Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 410: Ta biết bảo hộ ngươi

Chương 410: Ta biết bảo hộ ngươi Sơn Hải giới Cơ thể của Khoa Lâm sau khi được chữa trị vết thương do trúng độc thì từ từ bắt đầu hồi phục.
Thần linh Khoa Nga trực hệ con cháu, bất kể là sức mạnh hay khả năng hồi phục đều vượt xa người bình thường, với tốc độ này, có lẽ chỉ cần thêm hai đến ba ngày nữa là nàng có thể hồi phục lại đến mức có thể chiến đấu.
Điều này khiến Vệ Uyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong lòng.
Vì lo lắng việc ở lâu một chỗ sẽ thu hút sự chú ý của bầy hung thú, nên thời gian qua Vệ Uyên không ngừng dẫn Khoa Lâm cùng Sơn Thần đánh du kích, trình độ đánh nhau của Bác Long thì tạm thời không bàn đến, nhưng tốc độ chạy trốn thì tương đối tốt.
Vệ Uyên cầm kiếm đi phía trước, mũi kiếm nghiêng chống xuống mặt đất.
Bác Long cõng Khoa Lâm ở phía sau.
Còn Sơn Thần đồng tử thì dùng độn thổ thuật, không ngừng đi lại xung quanh làm trinh sát.
Khung cảnh này, nếu để những hung thú không biết nội tình nhìn thấy, chắc chắn sẽ xù lông, sau đó đau khổ muốn tuyệt vọng Chính là tên nhóc ngươi dẫn đầu bếp vào núi sao?
Sau đó, Sơn Thần đồng tử sẽ vinh dự đứng đầu bảng xếp hạng tên khốn kiếp của Sơn Hải giới.
Vệ Uyên trong lòng buồn bực nghĩ về những chuyện lung tung này.
Để Khoa Lâm mau chóng hồi phục, bọn họ cần tìm được nhiều linh dược hơn, nhờ có Sơn Thần đồng tử là thổ địa xà, họ đã thành công tìm thấy không ít linh dược ẩn nấp, giúp vết thương của Khoa Lâm hồi phục, lần này lại tìm được một tòa thành cổ bị bỏ hoang.
Không biết từ thời đại nào, trải qua sự bào mòn của năm tháng, thành trì này chỉ còn lại tàn tích tường đổ.
Bác Long đi săn mồi, Vệ Uyên thì tìm được một mảnh bia đá vỡ.
Vươn tay chạm vào những đường vân trên bia đá.
Đây coi như là một trong những nghề nghiệp quen thuộc của hắn.
Vệ mỗ không phải đầu bếp gì cả, ta là sử quan."Ngươi nhận ra những chữ này?"
Khoa Lâm chán nản, chú ý đến hành động của Vệ Uyên, có chút hiếu kỳ: "Đây là văn tự của rất lâu trước kia, sao, hiện giờ tộc Viêm Hoàng ở Trung Nguyên còn dạy những văn tự này sao?"
Vệ Uyên quay đầu lại, nhìn thấy sự hiếu kỳ trong đáy mắt vị nữ tử oai hùng này dù nàng có cố ngụy trang, khí khái hào hùng toát lên trên người là không thể giả được, một người có dáng vẻ hiên ngang như vậy, mị lực không chỉ nằm ở dung mạo, Vệ Uyên lắc đầu, đáp lại: "Cũng không hẳn, ta chỉ là hiểu một chút xíu."
Vừa nói, Vệ Uyên vừa tiến lại gần bia đá, hắn vừa mới đến gần đã cảm nhận được ở đây có một luồng khí tức không quá mạnh, đột nhiên bước lên phía trước, cúi đầu xuống, nhìn thấy một bé gái mặc đồ trắng, khiến hắn giật mình.
Sau đó hắn nhảy lùi lại ba bước, mặt đầy vẻ cảnh giác nhìn bé.
Vệ Uyên không cảm nhận được khí tức gì trên người nàng, nghĩ nghĩ, ở khoảng cách an toàn, hắn cười khẽ rồi ngồi xổm xuống, vươn tay: "Chào ngươi, tên ngươi là gì?""Là nhân loại sao? Hay là chủng tộc gì?"
Vệ Uyên nghĩ một hồi, học theo lão thiên sư, lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo sữa thỏ trắng đưa đến.
Mỉm cười nói: "Chúng ta không có ác ý."
Bé gái kia cảnh giác nhìn hắn, nhưng sự cảnh giác ấy dường như bị hương thơm ngọt ngào thoang thoảng của kẹo sữa dần dần hóa giải, Vệ Uyên tiến thêm một chút, bé gái kia khẽ động lòng, đưa tay ra nhận kẹo, nhưng khi vừa cầm lấy kẹo thì đột nhiên cúi đầu xuống cắn tay Vệ Uyên một cái thật mạnh.
Vệ Uyên đau đến run tay, chiếc kẹo bị văng ra ngoài.
Bé gái nhanh tay bắt lấy kẹo, rồi vèo một cái biến mất không biết đi đâu.
"Hí. . . Đủ cảnh giác đấy, răng cũng nhọn ghê."
Vệ Uyên nhìn bàn tay, thấy có vết răng nhợt nhạt phía trên, rướm máu tươi, nhận ra bé gái đã chạy xa, hắn không đuổi theo, mà dồn sự chú ý lên tấm bia đá, giải nghĩa những văn tự đó, bên kia Khoa Lâm cũng đã đọc qua vài đoạn.
"Tấm bia đá này dùng để ghi chép."
Là một câu chuyện.
Vào thời xa xưa, rất lâu trước đây, nơi đây vốn là vùng đất phì nhiêu, sông ngòi chảy qua rừng rậm, mọi người sống cuộc sống tươi đẹp, thủ lĩnh ở đây có một cô con gái xinh đẹp, cô gái này được mọi người yêu thương chiều chuộng từ nhỏ, và cũng đáp lại mọi người bằng sự lương thiện và yêu mến.
Nhưng trong một lần đi mạo hiểm, nàng bị vây quanh, có một chàng thanh niên oai hùng đến từ Trung Thổ cứu nàng, chàng thanh niên ấy như thần linh từ trên trời giáng xuống, dễ dàng đánh giết những hung thú kia và cả những kẻ địch của bộ tộc, mà thiếu nữ thì vừa nhìn đã yêu hắn." . . Chỗ này không rõ lắm."
Vệ Uyên giơ ngón tay lên, chỉ vào mấy dòng chữ bên dưới.
"Sau này hình như là do bọn họ yêu nhau, cùng với những chuyện khác, vị tướng quân trẻ tuổi đó cuối cùng phạm tội lớn, bị phế tu vi, trực tiếp bị lưu đày.""Vậy còn thiếu nữ kia thì sao?""Thiếu nữ cũng vì tình cảm, nên lựa chọn tự mình lưu đày, đi cùng chàng thanh niên đó.""Nhưng không được phép, họ bị lưu đày đến những nơi khác nhau.""Tựa như là vì, dù mới gặp lần đầu, nhưng họ lại có quan hệ huyết thống."
Vệ Uyên nhìn xuống phần sau, chỉ thấy một mảng lớn bột mịn do bị phong hóa, Bác Long bỗng tỉnh ngộ, miệng nhai tóp tép thứ gì đó, nói: "Thì ra là thế, thứ tình cảm không được thấu hiểu, thứ tình yêu không dung với thế tục, đúng là kinh điển."
Vệ Uyên liếc mắt con ngựa kia một cái.
Mắt Sơn Thần đồng tử sáng lên, nói: "Ngươi hiểu?"
Bác Long nuốt miếng thịt khô trong miệng xuống, cắn thêm một quả ớt cay để nhai như Latiao, dương dương tự đắc nói:"Không phải ta nói chứ, đây là quá kinh điển rồi.""Mặc dù mấy thứ kiểu « My Little Pony » cũng không tệ, nhưng trên phương diện tình cảm thì quá mức nhạt nhẽo vô vị, về sự giãy dụa trong tình cảm, về luân lý thế tục, hừ hừ, nhất định phải là « Yosuga no Sora », ta nói với ngươi nha, đây mới là... ưm ưm ưm. . ."
Bác Long bị Vệ Uyên ném một cái xuống đất.
Ớt trong miệng trực tiếp sặc vào họng, nước mắt trào ra như mưa.
Khoa Lâm nghiêng đầu, tò mò nhìn hắn: "Cái gì vậy?"
Vệ Uyên nhìn vị nữ tử anh khí, nở một nụ cười lúng túng mà không mất đi lễ phép: "Không có gì."
"Chỉ là một chút vấn đề nhỏ, ha ha, hơi... không được ổn định lắm."
Vệ Uyên nắm lấy đùi phải của Bác Long kéo ra phía sau vách tường.
Cái con rồng này ở nhân gian toàn xem cái gì vậy?!
Một quyền nện vào vách tường, tạo ra những vết nứt răng rắc, Vệ Uyên quan sát Bác Long, trên mặt con rồng này hiện lên một mảng lớn bóng tối, khóe miệng giật giật, nói: "Ngươi rốt cuộc xem được mấy thứ này ở đâu vậy. . ."
Bác Long nói: "Trên mạng á. . .""Sao ngươi lên mạng được?"". . .Máy của lão chủ ngươi."
Vệ Uyên: "Có dính virus không. . ."
Bác Long cởi mở nói: "Virus gì chứ, ta toàn trực tiếp truy cập thôi.""Trên đời làm gì có virus nào chứ!"
Vệ Uyên sau khi trầm mặc thì cố níu lấy chút hi vọng cuối cùng nói: "Xóa lịch sử duyệt web chưa?"
Bác Long ngơ người.
Bác Long im lặng.
Bác Long trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hai chân trước khác với móng ngựa, mà lại có móng vuốt giơ lên, trên khuôn mặt ngựa nở nụ cười nịnh nọt."Vệ quán chủ. . .""Ăn ớt không?""Ớt ma mới hái đó nha. . .Rất giòn."
Vệ Uyên: ". . ."
Tê liệt.
Mệt mỏi, thôi thì hủy diệt đi.
Lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy những tiếng gầm rú của thú vật, sắc mặt Vệ Uyên khẽ biến, sau đó phát giác ra có gì đó không ổn, thân hình lóe lên, xuất hiện ở một bên linh địa này, còn Sơn Thần đồng tử thì chui đầu lên từ dưới đất, vẻ mặt hoảng sợ, nói: "Không hay rồi, không hay rồi.""Triều hung thú lại đến rồi."
"Hả? ? !"
Con ngươi của Vệ Uyên co rút lại, vọt lên không trung, nhìn về phía xa xa, nơi đó từng mảng lớn hung thú chen chúc nhau xông tới, hắn thấy một vài hung thú trên người còn mang theo vết kiếm mà hắn để lại từ khi còn ở Đế Uyển, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cùng một đám hung thú.
Hung thú từ bốn phương tám hướng xông về phía nơi đây, rõ ràng là có phối hợp và chuẩn bị từ trước.
Chỉ mới liếc qua vội vàng vừa rồi, Vệ Uyên đã lập tức phán đoán, toàn bộ khu vực linh địa phụ cận đều đã bị bao vây, đây là một loại bẫy rập và bao vây có tính toán, kẻ địch rất am hiểu về Sơn Hải giới, đồng thời có khả năng khống chế hung thú ở một mức độ tương đối.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nghi ngờ bé gái đã chạy đi kia, nhưng giờ nhìn thấy nàng cũng đang mặt mày trắng bệch, lếch thếch chạy về, thì biết rằng nàng cũng bị cuốn vào, Sơn Thần đồng tử bổ sung thêm một câu: "Là tiểu gia hỏa này đụng phải một yêu thú ẩn thân, ta mới phát hiện."
Vệ Uyên ngẩng lên nhìn về phía xa xa.
Trong biển thú đang dũng mãnh kéo đến, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hỗn Độn.
Tên tứ hung một trong đã giăng bẫy ở Đế Uyển, hắn khoanh tay đứng, trên mặt không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng có một loại ác ý bao trùm lấy Vệ Uyên, hắn từng là ấu tử của Hiên Viên Hoàng Đế, từng là tướng lĩnh nhân gian, sau khi hóa thành một trong Tứ Cực, năng lực thống lĩnh yêu thú của hắn vẫn cường đại như xưa.
Giọng nói của Hỗn Độn thờ ơ: "Lần trước ở Đế Uyển, lại để ngươi chạy thoát.""Nhân gian có câu, quá tam ba bận. . .""Nên kết thúc rồi."
Vệ Uyên nhíu mày, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Sau khi nỗ lực kéo dài, ở Sơn Hải giới hắn cuối cùng vẫn không thể thật sự thoát khỏi sự truy đuổi của tứ hung, lại còn là một nhân loại mang theo thương binh, cần tìm dược liệu, ở trước mặt tứ hung nắm giữ lượng lớn hung thú ở Tây Sơn giới mà có thể chống đỡ được lâu như vậy, cũng là do kinh nghiệm Hắc Băng Đài phát huy đầy đủ tác dụng.
Và cả thuốc cao dán ngoài da.
Vệ Uyên nhỏ giọng nói trong lòng.
Khoa Lâm mặt mày nghiêm nghị không sợ hãi, tay phải rút vũ khí ra, nhưng lại bị Vệ Uyên đưa tay ngăn lại."Vết thương của ngươi vẫn chưa lành.""Vẫn là giống như trước đây, Bác Long ngươi mang theo Khoa Lâm, Sơn Thần ngươi hỗ trợ bên cạnh, ta sẽ mở một đường máu, còn Hỗn Độn, ta có biện pháp đối phó. . ."
Trên người hắn còn có một đạo khí tức Chúc Long.
Ngoài ra, không ai biết trong Tụ Lý Càn Khôn của hắn còn có một thanh binh khí có được.
Vệ Uyên vốn còn muốn mở miệng hỏi một việc, nhưng nghĩ một hồi, lại không hỏi.
Khoa Lâm ngẩn người, nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng ở tuyến đầu bảo vệ đất nước, cảm thấy loại cảm giác này rất xa lạ, hình như phải ngơ ngác một chút mới phản ứng kịp, bản thân lại trở thành người được bảo vệ ở phía sau, sau đó nàng nhìn thấy Vệ Uyên đứng chắn trước mặt, chặn tất cả hung thú ở bên ngoài, cầm kiếm trong tay, ngữ khí trầm tĩnh hứa hẹn: "Yên tâm."
Hắn nói: "Ta biết bảo hộ ngươi." . ."
--- (Dưới đây là quảng bá tin tức.)"Hiện tại, các nước xảy ra những vụ nổ không rõ nguyên nhân." «Thời sự Vụ Đô» "Viện khoa học đã tính toán ra, vết nứt kỳ lạ kia chỉ còn hơn hai mươi tiếng nữa sẽ bao trùm toàn bộ Thần Châu, mà bảy thành phố kia chỉ mới là bắt đầu, trong đó năm thành phố đã trực tiếp biến mất, hai thành phố còn lại thì các vết nứt Sơn Hải chém ra từ trung tâm, cho nên hiện giờ một nửa thành phố vẫn còn, để đảm bảo an toàn, hy vọng toàn bộ nhân viên ngoại giao của nước ta lập tức rời đi (thông tin tuyệt mật từ đại lục mới)"
"Thông tin trong các thành phố về cơ bản đã bị cắt đứt, chỉ còn lại đài phát thanh, nội bộ phát sinh hỗn loạn, có nên phái người đi vào?""Quá nguy hiểm, cự tuyệt.""Phong tỏa khu vực xung quanh." «Thông tin nội bộ» Mạng lưới tín hiệu hiện đại, truyền tin nhanh chóng.
Những tín hiệu công nghệ cao này chỉ được các thiết bị tương ứng thu nhận.
Sau đó, chỉ có những tin tức đơn sơ mộc mạc mới được phát trên radio, thứ vốn lạc hậu và ổn định nhất, có thể là thiếu niên ngã trên mặt đất, cũng có thể là người đàn ông trung niên đang lo lắng đi tìm người thân, hay có lẽ là những người bình thường đã sớm hoảng sợ trong thảm họa này, ít nhất là vào thời khắc này, họ nghe được tiếng báo hiệu đầu tiên đến từ thế giới bên ngoài.
"Đài phát thanh nhân dân trung ương.""Đài phát thanh nhân dân trung ương.""Tần số phát thanh khẩn cấp của đại sứ quán Thần Châu tại nước ngoài. . .""Tần số phát thanh khẩn cấp của đại sứ quán Thần Châu tại Ấn Độ. . .""Thần Châu đang ngừng. . .""Hiện tại xin thông báo khẩn cấp cho các thành phố, thị trấn và làng xã trên toàn quốc ""Các thành phố ở Ấn Độ, Belarus đang gặp phải các cuộc tấn công không rõ nguyên nhân, các công dân nước ta ở các thành phố dưới đây, xin vui lòng chờ ở tại chỗ để được cứu viện, nếu khu vực đang ở gặp nguy hiểm, xin vui lòng đi đến hướng đại sứ quán, nếu đại sứ quán tại địa phương mất khả năng vận hành, xin vui lòng phối hợp bộ phận vận chuyển năng lực, bộ phận dân quân chuyển dời và chữa trị.""Thần Châu và các quốc gia khác vẫn đang trong trạng thái vận hành bình thường.""Xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi cứu viện.""Nhân dân cần hết sức chú ý và phòng ngừa các hành vi phạm tội, kiên quyết phản đối hành vi xâm hại đến tài sản và tính mạng người khác trong tình huống đặc biệt, tuân thủ nguyên tắc quyền cá nhân, pháp luật Thần Châu có hiệu lực pháp lý trong mọi tình huống và mọi thời điểm, bất cứ hành vi xâm phạm quyền lợi của công dân nước ta sẽ bị truy cứu trước pháp luật, dân bản xứ giúp đỡ công dân Thần Châu, sẽ nhận được viện trợ vật chất và cứu viện từ nước ta.""Xin nhắc lại. . .""Đài phát thanh nhân dân trung ương. . .""Đài phát thanh nhân dân trung ương. . ."
Âm thanh hơi khàn, nhưng vẫn rất trầm tĩnh, khe nứt Sơn Hải đang bắt đầu bao vây lấy Thần Châu, nhưng trên bầu trời các thành phố nước ngoài đang tan vỡ, có tiếng máy bay xé gió lao qua, từng chiếc máy bay chở đầy vật tư lao ra từ những khe nứt Sơn Hải ở giữa bầu trời xanh thẳm.
"Đây là tần số tác chiến của Thần Châu, báo cáo tình hình.""A15423, đã phá vây, vật tư còn nguyên vẹn, chuyển về hàng ngũ cứu viện chiến đấu.""A15416, đã phá vây, vật tư còn nguyên vẹn, tiếp nhập vào hàng ngũ cứu viện chiến đấu.""A15146, đã phá vây. . .""A58187, đã phá vây. . ."". . . Đã phá vây, vật tư còn nguyên vẹn!""Vật tư còn nguyên vẹn, tiếp nhập hàng ngũ chiến đấu!"
Đây là thời đại của những truyền thuyết đã chết từ lâu.
Nhưng khi Thần Châu phát động hàng ngũ chiến đấu, giống như từng thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua tấm màn che, cái vốn đã là truyền thuyết ấy, đoàn máy nổ vang trời, còn ở trong Sơn Hải giới, kiếm khách rút kiếm ra, hai mắt lóe lên ánh sáng vàng, chỉ thẳng về phía một trong tứ hung, muốn chém ra một con đường máu.
Phượng Tự Vũ vỗ cánh bay tới phía trước.
Nàng đã xác định được vị trí của Vệ Uyên.
PS: Hôm nay chương thứ hai. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận