa quyện vào nhau, rất tuyệt diệu.
Vệ Uyên còn dùng phương pháp làm bánh đậu xanh mà trước đây Phượng Tự Vũ từng làm, làm mấy cái bánh tráng mỏng.
Lần lượt lấy tỉ lệ khác nhau đặt lớp mỡ, lớp da giòn, thịt nạc vào miếng bánh mỏng, sau đó dùng rau củ xắt sợi bao lại, nói: "Đây là một cách ăn ở nhân gian, tuy nhiều quy tắc, kỳ thật là gói mọi thứ vào, ăn cũng ngon, lại không ngấy."
"Ừ, cứ vậy là được sao?"
Vệ Uyên trêu đùa hướng về phía trước đưa, ra hiệu đại khái là như vậy.
Sau đó thu đũa về.
Chúc Cửu Âm như có điều suy nghĩ.
Chúc Cửu Âm duỗi đũa ra.
Vệ Uyên phát hiện mình bị đoạt thức ăn trước miệng.
Vốn định há miệng nhét vào trong miệng, lại phát hiện đũa trực tiếp biến mất.
Chúc Cửu Âm hơi nhấm nháp hai lần, cảm thấy mùi vị kết hợp rất tuyệt, thịt nướng vừa chín tới cực kỳ mỡ màng, rau củ thanh mát làm tan vị ngấy, xoa cằm nói: "Thì ra là vậy..."
Vệ Uyên nhìn đũa, khóe miệng giật một cái.
Chúc Cửu Âm, xin hỏi ngài có lễ phép không?
Ta còn chưa có ăn mà.
Cuối cùng, Vệ Uyên chuẩn bị ăn, thì gần như toàn bộ đều bị một mình Chúc Cửu Âm ăn hết sạch.
Chúc Cửu Âm đặt đũa xuống, hơi gật đầu, tiếng nói bình thản, nói: "Cũng được."
Vệ Uyên nhìn khung cảnh trống không, không còn cách nào khác, đành cười nói: "Ngươi vừa lòng là được rồi."
"Vậy nên, là còn có chuyện gì muốn hỏi?" Chúc Cửu Âm giọng bình thản, nhìn thẳng vào Vệ Uyên, nói: "Người tế Thần, mà Thần cho hồi đáp."
"Đây là khế ước Cô Lôn quyết định từ ban đầu."
"Ngươi cố ý trở về một chuyến, chắc là có chuyện muốn hỏi đúng không."
Vẻ tươi cười trên mặt Vệ Uyên hơi thu lại, nói: "Không sai, ở nhân gian có một chuyện, muốn ngươi ra tay."
Chúc Cửu Âm lắc đầu, giọng bình thản nói: "Như vậy là trái với khế ước, ta sẽ không ra tay."
Vệ Uyên nói: "Không phải muốn ngươi tự mình ra tay, chỉ là muốn mời ngươi giúp một chuyện."
Hắn đem chuyện Phật Môn ở nhân gian mơ hồ giải thích qua, sau đó nói: "Ta nghi ngờ, nền móng của Phật Môn bây giờ không còn là chính pháp ban đầu nữa, mà biến thành thần tính từ Ấn Độ truyền tới, không thể để bọn chúng làm càn ở Thần Châu, mà chuyện này còn liên quan đến bách tính Thần Châu."
"Ta biết khế ước của thần linh, chuyện này, ta cũng đã có suy nghĩ."
Âm thanh hắn dừng một chút, nói: "Ta có một môn thần thông, có thể dung nạp một phương thiên địa, vào trong một nơi nhỏ bé, cho nên, ta định đem Côn Lôn Đế Trì xây từ thời Vũ mang đi, coi như là một động thiên phúc địa, trấn áp khí diễm Phật Môn."
"Bất quá, ta lui tới Nhân Gian Giới và Sơn Hải, đều phải hao tổn thần lực."
"Mà đế trì lại quá lớn."
"Chỉ bằng vào ta một mình làm chuyện này, ít nhất phải ba trăm năm năm trăm năm mới có thể làm được."
Đôi mắt Chúc Cửu Âm bình thản, nói: "Cho nên, ngươi hy vọng ta ra tay."
"Hỗ trợ ngươi hoàn thành môn thần thông kia?"
Vệ Uyên gật đầu nói: "Phải."
"Thần lực của Chúc Cửu Âm ngươi dù ở Sơn Hải cũng là đứng đầu."
"Mạnh hơn mấy vị kia của ngươi, cho dù là ở trong thần thoại cũng chỉ là thoáng qua mơ hồ."
"Năm đó Vũ Vương cùng ta đi Sơn Hải, hoàn thành Sơn Hải Kinh, nhưng dù vậy, chúng ta cũng không nhìn thấy mặt Oa Hoàng, những gì liên quan đến Oa Hoàng trong Sơn Hải Kinh, cũng chỉ có mười thần linh mà thôi; Oa Hoàng không xuất hiện, ngươi chính là một trong những thần linh mạnh nhất."
"Nếu như ngươi không làm được, thì chẳng có ai có thể làm được?"
Chúc Cửu Âm trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng chậm rãi nói: "Lẽ ra, chuyện này đã chạm đến khế ước, ta không nên ra tay, nhưng là, ngươi nói bọn chúng bôi nhọ Tam Hoàng Ngũ Đế, Tam Hoàng Ngũ Đế từng cùng chư Thần Cô Lôn ký kết khế ước, mà ta cũng có giao tình với Chuyên Húc, cho nên, lần này có thể phá lệ giúp ngươi."
"Nhưng là, chỉ riêng tế tự lần này, còn chưa đủ."
Vệ Uyên thản nhiên nói: "Ta biết."
Chúc Cửu Âm trầm mặc một hồi, giọng trầm xuống: "Đưa chân linh Cổ cuối cùng về lại Sơn Hải."
"Ta liền giúp ngươi luyện hóa Côn Lôn Đế Trì thành môn thần thông kia của ngươi, để ngươi mang đế trì ra khỏi Sơn Hải giới, còn chuyện tế tự hôm nay của ngươi, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật, coi như trả lời."
"Đế trì lấy máu Tương Liễu làm nền tảng, Vũ Vương tự tay rèn đúc, là để phòng yêu ma lợi dụng máu Tương Liễu, Vũ Vương đã lưu lại phong ấn, dù là ngươi, cũng không có cách nào mở được phong ấn, huống chi là đi luyện hóa đế trì."
"Muốn phá vỡ phong ấn, chỉ có cách lấy được binh khí Vũ Vương đã từng dùng."
"Binh khí của Vũ?"
"Đúng vậy..."
Chúc Cửu Âm: "Đến phía đông Sùng Ngô Chi Sơn."
"Nơi đó có lẽ có thứ ngươi cần."
Phía đông Sùng Ngô Chi Sơn?
Vệ Uyên khẽ nhíu mày, hắn rất quen thuộc địa hình phương vị của Sơn Hải thế giới, nhưng phía đông Sùng Ngô Sơn là nơi nào, thì hắn không có ấn tượng gì, mơ hồ nhớ là một vùng bình nguyên, ngoài ra, không có gì khác, đang muốn hỏi lại, thì Chúc Cửu Âm đã sớm biến mất không còn tung tích.
Vệ Uyên đành phải tạm thời thu lại nghi hoặc trong lòng.
Nói đi nói lại, vẫn phải đi giải quyết chuyện của Cổ, nhưng trước khi đó, cũng phải đi xem thử phía đông Sùng Ngô Sơn, đang chuẩn bị đi thì nhìn thấy Bác Thú ở đằng kia mặt đầy mong chờ khát vọng mà nhìn chằm chằm hắn, Vệ Uyên bật cười nói: "Ngươi cũng muốn thử xem sao?"
Nhìn chỗ thịt Hung Thú còn lại, nói: "Cũng được."
"Tuy miếng thịt ngon nhất bị Chúc Cửu Âm ăn rồi, nhưng chỗ còn lại cũng không tệ."
"Ăn no rồi hẵng đi."
Vệ Uyên lại chiêu Địa Sát Thổ Diễm Chú nướng lại một lần, vừa muốn tiện tay lấy nốt chút bột thì là, động tác hơi khựng lại, thế mà sờ hụt, Vệ Uyên ngơ ngác, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Cúi đầu nhìn Bác Thú đang mặt đầy mong chờ, cơ hồ muốn tỏa sáng, khóe miệng giật giật nói: "Hết rồi."
Bác Thú ngây người: "? ? ?"
Vệ Uyên: "Còn một ít đồ dự trữ."
"Cho Chúc Cửu Âm mang đi rồi."
"Nếu không, ngươi đi mà đòi lại hắn xem?"
Bác Long: "..."
Bác Long chính khí nghiêm nghị, cực kỳ kiên định phủ định đề nghị của Vệ Uyên.
Đồng thời tỏ vẻ thịt nướng không có thì là bột cùng ớt bột cũng rất được.
Nó chỉ thích mỗi thứ này!
Đương nhiên khi thật sự bắt đầu ăn thì vị ngon của thịt nướng vẫn chinh phục Bác Long, khiến nó tạm thời quên đi hương vị mê người kia, ăn như gió cuốn, về sau Bác Long làm tọa kỵ, chở Vệ Uyên tới Sùng Ngô Sơn, xác định phương hướng, bay về phía vùng bình nguyên ở phương đông.
Không hiểu vì sao, khi tiến vào phía đông Sùng Ngô thì Vệ Uyên cảm thấy trong lòng hơi bực bội.
Vùng bình nguyên ban đầu, giờ phút này lại bị sương mù bao phủ.
Có ánh sao rơi xuống.
Bác Long hơi kinh sợ dừng chân, nói: "Sơn Thần đại nhân, có trận pháp."
"Trận pháp..."
Vệ Uyên nhìn về phía trước, mây mù bao phủ, trận pháp ánh sao đặc thù, cảm nhận trận pháp này là loại dẫn động thiên địa đại thế, một khi kích phát, uy lực tuyệt đối cường đại đáng sợ, thế nhưng mà không hiểu sao, hắn lại thấy có chút cảm giác quen thuộc.
Quen thuộc đến nỗi trong lòng hắn đau buồn.
Bác Long vẫn còn nhìn trái phải, nghi ngờ đề nghị hay là tìm được tiết điểm trận pháp rồi hãy vào.
Quay đầu lại, đã thấy Vệ Uyên đã đi vào trong sương mù.
Bác Thú này cả người đã tu thành hình rồng, suy đi tính lại, cuối cùng cắn răng một cái, cũng trực tiếp xông vào kết cấu sương mù và trận pháp ánh sao, nhờ vào khứu giác, đi theo bước chân cùng hành động của Vệ Uyên, nơm nớp lo sợ, sợ bị sét đánh thành than cốc, cũng may cuối cùng cũng bình an, cho nó tìm thấy Vệ Uyên.
Nhìn thấy bóng lưng kia, cuối cùng Bác Long cũng thở phào, chạy tới, vốn định mở miệng, nhưng không hiểu vì sao, không khí nặng nề áp lực, khiến nó không tài nào mở miệng, bước chân đều vô thức thả chậm lại, thấy Vệ Uyên đứng đó, không hiểu sao, giống như đang đứng trong quá khứ xa xăm, nhìn thấy bia đá thô kệch đơn sơ trước mặt hắn.
Trước mặt bia đá, là một thanh kiếm gãy cắm ngược.
Khe cắm trơn bóng, dường như là do một loại thần binh lợi khí nào đó chặt đứt.
Đây là...
Bác Long nhìn về phía bia đá.
Đồ Sơn bộ, mộ Uyên.
—— —— huynh Vũ lưu chữ.
Vũ Vương?!
Bác Long trong lòng thất thần.
Vệ Uyên vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào thanh kiếm kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận