Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 466: Phàm nhân kỹ nghệ cực hạn

Trên đỉnh Côn Luân, những vân văn trên Côn Luân Kính không ngừng lưu chuyển phát ra ánh sáng rực rỡ, phân hồn của Tây Vương Mẫu khẽ nheo mắt, ngẩng cao tinh thần, nhìn về phía Vệ Uyên đang ngồi xếp bằng tại nơi thí luyện, quả nhiên, ánh sáng trên vân văn đồng loạt thu lại, Vệ Uyên vốn nhắm chặt hai mắt từ từ mở ra.
Thử luyện thứ hai đã kết thúc.
Nhưng phân thần của Tây Vương Mẫu lại có chút kinh ngạc.
Quá mức bình thường.
Bởi vì cửa thứ hai này có thể nói là, dùng lực lượng của Côn Luân Kính để tăng cường lực lượng tâm cảnh của người tham gia thử luyện, những người tham gia thử luyện ngày xưa, sau khi thông qua, thường sẽ có một vài biến đổi đặc thù nào đó, khiến người chỉ nhìn một cái liền có thể thấy rõ sự khác biệt sau khi đã lột xác hoàn toàn.
Vệ Uyên rõ ràng đã thử luyện lâu như vậy.
Thế mà giống như là không có chút xíu gợn sóng nào.
Không có chút nào thay đổi.
Vệ Uyên vẫn yên tĩnh ngồi đó.
Giống như vừa trải qua một giấc mộng.
Dù đã tỉnh lại, vẫn cảm giác như đang ở trong mơ.
Những chuyện ngày xưa, như sương như khói, không chịu tan biến.
Ngẩng đầu, nữ tử tao nhã ở trên núi Côn Luân hứng thú hỏi: “Xem ra, ngươi đúng là đã trải qua một vài chuyện thú vị… Vậy cửa thứ hai này, thu hoạch không nhỏ chứ?”
“Ta dùng bao lâu?” Vệ Uyên lên tiếng, giọng có chút khàn khàn.
“Gấp trăm lần người thường.”
Tây Vương Mẫu đáp: “Cho nên, ta cũng rất tò mò, ngươi rốt cuộc đã trải qua những gì?”
Vệ Uyên không trả lời, nhắm mắt lại, những chuyện đã trải qua lần lượt hiện lên.
Thời niên thiếu cầm kiếm ở trên đường phố sầm uất, hào sảng uống rượu ngon, cất tiếng hát kiếm ca Dịch Thủy Hàn, sau đó theo vị tăng nhân nọ, đi qua tám trăm dặm sa mạc, ba ngàn dặm hoang nguyên, từng chạy nhanh trên thảo nguyên, cũng từng hát vang điệu hát năm ấn, đế vương tướng lĩnh, tăng nhân hồng trần, lần lượt đi qua trước mắt, rồi lại tan biến.
Cuối cùng hắn chỉ bình thản nói: "Chỉ là làm một giấc mộng thôi."
“Mộng?”
Tây Vương Mẫu rõ ràng không mấy hài lòng với câu trả lời này.
“Ừm, chỉ là mộng.”
Vệ Uyên vốn định nói ra lời tiên đoán về Hà Đồ Lạc Thư, nhưng khi sắp mở miệng, hắn chợt ngừng lại, cuối cùng cũng không nói ra rằng trong lời tiên đoán tàn khốc ở năm Trinh Quán Đại Đường kia, trong một trận đại chiến nọ, không hề có sự tồn tại của Tây Vương Mẫu.
Nói cách khác, cho dù hiện tại hắn có thể cho rằng, Tây Vương Mẫu và chư Thần đều đáng tin cậy.
Nhưng cũng tuyệt đối không thể phủ nhận một khả năng nhỏ nhoi rằng, chư thần Côn Luân cũng đứng ở phía đối lập với hắn.
Vào lúc chưa có chứng cứ xác thực, hắn sẽ không hoài nghi, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Trong khoảnh khắc này, Vệ Uyên mới đột nhiên cảm nhận được, chính mình rõ ràng tại thời điểm Huyền Trang qua đời, nhìn mình với ánh mắt bi thương kia, cùng chữ ‘khổ’ mà tăng nhân đã nói, không phải vì ngươi hồi tưởng lại chuyện quá khứ mới cảm thấy bi thương a.
Trong mắt tăng nhân tràn đầy vẻ thương tiếc.
Là vì ngươi cuối cùng phải nhớ lại tất cả, sau đó một mình gánh vác tất cả những điều này, không biết ai là bạn, không biết ai là địch, giống như một người đi đường đang cõng cả ngọn núi lớn, một mình bước đi trong đêm tối, chỉ cần nghĩ đến như vậy, dù là người như ta, cũng sẽ cảm thấy một nỗi bi thương khó tả.
Mà giờ phút này, Vệ Uyên hồi tưởng lại từng sự việc đã trải qua năm đó, cảm giác nặng nề trong lòng không hề vơi bớt, trải qua rất nhiều chuyện, biết rất nhiều điều, nhưng cũng có vô vàn nghi hoặc và không hiểu xuất hiện trước mặt hắn.
Năm đó hắn đã mất ba mươi năm ký ức ở Côn Luân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Việc mất đi ký ức, thủ đoạn đó, thật sự quá mức liên quan đến quyền hành của Tây Vương Mẫu ở Côn Luân.
Lúc đầu chẳng lẽ hắn không giết chết Canh Thần?
Mà Canh Thần, liệu có thể như hắn mong đợi, chuyển thế ở thời đại này?
Nếu đã chuyển thế, sẽ hóa thành ai, và giờ phút này đang ở đâu?
Bố trí của Huyền Trang ở Đại Nhạn Tháp, liệu còn có hiệu quả?
Lúc trước Ngọa Hổ Lệnh vẫn trong trạng thái không thể sử dụng, sau đó là ai đã chữa trị nó?
Nguyên bản «Thôi Bối Đồ» mà Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong để lại, hiện giờ lại đang ở đâu?
Lúc đó, Ứng Long Canh Thần đã nói rõ ràng, Hà Đồ Lạc Thư hai món bảo vật này, được bảo tồn rất tốt ở bên trong núi Côn Luân, nhưng sau này lại nhiều lần nghe tin Hà Đồ Lạc Thư xuất hiện ở khắp nơi?
Vệ Uyên chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên vô số màn sương mù, khiến hắn không thể nhìn rõ ràng, Tây Vương Mẫu thấy rõ vẻ hiếu kỳ về những gì Vệ Uyên đã trải qua, cùng với việc Vệ Uyên đang trầm tư lúc này, bèn giơ ngón tay ấn về phía mi tâm của hắn.
Ngón tay của Tây Vương Mẫu dừng lại khi còn cách mi tâm của Vệ Uyên ba tấc.
Cho dù chỉ là phân thần, thì đó cũng là Tây Vương Mẫu.
Ở mi tâm nàng, cảm nhận được một cỗ sát khí sắc bén mà mấy ngàn năm qua chưa từng có.
Chỉ trong một thoáng rồi biến mất.
Lúc hoàn hồn, thần sắc của thanh niên trước mắt ôn hòa tĩnh lặng, lúc này mới phản ứng vuốt mi tâm, rồi sau đó dường như bị hành động của Tây Vương Mẫu làm cho giật mình, lùi lại phía sau, vẻ mặt có chút sợ hãi cười khổ nói: “Cái này… Tây Vương Mẫu nương nương, không cần phải như vậy chứ?”
Tây Vương Mẫu thuận thế thu tay về, thản nhiên như không có chuyện gì, lại cười nói:
“Mấy ngàn năm nay, chưa từng có ai dám cự tuyệt yêu cầu của ta.”
“Vốn còn nghĩ cho ngươi tiểu gia hỏa này một chút giáo huấn, thế mà bị ngươi phát hiện rồi.”
“Cửa ải thứ hai đã phá, mặc dù nói, thành tích có thể không được tốt cho lắm.”
“Nữ Kiều chờ ở bên ngoài đã lâu, đi ra ngoài đi thôi.”
Không thấy có động tác gì, Tây Vương Mẫu và Vệ Uyên đã xuất hiện ở bên ngoài, lúc này vu nữ Kiều đang hơi nhíu mày, nhìn Côn Luân Ngọc Bích, thời gian chờ đợi thật sự là quá dài, dài đến nỗi dù trong lòng nàng cũng có chút lẩm bẩm, may mà, cuối cùng trên Côn Luân Ngọc Bích cũng đã xuất hiện đường vân thông qua.
“Cái này…”
Từng vị thần Côn Luân mắt trợn tròn.
Thành tích này, hình như là có hơi quá mức… Bình thường?
Mọi người liếc nhìn nhau kỳ lạ, thấy bên kia hồ nữ tóc trắng, cuối cùng vẫn thành thành thật thật cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuyệt nhiên nửa câu cũng không dám thốt ra, nếu không thì sợ rằng Thần Nông Roi trong tay vu nữ Kiều sẽ cho một roi vào người ngay.
"Được rồi, tiểu tử ngươi, vì sao lại chậm như vậy?"
Vu nữ Kiều hơi nhướng mày.
Vươn tay trực tiếp đặt lên đỉnh đầu Vệ Uyên xoa xoa, đôi mắt sáng ngời mở lớn, nói chuyện tương đối không khách khí, nhưng lo lắng hiện rõ trên mặt, xác nhận thần hồn Vệ Uyên không bị tổn thất, liền khẽ thở phào, sau đó vỗ mạnh vào lưng Vệ Uyên một cái.
Vệ Uyên đang thất thần vì vô ý nhớ lại màn tiên đoán lúc nhìn thấy Nữ Kiều, bị đánh cho suýt sặc, ho khan kịch liệt, Nữ Kiều đặt một tay lên đầu hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Thế mà tốn nhiều thời gian như vậy, ta Đồ Sơn đều bị mất mặt.""Ta nói cho ngươi biết, cửa thứ ba mà không qua được, chúng ta xong đời."
“Đồng dạng, sau khi qua cửa thứ hai, cần phải bồi dưỡng thần hồn, không thể ngay lập tức tham gia cửa thứ ba.”
Tây Vương Mẫu khó có dịp lên tiếng giải vây cho Vệ Uyên, thản nhiên nói: "Về sau hãy đến."
Nữ Kiều nhướn mày, "Về thì về.""Ngươi nhìn xem, Côn Luân địa giới này, lại bị biến thành dáng vẻ Đồ Sơn ta rồi."
Nàng khiêu khích liếc nhìn Tây Vương Mẫu, nhưng Tây Vương Mẫu dường như đang trầm tư, không nói thêm gì, ngược lại làm Nữ Kiều cực kỳ mất hứng, mang Vệ Uyên rời khỏi Tây Côn Luân, dự định tạm thời về tu dưỡng, mà Vệ Uyên phun ra một ngụm trọc khí, nhìn tầng mây dưới chân núi, nói:
"Vu nữ Kiều, chúng ta đừng về viện bảo tàng vội."
"Đến một nơi trước."
"Ồ? Chỗ nào?"
Vệ Uyên suy nghĩ một chút, đáp: "… Mộ của Viên Thiên Cương."
Mà trên núi Côn Luân, sau khi Nữ Kiều và Vệ Uyên đi xa, mấy vị thần Côn Luân mới thở ra một hơi, ai nấy đều đưa tay lau mồ hôi, vừa rồi thời gian Vệ Uyên ở trong thí luyện đã vượt quá tiêu chuẩn bình thường rất nhiều, thật tình mà nói, dù là thử luyện ở núi Côn Luân, thứ nhằm vào vẫn là thần hồn, lỡ mà xảy ra chuyện gì thì chẳng ai nói chắc được.
Cho nên sắc mặt vu nữ Kiều càng lúc càng khó coi.
Không có một vị thần nào dám ở bên cạnh nữ tử xinh đẹp kia.
Mà lúc Vệ Uyên bước ra, thần nữ tóc trắng kia lại lập tức biến thành dáng vẻ ung dung và chẳng hề để ý, một bộ dáng vẻ đã tính trước mọi thứ, ngược lại có vài phần phong thái của Tạ An năm xưa, con cháu mình thế hệ này đánh thắng trận Phì Thủy lấy một địch mười, trên mặt thì nói là con cháu đã đánh lui tặc, thực tế người vừa đi đã lập tức vừa vặn eo nhảy nhót vừa chạy vào phòng ngủ, đến cả gót giày cũng dẫm gãy rơi.
Đương nhiên, không ai dám nói.
Ai dám nói, sợ rằng sẽ bị chôn tại chỗ ngay.
Hiện giờ Nữ Kiều đã rời đi, các vị mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, các vị Thần đột nhiên chú ý tới, Tây Vương Mẫu nương nương vẫn còn đứng ở đó, nữ tử ung dung nhìn mây khói cuồn cuộn, một hồi sau thu tầm mắt lại, đột nhiên nhàn nhạt tự nói:
"Kỹ nghệ phàm nhân, được tôi luyện đến đỉnh phong, sẽ như thế nào?"
Chúng thần Côn Luân nhìn nhau, không dám không đáp, khom người cung kính nói:
"Không biết."
"Thần Châu có nhân tài xuất hiện lớp lớp, nếu nói, thì kiếm của kiếm Thánh Bùi Mân, thơ của Thanh Liên cư sĩ Lý Bạch, phải nói là đã đạt đến đỉnh phong, sau này khó ai bì kịp."
Tây Vương Mẫu không đưa ra ý kiến gì, đã rời đi.
Các Thần lúc này mới dám xì xào bàn tán với nhau, nhỏ giọng nói chuyện.
"Đáng tiếc quá, thật sự là đáng tiếc."
"Đúng vậy a."
"Ta còn tưởng rằng, hắn cửa thứ nhất có thể đứng nhất, cửa thứ hai đơn giản hơn, cũng phải đứng nhất chứ."
"Ai có thể nghĩ tới, thế mà lại là người đứng cuối từ trước đến nay."
"Haizz, người đời thường nói chưa chắc lớn đã tốt, hôm nay xem ra là hiểu rồi."
"Cửa thứ hai, thế mà không chịu nổi."
Không chịu nổi sao…
Trong bí cảnh, Tây Vương Mẫu giơ ngón tay lên.
Trên ngón tay trắng nõn ấy, từng sợi máu tươi chảy ra.
Căn bản không thể khống chế được.
Kỹ nghệ của phàm nhân, sau khi được tôi luyện đến đỉnh phong, sẽ là như thế nào đây?
Trong lòng nàng nghĩ.
Nếu như trong tay hắn có kiếm…
...
"Lạch cạch."
Bình rượu bị nhẹ nhàng đặt xuống.
Lúc này, là vào năm Khai Nguyên của Đại Đường, dưới sự dẫn dắt của vị Hoàng đế Bệ Hạ mới lên ngôi của Đại Đường, đế quốc này đang một lần nữa trở lại thời kỳ huy hoàng, theo như truyền thuyết, năm đó Hoàng đế Bệ Hạ khi bắt Thái Bình công chúa về và chém đầu nàng, Thái Bình công chúa đã từng hằn học nói: "Chỉ hận năm đó tên kiếm tiên không chịu truyền kiếm cho ta.""Nếu không thì, trảm đầu Tam Lang chỉ như giết chó mà thôi".
Mà giờ khắc này, một nam tử khôi ngô tuấn tú mặc áo giáp nhìn căn nhà gỗ trước mặt, hồi tưởng lại chuyện học kiếm khi trước, lão sư đã rời đi, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không tin, lão sư đã mất.
Theo như truyền thuyết, lúc lão sư qua đời, thiên địa có một Thương Long than khóc, sau đó đến nghênh đón.
Trong vòng trăm dặm, không biết bao nhiêu người từng nhìn thấy, nói rằng hắn và sư muội có thể được đương kim Thánh Thượng coi trọng, ngoại trừ kiếm thuật ra, cũng có liên quan đến điềm lành này, Bùi Mân mỗi năm đến đây tế bái lão sư, lúc say mềm thường phát giác một luồng kiếm khí quen thuộc.
"Lão sư?"
"Lão sư, là ngươi sao?!"
Kiếm Thánh say mèm đuổi theo, nhìn thấy một thanh niên áo xanh tiêu sái lỗi lạc.
Trên người hắn, không hiểu vì sao, lại thoang thoảng chút kiếm khí của lão sư.
"Ngươi là ai?!"
Thanh niên kia ngơ ngẩn, sau đó thoải mái thi lễ: "Chỉ là một kẻ lá rách tầm thường của Đại Đường."
"Nghe nói kiếm thuật của kiếm Thánh siêu phàm thoát tục, nên đến đây bái sư."
"Thì ra là thế..." Kiếm Thánh lười biếng thu hồi ánh mắt mong đợi, nhưng biết, thanh niên này chắc chắn có chút quan hệ với lão sư, sau đó nói: "Nếu ngươi có thể làm cho ta một bài thơ, ta đây có lẽ sẽ nhận ngươi cũng không sao."
Thanh niên tự tin nói: "Xin mời!"
Kiếm Thánh trầm mặc hồi lâu, thì thầm: "Là một kiếm khách, là một người hiệp nghĩa."
Hắn kể lại câu chuyện về lão sư.
Dù cho cái tên này đã sớm không còn tồn tại trong lịch sử, nhưng câu chuyện đó vẫn đủ làm kinh tâm động phách, mà vị kiếm khách thanh niên tuổi trẻ này, lại trong nháy mắt, đã tìm thấy một cách giải thích lãng mạn không gì có thể thỏa đáng hơn cho chỗ kỳ lạ không tồn tại trong lịch sử này.
Dưới ánh trăng, thanh niên lá rách của Đại Đường chỉ đi năm bước, ngửa cổ uống rượu, cao giọng ngâm nga:
"Triệu khách man hồ anh, Ngô Câu sương tuyết minh."
"Bạc yên chiếu ngựa trắng, ào ào như sao băng."
"Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành."
"Xong việc phủi áo đi, ẩn thân cùng danh!"
"......."
"Đời đời hai tráng sĩ, lừng lẫy mạnh mẽ Đại Lương Thành."
"Sống chết trượng nghĩa, không hổ thẹn là anh hùng."
"Ai có thể viết lên, Thái Huyền Kinh đầu bạc."
Bài trường ca này khí thế bàng bạc, khiến kiếm Thánh không khỏi si mê, thì thầm lặp lại mấy câu cuối: "Đời đời hai tráng sĩ, lừng lẫy mạnh mẽ Đại Lương Thành.""Sống chết trượng nghĩa, không hổ thẹn là anh hùng...."
"Sống chết trượng nghĩa, không hổ thẹn là anh hùng."
Hắn bất giác đã rơi lệ đầy mặt, cuối cùng nhìn về phía thanh niên, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Trong sân nhỏ một đóa thanh liên, ngoài cửa đá xanh kiếm khí không ngừng, thanh niên đáp:
"Lý Thái Bạch, người Trường An, Đại Đường!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận