Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 645: Bên ta đại não bắt đầu kết nối

Chương 645: Đại não của ta bắt đầu kết nối
Trên lý thuyết mà nói, Bạch Trạch thuộc về Thần Thú, là một loại thần thánh bẩm sinh. Mang khái niệm Thần Thoại, đồng thời có được sức mạnh thể xác mạnh mẽ tự nhiên. Nhưng mà thật đáng tiếc. Thần chỉ là một thứ phế vật. Các thuộc tính trên bị suy yếu tới 99%. Vì thế, bị Vệ Uyên một tay lôi kéo bả vai, nửa lôi nửa kéo vào trong phòng. Còn Trương Liêu, có thể xem như một trong những tướng quân thiện chiến nhất trong mấy ngàn năm lịch sử Thần Châu mênh mông, hắn đâu phải người ngu, đương nhiên nhìn ra Vệ Uyên không hề có ác ý. Huống chi... Ánh mắt Trương Liêu đảo qua, dừng lại trên người Võ An Quân và Tây Sở Bá Vương. Là người tu hành thuộc Binh gia, nhận thức rất rõ loại khí thế áp bách đó. Giống như sau ván cờ tướng là rút đao chém giết, hết lần này đến lần khác còn đánh ra ván cờ tồi tệ. Thật là chuyện xưa nay hiếm gặp! Hai người mạnh mẽ đá nhau như gà chọi, bộc phát ra khí thôn vạn dặm như hổ. Trương Liêu cảm khái. Thế là, Bạch Trạch bị kéo vào trong phòng. Ba~! Vệ Uyên quay tay đóng cửa, đồng thời thuận tay vạch lên, ánh sáng lấp lánh xoay chuyển, tầng tầng phù văn biến hóa, trực tiếp gia cố trọn vẹn ba mươi sáu tầng trận pháp phong cấm, Vệ quán chủ khóe miệng ngậm ý cười nói: "Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, không cần lo lắng người khác quấy rầy." "Chúng ta có thể chậm rãi trò chuyện." Bạch Trạch vô ý thức lùi lại. "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Vệ Uyên rất phối hợp nói: "Hừ hừ, ngươi cứ gọi rách cổ họng cũng không ai đến đâu." Bạch Trạch: "Phá cuống họng!!! Phá cuống họng của ngươi ở đâu!" Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, vung tay đấm một quyền vào đầu Bạch Trạch. Phương thức vật lý, để Bạch Trạch tỉnh táo lại. Vệ Uyên kéo ghế ngồi xuống, lựa lời nói: "Là có chuyện, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi." Bạch Trạch trầm tư: "Thường mà nói, tính cách của ta là như thế này." "Ngươi không có chuyện gì, thì không cần đến tìm ta." "Nếu ngươi có chuyện gì, vậy càng đừng đến tìm ta..." Giọng nói bỗng ngưng bặt, Vệ Uyên ngồi phía trước, quay tay rút ra một thanh kiếm, chậm rãi dùng vải trắng lau mũi nhọn, thanh kiếm này không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc giết chóc, nổi bật trên vải trắng đều từng đợt đỏ như máu, bảo tàng quán chủ ngậm nụ cười hiền hòa: "Ngươi nói tiếp đi, ta đang nghe đây." Bạch Trạch ngậm miệng, dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: "Bất quá." "Đến thì cũng đã đến rồi đúng không." "Nghe một chút cũng không sao." Bạch Trạch, Thần Thú, toàn tri. Phế vật. Nhưng lại rất từ tâm. Vệ Uyên thu liễm tâm đùa giỡn, quay tay cất chuôi kiếm, đưa cho Bạch Trạch một đĩa trái cây tử, nói: "Ngươi cũng biết đấy, Bạch Trạch, tình thế hiện tại ngày càng nghiêm trọng, không nói cái khác, chỉ riêng việc đối mặt hiện tại, đã ít nhất là có Trọng – Chống trời chi thần, và Thủy thần Cộng Công hai người cấp bậc." Bạch Trạch vô cùng đồng ý: "Đúng vậy a." Vậy nên mau xách thùng chạy trốn thôi. Vệ Uyên thuận thế nói: "Ngươi biết bọn hắn mạnh cỡ nào đúng không?" Một con Thần Thú đầu tóc nửa đen nửa trắng, mắt cá chết lờ đờ của dân công sở cầm hộp sữa ô mai lên, phốc một tiếng cắm ống hút vào, mút nhẹ nói: "Ta biết chứ, Cộng Công cái kia mà là một trong những ứng cử viên bắp đùi của ta năm đó, khụ khụ, ý ta nói là, vốn dĩ là một trong mười cao thủ thời đại thần thoại." "Mênh mông khó lường, tính tình lại nóng nảy." "Trọng – Chống trời chi thần còn là bậc thang chiến lực thứ nhất dưới đỉnh phong thập đại truyền thuyết thời đại thần thoại." "Nói thật, nếu không phải là hắn không ngờ ngươi xuất thủ." "Nếu không phải nhân gian hạn chế khiến thần không mở được khái niệm thần thoại." "Ngươi tuyệt không phải đối thủ của Thần." Vệ Uyên khóe miệng sụp xuống. Điều này thì hắn tán thành. Nhưng mà thuyết pháp của Bạch Trạch thì hắn lại không đồng ý, cái gọi là Binh gia, cốt lõi là làm suy yếu đối phương, làm mạnh bản thân, tiến hành khai chiến ở điều kiện cực kỳ có lợi cho phe mình, còn ở điều kiện bất lợi đến mức cùng cực cho đối phương, thậm chí nhất định phải chiến thắng. Trong tư tưởng của Binh gia đây mới là điều bình thường. Rõ ràng phe mình chiếm địa lợi, mà sức mạnh yếu hơn đối phương, lại muốn vứt bỏ địa lợi mà đi đối đầu sức mạnh. Đó chính là lấy cái sở đoản của mình công kích vào chỗ mạnh của đối phương. Nếu thật có thống soái như vậy, đó là cấp bậc mà đến Triệu Quát cũng phải cười to. Thuận theo đại thế, đứng ở chỗ tất thắng, lấy cái mình mạnh để đánh vào chỗ yếu của đối phương. Thậm chí cả không đánh mà thắng quân, mới là cái mà Binh gia mười triết theo đuổi. Vừa lên đã tỏ ý đồ khai chiến không phải việc Binh gia sẽ làm. Chiến trận, chỉ là thủ đoạn cuối cùng và một vòng thắng lợi sau cùng. Cái gọi là miếu tính ở ngoài ngàn dặm, vận trù trong màn trướng, chính là như vậy. Nói ví dụ như A Lượng mà xây dựng kế hoạch chiến đấu, thì Vệ Uyên còn hoài nghi, Trọng sẽ đến chết cũng không biết có cơ hội kéo ra khái niệm Thần Thoại, một bộ liên hoàn chiêu đưa đến chết, tái diễn cảnh Tào Mạnh Đức cười to năm đó, cái gọi là ta cười Gia Cát vô mưu, cười cái tên Chúc Long thiếu trí. Sau đó vừa quay đầu liền thấy Canh Thần kết trận. Ngay tại chỗ im lặng nghẹn lời. Cho dù là Chống trời chi thần có lẽ cũng có thể cảm nhận được tâm tình của Tào Thừa tướng lúc trước. Bất quá điều này cũng sẽ làm nổi bật lên một loại danh tướng đỉnh cao khác tồn tại, đó là dù cho mưu sĩ quân sư hàng đầu đã chế định những cái bẫy tử cục trùng trùng điệp điệp, trên đại thế đã hẳn phải chết không nghi ngờ, thì loại danh tướng này vẫn có thể dẫn thân vệ xuyên thủng vòng vây tử vong. Không giảng đạo lý! Không giảng logic! Những danh tướng này phảng phất lóe lên tia sáng, giữa chiến trường gào thét tung hoành. Gió cuốn mây bay, đi sau đến trước, ly hợp sau lưng, biến ảo khôn lường. Lấy nhanh nhẹn chế địch. Giống như Hạng Vương mạnh mẽ thoát ra khỏi cuộc vi sát của quần hùng thiên hạ, như là Hạng Vũ đánh tan 560.000 quân Lưu Bang với 30.000 người, như là Lữ Phụng Tiên bị quân sư ma quỷ Giả Hủ bày kế bao vây trong thành lại dựa vào kỵ binh xông phá vòng vây, hay là Trương Văn Viễn tiêu dao trong cái chết tìm thấy đường sống. Mà binh tình thế đối ứng chính là binh quyền mưu. Lấy chính thủ quốc, lấy kỳ dùng binh. Trước tính toán sau đó đánh, kiêm tình thế, bao âm dương, dụng kỹ xảo giả. Nói cách khác người theo binh quyền mưu đồng thời quan tâm tình thế, âm dương, kỹ xảo, thuộc về cốt lõi của Binh gia. Nhân vật tiêu biểu không hề nghi ngờ, là Hàn Tín, Gia Cát Lượng. Và nói thêm ra một chút, Công Tôn Ưởng, cũng chính là Thương Ưởng, cũng thuộc về binh quyền mưu. Hiện tại trong mười quyển binh quyền mưu, «Công Tôn Ưởng» đứng đầu trong số đó. Công Tôn Ưởng kỳ thật được xem là đệ tử của Ngô Khởi và Lý Khôi, chịu ảnh hưởng lớn từ học thuyết của hai người này. Mà Binh gia mười triết thì Ngô Khởi phải gọi là sư tổ. Là đồ tôn trực hệ của Khổng Tử. Thời đại đó người đọc sách chịu ảnh hưởng của cả hai bên, làm sao có thể không học Lục Nghệ Nho gia? Công Tôn Ưởng mặc dù xét theo ý nghĩa thì là người có nền tảng Nho gia, nhưng cống tích lớn nhất cả đời của ông là bên Pháp gia, mặc dù là một trong những nhân vật nổi tiếng nhất của Pháp gia, có liên quan gì tới một trong thập đại kinh điển về binh quyền mưu do ta viết đâu? Một học sinh Nho gia, mặc dù đã lập ra pháp luật nhưng lại không hề có ý muốn mưu phản. Không phải là một đại sư về binh quyền mưu giỏi. Mà khi đối diện với binh quyền mưu đỉnh cao, chỉ có binh tình thế mới có thể xông thủng một cách không giảng đạo lý, đem tương ứng đối phương, đối mặt với những người như sinh ra là để gào thét ngang dọc trên chiến trường, cũng chỉ có binh quyền mưu có thể từng tầng từng tầng vây giết đến chết. Mà nếu như A Lượng lần trước ở đây, hắn khẳng định đã lên kế hoạch dự trù đối với khả năng Thạch Di tham chiến. Chúc Cửu Âm cần phải kiềm chế chiến lực cấp cao của đối phương ở phía sau. Bên mình rất cần một người thông minh khác. Nói một cách khác, cả phòng toàn những kẻ binh tình thế, cả đám chỉ biết phóng xe tăng lao lên. Đều không biết quan sát tình hình. Cần một người thuộc binh quyền mưu! Ra đây, chúng ta cần ngoại trang đại não, A Lượng! Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Vệ Uyên càng ngày càng rạng rỡ ôn hòa, hơi tiến về phía trước, nói: "Đúng vậy a, đúng vậy a, nếu như không phải là có Bạch Trạch ngươi, ta chắc chắn không biết được những chuyện này đâu, về điểm này, thật sự rất muốn cảm ơn ngươi đấy." Bạch Trạch có chút không tự nhiên: "Kỳ thật cũng không có gì, bất quá, dù sao thì ta cũng biết được nhiều hơn một chút thôi." "Làm tốt lắm, Bạch Trạch, ngươi thế nhưng là lập được đại công đấy." "Những điều này đâu phải ai cũng biết!" "Phải, là à..." "Đúng vậy a, dù sao thì đối thủ này là thập đại cao thủ thời đại thần thoại đó, nếu như không phải có ngươi, ta làm sao mà có được tình báo chi tiết như vậy, Bạch Trạch, công lao của ngươi có thể nói là rất lớn!" Bảo tàng quán chủ mỉm cười. Lúc cười mắt híp lại, vẻ mặt vô cùng thành khẩn. Thành khẩn đến nỗi bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy lời hắn nói là xuất phát từ đáy lòng. Nhưng mà, đây là lời nói dối! Nếu hỏi tại sao, năm đó hắn thiếu chút nữa là ôm cả bình gốm tham gia vào đội hình đối đầu Cộng Công ở tiền tuyến, sao có thể không biết Cộng Công mạnh cỡ nào chứ, lời nói bất quá chỉ là vì mê hoặc tên phế vật trước mắt, và nói một cách trực tiếp, đủ để chứng minh gã này không đáng tin chút nào. Nam nhân này, xuất từ Đồ Sơn thị! Nhưng Bạch Trạch thì một mực chỉ được xem như món đồ trang sức hoàn toàn không nghĩ đến điều này, được Vệ Uyên khen ngợi và tán dương đúng lúc, từng bước từng bước tiến lên phía trước. Vệ Uyên nở một nụ cười tự giễu nói: "Nói thật thì nhân gian đối mặt với đối thủ như vậy, còn có cái gì tồi tệ hơn được nữa chứ." Bạch Trạch choáng váng, nói: "Đúng vậy a, đồng thời đối mặt với một trong thập đại đỉnh cao cùng với Đại Hoang." "Còn có cái gì tệ hơn cái này nữa sao?" Vệ Uyên mỉm cười: "Cho nên ta cũng muốn hỏi ngươi một chút thông tin của đối thủ khác." "Liên quan tới cái này cũng nhờ cả vào ngươi." "Dễ thôi, dễ thôi." Bạch Trạch vỗ ngực, hết sức đồng ý, thầm nghĩ. Đây chính là có bắp đùi vui như mở hội sao? ! Hiên Viên, ta giác ngộ rồi! Sau đó nhìn thấy Vệ Uyên thân thiết cầm tay hắn, ấn vào một trang giấy, vào thời khắc mấu chốt, bản năng xu cát tị hung của Bạch Trạch đột nhiên nổi lên, phản ứng của hắn thực sự tương đương với con mèo ngủ say bị ai đó vuốt đuôi vậy. Bàn tay Bạch Trạch dừng lại. Nhìn thấy dòng chữ trên đó: "Mở..." Bạch Trạch câm lặng, trực tiếp nuốt lời xuống bụng. Cái tên này không thể nói ra được. "Cái... quái... gì...!?" "Đây là... Khế Ước? !" "Đồ gốm nhà ngươi muốn kéo ta xuống nước? !" Bạch Trạch nhận ra những hoa văn vô nghĩa kết hợp thành chữ ở trên mảnh giấy kia là gì, khóe miệng giật giật. Cái cục diện tồi tệ hơn đối mặt với một Đại Hoang thập đại thiên thần là gì chứ? Là hai Đại Hoang thập đại thiên thần! Tay phải gân xanh nổi lên, bộc phát sức mạnh của Thần Thú. Vệ Uyên mang nụ cười cố sức ấn xuống, tay phải trắng nõn thon dài của hắn cũng nổi đầy gân xanh. "Không có việc gì, nhanh thôi." "Không có chút đau nhức nào đâu." "Làm xong tờ này, chúng ta chính là đồng chí." Bạch Trạch một tay kẹp vào cạnh bàn. Bỏ mẹ cái vui vẻ! Ta chỉ muốn nằm thắng thôi. Hắn cười đến cứng ngắc: "Nhưng mà, ta là phế vật mà!" Vệ Uyên lắc đầu, thật tâm chân thành mặt đầy tha thiết nói: "Không, ngươi không hề là phế vật!" "Ngươi đã rất cố gắng rồi!" Vệ Uyên lần đầu tiên có thể sinh ra đồng cảm với Cơ Hiên Viên. Khóe miệng Bạch Trạch giật giật, đánh mấy cái rùng mình. Vẻ mặt đưa đám nói: "Ngươi đừng dùng ngữ khí của Cơ Hiên Viên, giống hệt hắn đấy!" PTSD tái phát! "Cơ Hiên Viên chẳng phải là bắp đùi của ngươi sao?" "Là... nhưng hắn thỉnh thoảng cũng hố mình lắm." Bạch Trạch ra sức giãy dụa, ngăn cản khả năng bị Uyên nào đó trực tiếp bán đi, Vệ Uyên thở dài, đành phải từ bỏ ý định ký khế ước, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Được thôi, ngươi đã không muốn, thì ta cũng không nên ép ngươi, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà thả ngươi, chỉ cần ngươi ra khỏi cái cửa này, khẳng định lại chạy đi vớ vẩn mò cá." Ừm, đây là hành vi đã được sự cho phép từ Hiên Viên. Sư xuất nổi danh. Bạch Trạch nghiến răng nghiến lợi nhìn cái gã cản đường trước mắt. "Ta chỉ là muốn tìm bắp đùi thôi." Vẻ mặt Vệ Uyên thành khẩn: "Trên đời này không có bắp đùi nào là miễn phí, chức trách và nghĩa vụ đi đôi với nhau." "Chúng ta cần giúp đỡ lẫn nhau." "Ta có thể thay Cơ Hiên Viên bảo vệ ngươi, nhưng ngươi cũng cần phải bỏ chút gì đó ra đúng không?" Trong lúc Bạch Trạch đang trầm ngâm suy nghĩ, Vệ Uyên nói: "Vậy như vầy, ta không bắt ngươi ký khế ước nữa, hay là ngươi giúp ta tìm A Lượng đi?" Bạch Trạch: "Hả?!?" "Được." Vệ Uyên mỉm cười, đem mạch suy nghĩ đã thấy trong Hà Đồ Lạc Thư nói một lần. Đây mới thật sự là mục đích. Bạch Trạch là phế vật, nhắc lại một lần nữa. Vậy nên bảo Bạch Trạch làm thêm giờ, hắn sẽ không chịu đâu, thậm chí còn dùng mọi mánh khóe gian lận. Nhưng nếu nói bảo Bạch Trạch ký giấy bán mình thì gã này lại quay sang thuyết phục để hắn làm thêm giờ. Cái gọi là «Lý luận mở cửa sổ» kết hợp lý thuyết Kazuma với chân lý nhân loại. Ngay từ đầu đã không hề có khế ước nào cả, hết thảy đều là để Bạch Trạch ngoan ngoãn làm thêm giờ. Cái chiến thuật này có nguồn gốc từ sự hiểu biết của Hiên Viên Đế với Bạch Trạch. Bạch Trạch như có điều suy nghĩ: "A Lượng, Gia Cát Vũ Hầu sao? Cái người toàn năng đó à?" Vệ Uyên gật đầu mỉm cười. Bạch Trạch cảnh giác nhìn Vệ Uyên: "Ngươi cam đoan ngươi sẽ không tiếp tục bắt ta làm thêm giờ chứ?" Vệ Uyên duỗi ngón tay trực tiếp chỉ trời, trang nghiêm thề: "Ta thề, lời ta nói tuyệt đối xứng đáng với tiên tổ và trưởng bối." Tỉ như Đồ Sơn thị. "Tuyệt đối không nói dối, bằng không mà nói, cứ để tổ tiên ban đêm đến tìm ta, khiến ta cả đêm không ngủ được yên." Hiên Viên, Thần Nông Thị, Hình Thiên cùng hắt hơi một cái. Thấy Vệ Uyên đã nói vậy, Bạch Trạch lúc này mới miễn cưỡng gật đầu. "Vũ Hầu..." "Mà liên lạc với hắn, liệu có khó không?" "Khó lắm, không biết a." Vệ Uyên cười rạng rỡ: "A Lượng tính tình rất tốt, lại vô cùng có tinh thần trách nhiệm, trong lịch sử rất nhiều người công kích hắn chẳng phải là vì cảm thấy hắn việc gì cũng ôm vào mình, dẫn đến thân thể suy nhược, sớm qua đời, lại làm quan viên Quý Hán không được rèn luyện, quen nằm thắng, không có kinh nghiệm sao?" Mắt Bạch Trạch sáng lên. "Và nói trừ võ công không được, còn lại cái gì hắn cũng thuộc cấp bậc thiên tài cả." "Văn học, hội họa, âm nhạc, phát minh, đạo pháp, binh gia, trị quốc, hậu cần, nội chính, pháp luật, chỉ cần biết thì đều là tiêu chuẩn hàng đầu, cái gì cũng biết." Vệ Uyên chân thành. Bạch Trạch bừng tỉnh hiểu ra, mắt lóe lên ánh sáng. Một bắp đùi thông minh, phẩm đức hoàn mỹ không tì vết, mà cái gì cũng tự mình giải quyết? ! Quá tuyệt vời! Vệ Uyên nhìn Bạch Trạch nhiệt tình bừng lên, mang nụ cười giống như các thầy cấp 3 dụ học sinh lên đại học, nói: "Yên tâm đi, tìm A Lượng về, Bạch Trạch ngươi sẽ nhàn nhã thôi." "Dù sao, hắn cũng là toàn tài mà." Bảo tàng quán chủ nâng chén trà nhấp một ngụm, hai mắt híp lại. Có vẻ như, có hơi hiểu một chút niềm vui của Chúc Cửu Âm. Bạch Trạch đáng thương bị Đồ Sơn Uyên đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nhưng rất nhanh, Bạch Trạch nhíu mày, nhìn Vệ Uyên: "Về cơ bản thì Logic không có vấn đề, nhưng còn thiếu một cái mấu chốt." "Mấu chốt?" "Đúng, mấu chốt." Bạch Trạch nói: "Chỉ cần đáp ứng điểm này, ta có nắm chắc tìm ra những người đã kết duyên với ngươi." "Thậm chí là trước khi mâu thuẫn giữa họ và Cộng Công hoàn toàn bộc phát, tìm họ về." ... ...Giờ phút này, Giác cũng đã bình tĩnh lại, lúc ra cửa thấy A Chiếu nhà bên, sau khi cảm ơn Thiên Nữ, nghĩ đến những lời Vệ Uyên mới nói, nàng không muốn mình đi một mình bây giờ, nên liền chỉ vào Viện bảo tàng, nói: "Trưa hôm nay, có muốn ăn cơm cùng nhau không?" Đôi mắt A Chiếu dịu dàng, nhẹ nhàng trả lời: "Được." "Giác tỷ tỷ ~ "
Bạn cần đăng nhập để bình luận