Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 199: Lại từ ta dãn gân cốt một cái

Chương 199: Để ta giãn gân cốt một chút
Vũ Dục đẩy cửa ra, bước ra đường phố thành Triều Ca.
Hắn thấy cư dân Triều Ca đều mặc những bộ quần áo đẹp nhất của mình. Bởi vì phần lớn mọi người đều muốn làm chiến sĩ chống cự Hung Thú, hoặc đi trồng lương thực rau quả, rất ít người làm nghề dệt, nên thường ngày mọi người bất kể nam nữ đều mặc quần áo thú, còn vải vóc đường may tinh xảo là thứ xa xỉ ở nơi này. Nó biểu trưng cho việc một chiến sĩ bỏ vũ khí, hay nông phu không còn trồng trọt, mới có thể dệt được vải. Ở đây, điều đó quá xa xỉ.
Ai cũng phải đấu tranh để sống tiếp. Nhưng dù vậy, nhà nào cũng có một bộ quần áo vải cổ xưa. Ngày thường họ rất quý trọng và cất giữ. Dùng để mặc vào các dịp tế tự. Vũ Dục hòa vào dòng người, đi về phía núi tế tự, hắn thấy bạn tốt Phi Ngự, người kia hình như đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm vật tế lễ trong đại tế hai mươi ngày sau, thần sắc khác thường thong dong và bình tĩnh. Câu cầu nguyện từ ‘Uyên’ đã được thông báo tới từng nhà.
Vũ Dục và Phi Ngự chào hỏi nhau, vờ như không để ý đến chuyện huyết tế, hỏi: "Hiệu quả thế nào rồi?"
Hắn đang hỏi về việc thử nghiệm trước đó. Hôm trước hắn đi bái kiến thái sư, tận mắt thấy hậu duệ Cùng Kỳ phản ứng kịch liệt khi nghe tên ‘Uyên’, dân di cư Triều Ca ở chốn Sơn Hải gian nan này, bất cứ kỹ xảo hay thủ đoạn nào có thể dùng đều đã thử qua cả. Ngay cả Cùng Kỳ cũng có phản ứng với cái tên này, họ đương nhiên không thể bỏ qua. Mười ngày nay lúc đi săn, họ đã thử dùng cái tên này đối với dị thú Sơn Hải.
Phi Ngự nhíu mày đáp: "Có tác dụng, nhưng hiệu quả rất kỳ quái."
Hắn giải thích: "Ví dụ như những con Hung Thú yếu ớt, hoàn toàn không có phản ứng gì với cái tên này." "Chỉ những con Hung Thú mạnh mẽ, mới có thể nhận ra cái tên này, đương nhiên phần lớn chúng sẽ vừa sợ hãi lại vừa tức giận, muốn bỏ chạy, không có chút ý chí chiến đấu nào, nếu là bầy đàn thì sẽ tách ra mà chạy." "Mà con làm mồi nhử, lại không phải là con già yếu tàn tật, mà là con khỏe mạnh nhất trong đàn." "Haiz, nhờ phúc của nó, chúng ta lại bắt được không ít loại mãnh thú khỏe mạnh này, chúng là loại có hương vị ngon nhất, nếu không phải chúng tự động chạy đến, bình thường khó mà bắt được." "Ngược lại, những Tổ có dòng máu mạnh, như hậu duệ Thao Thiết, lại vừa sợ hãi vừa chờ mong, tựa như cái tên này sẽ mang đến chỗ tốt nhất định."
Vũ Dục nghe rất chăm chú, hỏi: "Những con Hung Thú đó phản ứng với cái tên này có tiêu chuẩn gì không?"
Phi Ngự nghĩ nghĩ, đáp: "Có lẽ là những con có tư cách được ghi trong Sơn Hải Kinh thì sẽ phản ứng."
"Sơn Hải Kinh?"
"Ừm, ta nghĩ, vị Uyên này hẳn là một chiến sĩ cường đại thời cổ đại, để tôi luyện sức mạnh của mình, nên đi khiêu chiến những con mãnh thú được lưu danh trong Sơn Hải Kinh, cuối cùng mới khiến đám hung thú này ghi nhớ, ha… Những Hung Thú được ghi trong Sơn Hải Kinh, phần lớn cũng có phương pháp truyền thừa riêng của chúng." "Chúng biết tránh né nguy hiểm gì, biết tìm thức ăn và nước uống ở đâu, giống như người vậy." "Cho nên cái tên của loại cường giả này, bọn chúng chắc chắn cũng truyền xuống."
Phi Ngự, một chiến sĩ trong tộc trả lời, ngừng một chút rồi nói đùa: "Nhưng mà, ta so sánh những thứ ghi trong Sơn Hải Kinh thì thấy, những con bị ghi chép cách ăn như thế nào lại càng có phản ứng mạnh nhất, cứ như thỏ thấy sấm." "Có lẽ vị Uyên này năm đó đã từng nếm qua chúng."
Vũ Dục im lặng.
Phi Ngự lắc đầu, cười: "Đùa chút thôi, đám Hung Thú đó cùng chúng ta đánh giết nhau lâu như vậy, đâu thấy chúng sợ hãi nhiều như vậy, nếu thật sự đã từng nếm qua chúng, thì chúng phải sợ hãi rồi, chúng ta cũng không cần khổ sở như vậy…" "Còn sống ở nơi này, chúng ta và chúng ăn nuốt lẫn nhau đã hàng trăm hàng ngàn năm rồi."
Hắn càng nói càng cảm thấy buồn bã, nhất thời không còn lời nào để nói.
Hắn và Vũ Dục là chiến sĩ và vu sư trong tộc, nhưng khi ra ngoài đường, nhìn xuống từ trên cao, họ cũng chỉ là một người dân bình thường vô nghĩa ở thành Triều Ca mà thôi, ai nấy đều mặc bộ quần áo đẹp nhất, mắt nhìn phía trước bước theo, lặng lẽ không nói gì, như những hạt cát xoáy tròn, như mỗi người trong cuộc sống bình thường, tụ họp về phía trung tâm.
Nơi đó là một ngọn núi...
Cành cây to như cánh tay người, nếu không thì quá gầy, rễ cây xới tung đất bùn ẩm ướt, phơi mình dưới ánh mặt trời, như chân nhện dữ tợn, phía trên những rễ nhỏ như hình dáng bàn chân nhện, đan xen nhau, như những mũi giáo, trông mà giật mình. Từng con mãnh thú hội tụ, chạy về cùng một hướng. Sinh vật đều có bản năng tránh họa. Khi chúng biết đến cái tên truyền đời kia xuất hiện, chúng sợ hãi. Chúng truyền lại cái tên đó, nhưng khi phát hiện ra cái tên này chỉ là giả dối, chỉ là thứ nhân loại dùng để dọa chúng, nỗi sợ hãi, kinh hãi lúc trước đều biến thành sự phẫn nộ dữ dội.
Một con dị thú sống sót từ thời viễn cổ đáp: "Uyên không thể nào còn sống."
‘Ta đã tận mắt thấy hắn chết rồi mà, chỉ một cái tên thôi mà cũng dọa được các ngươi, lũ người đó sẽ cười vào mặt chúng ta đó.’
Mãnh thú không nói gì, chỉ là càng thêm tức giận. Con dị thú dưới cơ duyên xảo hợp sống sót từ thời đại thần thoại, tựa như một con chiến mã, mình trắng đuôi đen, cái sừng trên trán trải qua năm tháng dài dằng dặc đã hóa thành dáng vẻ Thương Long, khi nó thở ra, bạch khí giống như Giao Long, nó có móng vuốt nhọn và răng sắc. Đó là Bác, lấy Bác mà hóa rồng.
Chúng xuyên qua khu rừng đặc trưng của thời đại thần thoại, ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Nơi đó là một ngọn núi...
Lễ cầu nguyện bắt đầu, Phi Ngự và Vũ Dục đứng ở hai vị trí khác nhau. Lần tế tự này không phải là cấp độ toàn dân tham gia, nhưng cũng có mấy ngàn người. Họ mặc trang phục cổ xưa, bao quanh ngọn núi này, miệng hát những ngôn ngữ cổ xưa. Những câu này bọn họ đã học từ khi còn bé, chỉ là lần này nhiều thêm vài âm tiết, nhưng vì trước đó đã chuẩn bị ở nhà, nên đọc rất trôi chảy, Phi Ngự không quá quan tâm đến kết quả của lễ tế, còn Vũ Dục thì trong lòng căng thẳng đến cực độ.
Uyên,
Uyên
Sau thời gian xa cách thật lâu, cái tên này được gọi bằng ngôn ngữ thời Tam Hoàng Ngũ Đế, lại một lần nữa được người ta xướng lên, tựa như xuyên qua lịch sử, dưới ngọn núi hùng vĩ trang nghiêm kia, có một đạo linh mạch xoáy như rồng cuộn, trên linh mạch có một sắc lệnh, chữ viết trên đó đang từng chút từng chút hiện lên theo âm thanh kêu gọi. Sau đó, nó nhanh như chớp, nuốt chửng linh mạch chưa từng bị chiếm đoạt này.
...
Trong phòng bảo tàng, Vệ Uyên vừa ăn cơm xong, miệng ngậm ống hút, cốc hồng trà đã cạn hơn phân nửa, hắn đang chậm rãi tìm kiếm thông tin về thành phố Anh Đào Kyoto, để chuẩn bị cho việc tặng đồ sắp tới, vừa định lật trang kế tiếp, thì bỗng dừng lại, đầu óc Vệ Uyên choáng váng, tựa như nghe thấy ai đó đang gọi mình, là một thanh âm rất xa xôi, rất xa xôi, tầng tầng lớp lớp, cực kỳ phức tạp. Trên tay hắn, con ấn tỉ không thể bị khống chế nổi lên. Con ấn tỉ vốn đã hao hết thần lực, bên trong lại hiện ra từng tia lưu quang màu vàng.
Tế tự bắt đầu.
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, lập tức tắt máy tính, mang ba món đồ thanh đồng khí về tĩnh thất, đóng cửa sổ, rồi dùng bùa phong bế bốn phía, để phòng ngừa linh thể xâm nhập, cũng tránh để khí tức của mình tiết ra ngoài, khỏi gây phiền phức không cần thiết, sau đó thả ấn tỉ lơ lửng, ấn tỉ Sơn Thần phát sáng. Con ấn tỉ này tựa hồ cũng sớm đã không nhịn được, phát sáng rực rỡ. Sau đó trực tiếp mượn sức từ lễ tế bên ngoài thành Triều Ca, kích hoạt cộng hưởng của thanh đồng khí. Đường vân trên thanh đồng khí lóe sáng rồi tan ra, giống như sắt và lửa, như ngọn lửa màu xanh vàng.
Vệ Uyên thấy một dãy núi cực kỳ hùng vĩ, cực kỳ cao lớn. Hắn nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình, một lần rồi một lần, cảm giác trong ngọn núi kia hình như có gì đó đang cộng hưởng với mình, Vệ Uyên thở ra một hơi, sự việc đến nước này thì chỉ có thể liều, không còn hối hận hay do dự gì nữa, năm ngón tay nắm chặt ấn tỉ trong tay, khép hờ hai mắt, một sợi thần hồn được thần tính phù hộ bay vào phía thanh đồng bàn đối diện.
Bay vào Triều Ca.
Ngay khi vừa bay vào, Vệ Uyên cảm thấy bên cạnh linh mạch ngọn núi này còn có một ý thức đang ngủ say, nhưng rất nhanh hắn đã không còn thời gian nghĩ đến điều đó nữa, hắn cảm thấy ngay khi vừa bước vào Triều Ca, mình liền bay thẳng vào ngọn núi, bây giờ tựa như bị vây trong một màng mỏng hỗn độn, toàn thân đều cảm thấy bị trói buộc, khó chịu vô cùng.
Còn giờ, đã đến giai đoạn cuối của tế tự, các chiến sĩ nửa thân trên trần trụi khiêng huyết nhục tế tự. Họ bước từng bước đến nơi cao nhất, giữa âm thanh trầm thấp của nhạc cụ. Đặt một chiếc đỉnh lớn, có văn Thao Thiết, xuống đất. Dang hai tay, quỳ xuống đất, không ngừng cầu nguyện.
Bỗng nhiên, Vệ Uyên cảm thấy một sự nhẹ nhõm, tựa như cảm giác bị trói buộc sắp thoát ra được, hắn theo bản năng dùng sức, cũng chính lúc này, Phi Ngự bỗng nhiên phát hiện mặt đất bắt đầu rung nhẹ, ban đầu rung nhẹ, sau đó lan rộng ra không ngừng, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, đáy mắt Vũ Dục hiện lên vẻ mừng rỡ. Thế nên, họ đã nhìn thấy linh mạch dưới đất, khí cơ thiên khung, huyết nhục tế tự.
Ba thứ tụ hội, dưới con mắt của vô số người dân Ân Thương, rơi xuống vị trí trung tâm tế tự.
Trời chở, đất che, người mang.
Loáng thoáng hóa thành một thiếu niên đạo nhân.
Thế là tiếng cầu nguyện càng ngày càng cao, hòa cùng âm thanh chuông nhạc và tiếng đồng, trang nghiêm và hùng vĩ. Thanh âm này vang vọng bên tai Vệ Uyên, từng lớp từng lớp, đó là văn tự thời Tam Hoàng Ngũ Đế, đang gọi hắn, để hắn nhớ lại lần đầu gặp gỡ vị vu nữ cao ngạo kia, còn cả lần đầu gặp gỡ Vũ, đã từng có những cuộc đối thoại tương tự.
"Cho nên, phải gọi ngươi thế nào?"
"Uyên."
Đã rất lâu rồi hắn không được ai gọi cái tên này, cho dù là Nữ Kiều cũng sẽ không dùng văn tự cổ xưa.
Cuối cùng, huyết nhục cùng linh khí núi non hỗn hợp hóa hình, Vệ Uyên nhìn thiên địa này, toàn thân cuối cùng cũng thoải mái.
Hắn lựa chọn hóa thành thiếu niên, phân biệt với chính mình ở Nhân Gian Giới, vừa thoát khỏi trói buộc khó chịu, gần như vô ý thức híp mắt, vươn hai tay, lười biếng duỗi lưng một cái, thế là, toàn bộ tổ mạch chi sơn, theo động tác này của thiếu niên đạo nhân, rung lên nhẹ nhàng.
Thiên địa thời đại thần thoại à.
Vệ Uyên thất thần mà hoài niệm.
Hắn khẽ mỉm cười, rồi lại chỉ thở dài: "Trời cao bao la, đã lâu không gặp."
Âm thanh bình thản, lại như cơn gió từ đỉnh núi thổi xuống, vang vọng bên tai mọi người. Cũng khiến cho những đàn thú đang chạy về phía này dừng chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận