Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 650: Cửu U chi Chủ

Chương 650: Cửu U chi Chủ
Một câu chính ngươi quyết định, lại đem bóng đá trở về.
Ba Tên Mãng Phu bị lời nói hời hợt của Chúc Cửu Âm làm cho sửng sốt một chút, ba tên này toàn bộ chỉ là cấp bậc người bình thường, thậm chí bởi vì bổ sung đặc tính sắt thép so với người bình thường còn thêm phần mãng phu, rất lâu mới hoàn hồn.
"Cầm cái thi thể ám sát chi thần này đút Tương Liễu."
Trực tiếp dẫn dụ tầm mắt của thiên cơ tới Cộng Công, dù sao xem như mười vị Thần Thời Đại Thần Thoại, cộng thêm khái niệm chư thần tứ phương, sự tồn tại của Cộng Công vượt xa Vệ Uyên, thủ đoạn bói toán thiên cơ tự nhiên mà bị hấp dẫn tới.
Tiện tay quay đầu lại cho Tương Liễu một đao.
Hai bên trực tiếp xung đột.
Chiêu này hữu hiệu sao? Có… Nhưng mà cũng quá hung tàn.
Chúc Cửu Âm ngữ khí bình thản nói: "Nhân tộc thế yếu, mà thế địch mạnh, chiến lực cao cấp của Nhân tộc không bằng đối phương, thực lực tổng hợp cũng không bằng, bày ra ý đồ đối chiến mười phần mười thảm bại, huống chi hiện tại các ngươi còn thiếu thời gian, khó có được đối diện đưa tới cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải lợi dụng."
Vệ Uyên nói: "Cái này đúng là hữu hiệu, nhưng mà có phải quá ác rồi không?"
Hắn nói: "Đây đâu chỉ là nhất tiễn song điêu, chiêu này chỗ tốt thật nhiều."
"Thế nhưng…"
Không chỉ một thu hoạch?
Chẳng lẽ nói trừ che giấu khí tức bên ngoài còn có mục đích khác?
Hình Thiên chấn động trong lòng.
Ngay cả Vệ Uyên cũng nhìn ra rồi? !
Không được, nếu mà đầu óc mình không bằng cả Uyên thì chẳng phải là buồn cười sao?
Quay đầu nhìn về phía Hiên Viên, vị hoàng giả tuấn lãng trẻ tuổi của Nhân tộc đang chắp tay, chống cằm ra vẻ trầm tư, Hình Thiên trầm tư, Hình Thiên sao chép, Hình Thiên làm bộ chợt hiểu ra.
Khóe miệng Chúc Cửu Âm nhếch lên, nói: "Xem ra các ngươi cũng có cảm ngộ rõ ràng."
"Hình Thiên, Hiên Viên, nói thử xem?"
Hình Thiên: "..."
Hiên Viên: "..."
Cơ Hiên Viên mỉm cười nói: "Ta cảm thấy, A Uyên nói rất đúng."
Khóe miệng Hình Thiên giật một cái, cười tươi: "Ta cũng vậy."
Nam tử áo xám thu tầm mắt lại, nhặt một quân cờ đen rơi xuống, nói: "Vì che lấp khí tức của ngươi, cũng chỉ là nhân tiện thôi, thậm chí không tính là mục đích, ý ban đầu là muốn để thế cục hỗn loạn lên, Nhân tộc thế yếu, không loạn thì không có sinh cơ."
"Một là để tranh thủ thời gian, cố ý bày nghi binh."
"Sự tồn tại của Cộng Công, đủ để phân tán một phần lớn lực chú ý của những kẻ tiềm ẩn trong bóng tối, mà ngược lại, Nhân tộc có được cơ hội thở dốc, chính bởi vì Nhân tộc hiện tại quá yếu, ngược lại là một loại lợi thế, nếu như nói lúc trước, cần phải đối diện với hai kẻ địch một sáng một tối."
"Như vậy hiện tại có lẽ chỉ cần ứng đối một nửa hoặc ít hơn áp lực trước đây."
"Đây là mục đích thứ hai, chia sẻ áp lực."
Chúc Cửu Âm thả quân cờ thứ hai xuống, lại thản nhiên nói: "Thứ ba, thế lực tiềm ẩn trong bóng tối, địch tối ta sáng không phải chuyện tốt, đương nhiên phải ném đá dò đường."
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái.
Ném đá dò đường?
Tảng đá năm đó thế nhưng đã làm cho thần đô Bất Chu Sơn sụp đổ đấy.
Chúc Cửu Âm ngươi xác định ngươi không phải đang nấu cá sao?
Không có ý tứ, hình như ta không theo kịp phong cách của Cửu U Chi Chủ ngươi rồi?
Chúc Cửu Âm lấy quân cờ thứ tư cất giữ: "Thứ tư, chính là ứng theo thời thế."
"Trong hai thế lực lớn, địch thừa thế mạnh, ta dựa vào thế yếu."
"Đã ở vào giữa hai thế lực lớn, vậy nếu có thời cơ, dẫn dụ Cộng Công đánh vào Quy Khư, ta sẽ âm thầm giúp."
Hiên Viên nghe hiểu, nói: "Sau đó diệt Quy Khư trong bóng tối?"
Chúc Cửu Âm lắc đầu: "Không, kỳ thực thật sự đi tới bước đó, thì chỉ xuất thế mà không xuất lực."
"Địch đã hiện, phe ta chưa xác định, dẫn người diệt địch, ta không tự xuất lực, là mượn đao giết người."
"Dù mang theo nước, cũng không thể cứu nổi cái thành đang nguy cấp, là để bàng quan."
"Hai hổ tranh chấp, một chết một bị thương, tự nhiên có thể ngư ông đắc lợi."
Hiên Viên: "..."
Hình Thiên: "..."
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái.
Bàng quan?
Đại ca, kiểu này thì người phóng hỏa là ngươi đó.
"Đương nhiên, đây là cờ hiểm, nhưng nếu như có thể ép đại thế đến lúc các thần không thể không giao chiến, dù các thần biết rõ sẽ bị lợi dụng cũng chỉ có thể chịu, để hai hổ tranh chấp, một chết một bị thương, Nhân tộc mới có cơ hội."
"Đương nhiên, một bước này tự nhiên chưa chắc thành công, thành thì tốt nhất, không thành cũng không sao."
"Thế nào, có muốn thử một chút hay không?"
Nam tử áo xám mang nụ cười nhìn Vệ Uyên, "Ít nhất, ba bước đầu là có thể làm được."
Hiên Viên trầm tư.
Hình Thiên nhìn hắn, nghiến răng: Còn ở đó mà giả vờ?
Hiên Viên trầm tư: Không, ta thật đang nghĩ thông suốt.
Hả? Nghĩ rõ gì đó?
Cơ Hiên Viên 45 độ ngẩng mặt lên trời, ưu thương nói: So với Chúc Cửu Âm, đầu óc của chúng ta có khác gì không có đâu?
Hình Thiên trầm mặc: Cái này, xác thực.
Vệ Uyên trải qua rất nhiều chiến trận, cho nên tự nhiên rõ ràng cái diệu kế này, nhưng mà hắn có chút không vượt qua được ải trong lòng, còn chưa mở miệng, nam tử áo xám ngữ khí bình thản, ẩn ý chế nhạo nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn nói, tuy Cộng Công là địch, nhưng đợi ngươi đối xử bình đẳng, Tương Liễu cũng kết giao không tệ với ngươi, ngươi không nỡ làm việc này?"
Bị người ta nói hết cả lý do và cái cớ, Vệ Uyên cứng đờ mặt.
Ngươi có thuật đọc tâm?
Nam tử áo xám mang giọng trào phúng: "Ta đương nhiên không biết đọc tâm, chỉ là tâm tư của ngươi vừa lướt qua mặt liền thấy rõ ràng."
"Đại cục tam giới thiên hạ, lại cố kỵ tình người và danh tiếng."
"Đây chính là cái gọi là lòng dạ đàn bà à."
"Còn muốn vừa lập danh vừa học bá?"
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái.
Trước kia sao không phát hiện, Chúc Cửu Âm độc miệng đến vậy?
Làm ơn hãy biến trở về Cửu U Chi Long lạnh lùng cao ngạo ít lời ban đầu đi có được không?
Bất quá Vệ Uyên cũng có thể nhìn ra kế hoạch này của Chúc Cửu Âm tàn nhẫn và quyết đoán, trực tiếp để Nhân tộc chiếm ưu thế nhất định, bên đối phương chắc hẳn là không biết có Chúc Cửu Âm ở đây, nhắm vào đầu óc của tên mãng phu đi ám sát.
Kết quả bị phản đòn nắm lấy sơ hở, lập tức liền muốn cuống cuồng triển khai.
Vệ Uyên do dự, cuối cùng vẫn thản nhiên nói: "Không phải vì danh tiếng, những chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, còn Cộng Công tuy có lập trường khác ta, nhưng cả hai đều không dùng thủ đoạn này, đường đường chính chính giao phong, dùng thủ đoạn như vậy là bất nghĩa."
Chúc Cửu Âm không có ý kiến, thản nhiên nói: "Vậy ngươi nói xem, ngươi định làm thế nào?"
Vệ Uyên nghĩ nghĩ, nói: "Hủy thi diệt tích?"
"Ví dụ như đút Thao Thiết?"
Chúc Cửu Âm thản nhiên nói: "Ngươi có thể hủy thiên cơ sao?"
"Dù là nghiền thành bột, thiên cơ vẫn tồn tại, vẫn sẽ bị phát hiện."
"Đừng quên, lực lượng của ngươi và cường độ của thiên cơ không cao hơn Thao Thiết, thần không thể xóa được dấu vết của ngươi."
Vệ Uyên đau đầu: "Nếu nói là ném cái họa này qua chỗ Đế Tuấn thì tốt rồi."
Chúc Cửu Âm lắc đầu: "Sao biết được Đế Tuấn có liên lạc với kẻ đứng sau không?"
"Nếu bọn chúng đi cùng nhau thì sao? Đây không phải trực tiếp bại lộ sao?"
"Không có mười phần chắc chắn, chuyện này chỉ khiến thành vụng về thôi."
"Còn có cách gì khác sao?"
Vệ Uyên không có gì để nói, trầm tư suy nghĩ.
Chúc Cửu Âm thong thả uống trà, thần sắc bình thản, lại có phần nhàn nhã.
Hình Thiên nhìn Vệ Uyên, cảm thán nói: "Quá khó a."
Cơ Hiên Viên gật gật đầu.
"Quá khó a."
"May là chúng ta chết rồi."
"Đúng vậy, may mà chúng ta đã... Chờ đã, ta chưa chết mà."
Hình Thiên suýt chút nữa buột miệng đồng ý, cuối cùng mới phản ứng được, lườm Cơ Hiên Viên.
Cơ Hiên Viên bĩu môi, tiếc là Hình Thiên không có nhảy hố.
Bất quá cả hai lại cùng nhau dùng ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm Vệ Uyên đang mắc kẹt trong giai đoạn thẩm tra của Chúc Cửu Âm, như là tất cả đều thất bại, chỉ có một người bị lão sư lôi đi học bù xui xẻo, trong lòng ngập tràn thương hại và vui vẻ.
Vệ Uyên suy đi tính lại, cuối cùng nhìn Chúc Cửu Âm.
Giơ một ngón tay lên: "Một bữa cơm!"
Chúc Cửu Âm không có ý kiến.
Vệ Uyên đau lòng không thôi: "Hai bữa cơm!"
Chúc Cửu Âm hừ lạnh một tiếng, nâng chén trà lên.
Vệ Uyên cuối cùng đành ủ rũ: "Ngươi muốn ăn gì cũng được, ta làm cho ngươi."
Chúc Cửu Âm gật đầu, thản nhiên nói: "Biết mượn lực của người khác, cũng coi như không ngốc."
"Nhưng mà sao lúc suy nghĩ về đối địch, ngươi không thể như vậy?"
Vệ Uyên ngơ ngẩn.
Chúc Cửu Âm ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Ngươi đã dự đoán được, đối phương tới ám sát ngươi, về lĩnh vực cận chiến, nhất định mạnh hơn ngươi, nên mới muốn bày mưu, thì tự nhiên cũng biết, nếu đối phương quan trắc được tương lai, chắc chắn là người cẩn thận, không phải hạng ngu xuẩn vô não."
"Người như vậy làm việc rất cẩn trọng, ngươi có thể mượn thế đánh lừa phán đoán của thần."
"Mượn thế?"
Chúc Cửu Âm thản nhiên nói: "Mượn cục diện bày trận, lực nhỏ mà thế lớn."
"Ý là đánh lừa phán đoán của nó, cũng đồng thời kéo dài thời gian, đó là thủ đoạn thường dùng của binh gia, trọng điểm không phải là làm thế nào, mà là làm thế nào cho người khác không nghi ngờ, ví dụ, chẳng phải ngươi có Xi Vưu chiến kích sao?"
Con ngươi Vệ Uyên co rút lại, như thể bắt được gì đó.
Nam tử áo xám ngữ khí bình thản: "Dùng Xi Vưu kích cho thi thể kia một đòn tàn nhẫn, sau đó phá hủy nó, hủy thi diệt tích, sự tồn tại của Xi Vưu còn mạnh hơn ngươi rất nhiều, cộng thêm thủ đoạn nhiễu loạn thiên cơ, các thần sẽ quan trắc ra hai loại công kích chí tử trên người kẻ đó."
"Vậy bọn hắn sẽ đoán được cái gì?"
Vệ Uyên khẽ nói: "... Nhân gian, Xi Vưu phục sinh, xuất hiện chiến lực đỉnh cao."
Chúc Cửu Âm lười nhác nói: "Cố ý bày nghi binh, chính là man thiên quá hải."
"Bất quá chỉ có thể kéo dài thời gian, trong khoảng thời gian nhất định, đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương, cứ yên tâm, vì lo lắng Xi Vưu phục sinh, lúc không xác định được chân tướng, bọn hắn sẽ trở nên cực kỳ thận trọng, mà ngươi cũng có thể mượn thân phận Xi Vưu để làm việc, như thế mà kéo dài khoảng thời gian này ra."
"So với ném cho Cộng Công, thì chỉ là hạ sách, miễn cưỡng dùng được thôi."
"Đã không muốn làm những mưu tính bẩn thỉu, khuấy đảo thiên hạ."
"Không muốn bẩn tay, mà chỉ muốn hưởng lợi."
Lần nữa bị mỉa mai, khóe miệng Vệ Uyên giật một cái.
Sau đó do dự nói: "Nhưng mà Xi Vưu chiến kích, hiện tại ta không thể hoàn toàn nắm giữ, mà ta dùng Xi Vưu chiến kích chắc chắn không giống với Xi Vưu thật sự." Chúc Cửu Âm không có ý kiến, Xi Vưu đang trầm mặc đột nhiên nói: "Ngươi muốn ta dạy hắn chiêu thức của ta?"
Hắn nhìn Chúc Cửu Âm.
Nam tử áo xám thản nhiên nói: "Ngươi có thể không dạy, nhưng mà nếu dạy hắn thì sẽ không còn sơ hở gì nữa, nếu thần kia chết dưới chiêu nổi danh của Xi Vưu năm xưa, tự nhiên sẽ không ai nghi ngờ."
Xi Vưu nhìn sâu Chúc Cửu Âm một cái, chậm rãi nói: "Vậy ta chỉ có thể dạy hắn."
"Thừa thế mà xuống, ta thật không có lý do gì để cự tuyệt."
"Không hổ là Chúc Cửu Âm."
Vệ Uyên kịp phản ứng, để thực hiện kế nghi binh này, nhất định phải dùng Xi Vưu chiến kích thi triển tuyệt kỹ năm xưa, dù là vì đại kế Thần Châu, Xi Vưu cũng không thể không truyền thụ chiêu này cho mình.
Chuyện này cũng nằm trong tính toán của ngươi sao? Chúc Cửu Âm.
Trong lòng Vệ Uyên cảm khái, lại mong A Lượng mau xuất hiện a.
Sau đó bị Xi Vưu giày vò một trận, đám lão làng thượng cổ này dùng phương pháp dạy học cũng chỉ có một kiểu, vẫn là kiểu học cổ xưa là làm bài tập đến chết.
Thật là chỉ cần học được bất tử thì cứ đâm đầu vào chỗ chết mà học.
Vệ Uyên lần này nghiến răng nghiến lợi, dốc toàn lực học cho bằng được chiêu kia.
Bất quá bị đâm bao nhiêu lần trên đường, Vệ Uyên căn bản không muốn nhớ lại.
Đơn giản đó là thảm thiết đến mức Vệ Uyên hận không thể cho mình một phát vật lý mất trí nhớ.
Lúc rời đi, Vệ Uyên nhìn Chúc Cửu Âm*: "Cảm ơn, còn có, xin lỗi..."
Vệ Uyên gãi đầu, nói: "Lãng phí quân cờ tốt vừa rồi của ngươi."
Chúc Long nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Không sao."
Vệ Uyên nói: "Sao lại không sao, ta thật sự cảm thấy rất có lỗi, nếu đổi thành người khác dùng cái này để khiêu khích thiên hạ, nhân cơ hội mà lên, khẳng định..."
Âm thanh còn chưa dứt, nam tử áo xám lơ đãng nói: "Chung quy vẫn là gạt ngươi thôi."
"A??!"
Vệ Uyên nụ cười áy náy ngưng kết.
"... Gạt, gạt ta?"
Chúc Cửu Âm vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Kế sách từ xưa đến nay, cứ đơn giản và trực tiếp mới là thượng sách, quan trọng là sự quyết đoán và nắm bắt thời cơ trong chớp mắt, còn những kiểu kế liên hoàn, mỗi khi có thêm một vòng thì tăng thêm khả năng thất bại, một bước sai là toàn bộ kế hoạch sẽ hỏng, muốn để hai hổ tranh chấp rồi ngồi ngoài quan sát, sao có thể đơn giản như vậy."
"Đối phương cũng không phải là đồ ngốc."
"Cho nên... là lừa ta?"
Nam tử áo xám nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Phải, không làm thế sao lấy được lời hứa của ngươi, còn làm sao để ngươi ngoan ngoãn mà cùng Xi Vưu học võ? Khó mới thấy được kẻ gan dạ quyết tuyệt, còn tự mình phát động công kích, tự dùng máu thịt để trải nghiệm chiêu thức, cảm ngộ sức mạnh của chiêu thức đó, thật thú vị."
Nụ cười mặt nạ của Vệ Uyên vỡ nát.
Ngươi mẹ nó...
Chúc Cửu Âm!
Thái dương gân xanh kéo căng lên.
Hóa ra tất cả đều là âm mưu, thật thiệt mình vừa rồi còn thấy áy náy.
Cứng, cứng, tay nắm cứng lại.
Thật muốn cho ngươi một quyền vào mắt!
Vệ Uyên nghiến răng, tay trái nắm chặt, tiến lên trước một bước.
Hình Thiên và Hiên Viên vội vàng kéo hắn lại: "Bình tĩnh, bình tĩnh lại đi A Uyên, đầu óc của chúng ta không đấu lại hắn đâu!"
"Không đúng, cái gì mà đầu óc chúng ta không đấu lại hắn?!"
Hình Thiên và Hiên Viên liếc nhau, đồng thanh: "Chúng ta vốn không có đầu óc mà!"
Vệ Uyên giận dữ.
Đừng có xếp ta chung với các ngươi!
Vệ Uyên tức giận rời đi.
Chúc Cửu Âm nhàn nhã uống trà, Thần Nông bên cạnh trầm mặc, Chúc Cửu Âm thản nhiên nói: "Muốn nói gì?"
Thần Nông có dáng vẻ bốn năm mươi tuổi nói: "Ta chỉ muốn hỏi, nếu như A Uyên lựa chọn xuất thủ với Cộng Công, người đã đối xử tốt với mình, thì ngươi sẽ làm gì?"
Chúc Cửu Âm thản nhiên nói: "Hôm nay hắn có thể vì đại nghĩa mà phản Cộng Công, ngày khác có thể vì đại nghĩa mà vung kiếm với ngươi và ta, còn đại nghĩa do ai định ra? Chẳng qua chỉ do chính hắn mà thôi, nếu như hắn thật sự ra tay với Cộng Công, dù ta không giết hắn thì cũng tuyệt đối không cùng chung đường."
Hắn nhìn về phía Thần Nông, ý tứ sâu xa nói: "Ngươi muốn nghe ta nói như vậy sao?"
Thần Nông dò hỏi thất bại, đành cười chuyển sang đề tài khác.
Nói: "Nhưng mà ta muốn hỏi, ngươi nói với Uyên khuấy động đại thế, nhân cơ hội đặt chân kế hoạch."
"Ngươi thật sự không làm được sao?"
Nam tử áo xám ngón tay trắng nõn thon dài, thưởng thức chén trà, khóe miệng hơi cong lên, dáng tươi cười thâm trầm, thản nhiên nói: "Ngươi đoán."
Bạn cần đăng nhập để bình luận