Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 619: Thần ung dung, đại khái...

Chương 619: Thần thản nhiên, đại khái...Dáng người cao gần 2 mét, cơ bắp tráng kiện Thao Thiết cực nhanh chạy như điên. Bay? Không cần thứ đó. Về lý thuyết thì ngươi không thể chạy trong không trung là vì tốc độ giậm chân của ngươi không đủ nhanh, ví như Thao Thiết có thể làm được, đạp lên hư không, trực tiếp vút đi. Truyền thuyết bắt nguồn từ hiện thực, hoặc có thể nói ban sơ Thần Thoại vốn là một vài năng lực có thật bị truyền tụng không ngừng mà thành, tất nhiên sẽ có thêm mắm thêm muối, nhưng điều này không có nghĩa là giả dối, mà ngược lại là do những kẻ không có bản lĩnh mà cứ muốn khoác lác, để cuối cùng bản thân cũng tin vào điều đó. Thông thường cũng sẽ không biến thành kiểu người khoe khoang bản thân mình giỏi, mà sẽ biến thành một trạng thái khác. Hiện tại hắn ở trạng thái, tựa như học sinh đang đói bụng nghe được tiếng chuông tan học, Thao Thiết ở trạng thái đói bụng có thể có được buff toàn thuộc tính tăng phúc, mà thứ này gần như đã thăng cấp trở thành thần thông. Học sinh đói cũng có thể chạy bay nhanh. Huống chi là hung thần? Sức mạnh của cơn đói thật đáng sợ. Tin tốt là, bản năng của Thao Thiết là thần thông trời sinh, chỉ cần không đói, sẽ biến thành mặt trái, giống như người bình thường ăn no chỉ muốn nằm lướt điện thoại, đừng nói là chiến đấu, ngay cả mông cũng không muốn nhấc. Mà tin xấu là. Thao Thiết luôn đói. Cả đời hắn chỉ no một lần, sau lần đó, cả một quốc gia phải cùng một Sơn Thần vác thùng chạy trốn, rồi sau đó không còn được no bụng. Nói cách khác, cái thần thông này thuộc dạng thường trực. Chỉ cần phát hiện mục tiêu, hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ biến thành con chó đói xổ lồng. Tốc độ không ngừng tăng lên. Tên Huyết tu vốn là chủng tộc nước ngoài lúc đầu chậm rãi hướng phía trước, mái tóc vàng, là một gã đại hán thô kệch người ngoại quốc, cảm thấy không đúng, vô ý thức quay đầu lại, vô ý thức buột ra một câu ** rồi không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy, vì sao thì, đây hoàn toàn là bản năng sinh vật. “wTF, cái đồ quái quỷ gì thế này?!”. Hắn thấy một người trẻ tuổi dáng vẻ rất tuấn tú đang điên cuồng truy kích mình. Hơn nữa tên kia sau khi bay lên thân thể vươn về phía trước, cơ hồ song song mặt đất tư thái chạy như điên, khiến đầu ở trước nhất, lúc bay còn há miệng, một loạt răng thép ken két không ngừng cắn ra cắn vào. Trực tiếp làm cho không khí bị cắn nổ thành những tiếng vang. Giống như là bị miệng nắm kéo nhanh chóng chạy bay. Lực trùng kích và lực áp bách cực kỳ mạnh bạo. Cái tạo hình như thế, cùng với tốc độ kinh khủng siêu thanh, phi nhanh đạp lên mảng lớn mây đóng băng xông đến ngươi, thật là làm cho kẻ hít hơi cũng muốn dọa đến nửa chết nửa sống, ngươi bảo thứ này không ăn thịt người, ngươi tin không?! Ta tin ngươi cái quỷ! ! ! Lần đầu tiên con chó đói Thần Châu xổ lồng trong lịch sử. Jpg. Tên huyết tu vốn chỉnh tu ít thế chút bị hù cho tim ngừng đập, trực tiếp tại chỗ đánh một rắm, quay đầu liền chạy. MD sao đáng sợ vậy! Đây là cái nơi quỷ quái gì thế! Thần Châu nguy hiểm quá đi? ! Hắn bị dọa cho phải mở huyết độn hình thức, dùng máu tươi hóa thành hỗn hợp cùng linh khí, huyết dịch bị bốc hơi ở nhiệt độ cao, thậm chí phun ra từ lỗ chân lông, hóa thành quang mang huyết sắc, cho nên tên là huyết độn, có thể được xem là có tốc độ bay nhất đẳng trên thế giới. Trong truyền thuyết Thần Châu, cũng chỉ có Kim Ô Hóa Hồng Chi thuật rõ ràng là mạnh hơn. Cộng thêm đặc tính chủng tộc của hắn, tốc độ xem như không tệ. Nhưng lần này, hắn gặp phải Thao Thiết đói khát. Dùng hết toàn bộ vốn liếng, không ngừng tăng tốc, lao xuống, chuyển hướng, đến cả những động tác chiến đấu của máy bay rắn hổ mang đều dùng được, nhưng không thể hất ra dù chỉ một chút khoảng cách, Huyết Độn thuật từng nức tiếng, ở phía sau chịu lực truy kích điên cuồng, không khác gì xe nôi của con nít, càng không thể nào thoát khỏi. Giống như Hình Thiên phủ tất trúng đặc tính. Thao Thiết · Thần Thoại khái niệm bên ngoài đặc tính · thứ nhất: Đó là tuyệt đối sẽ không mất dấu thức ăn của mình. Thao Thiết Thần Châu, dạ dày ngài dẫn đường! Tên Huyết tu liều mạng bỏ chạy, cuối cùng vì lượng huyết dịch mất đi tới 35% mà bị sốc, trực tiếp từ trên trời té xuống, độ khó của việc này gần như tương đương với việc tự mình chết đuối trong chậu rửa mặt. Lớn tiếng: "Lão đại, có người đuổi theo ta!". Nhưng hắn xuống rồi, thì thấy lão đại của mình cũng gặp địch nhân, tuy vậy, nhìn vào cục diện, Boss phía sau màn của hắn vẫn như cũ không chút tốn sức, vẫn cứ mạnh mẽ thong dong, chỉ bằng một tay mà đã có thể áp chế đối phương. Lúc này hắn mới thả lỏng, một trận choáng váng đầu ập đến, liền té nhào xuống. Mà phía sau đột nhiên biến sắc. Độ cao cao như vậy, tốc độ nhanh như thế, cộng thêm trạng thái bây giờ. Cho dù không chút phòng bị, hắn đều có thể biến thành thịt nát. Thầm nghĩ không tốt, một bàn tay đột nhiên từ trên trời giáng xuống tóm chặt lấy hắn. Để phòng việc hắn ngã xuống mất mạng, hắn nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại, thấy một thanh niên cao lớn vạm vỡ, lông mày sắc bén mắt sáng, không hề có cảm giác hung dữ và áp bách kinh khủng vừa rồi, Huyết tu khó hiểu lẩm bẩm, trên mặt hiện lên biểu cảm kỳ quái, nói: "Ngươi sao lại cứu ta?" Chẳng lẽ, ngươi là người tốt? Thao Thiết dựng ngón cái tay trái lên, nghiêm túc trả lời: "Ngã thành thịt nát, không ngon miệng." ? ? ! Huyết tu đảo mắt một vòng, trực tiếp biến thành một con dơi. Bị hù ngất xỉu. Thao Thiết mang theo cánh dơi nhấc lên, nhe răng trợn mắt: "Chỉ có ngần này, không đủ ăn a... Cũng không đủ để nhét kẽ răng." Vampire này vụng trộm đến Thần Châu, lại còn có cả bí tịch Huyết tu, trong đó tăng thêm những thứ có liên quan đến đường vân cầu nguyện của Ác Ma. Dù sao mấy quán ven đường có lẽ tìm ra được mấy bản bí tịch, nhưng Huyết tu loại này lại không phải là loại bắp cải nhan nhản, chắc chắn có người đứng sau giật dây. Cái này chính là dùng huyết tộc thuần chủng tu hành công pháp của Huyết tu, kết hợp đồ vật của Bá Tước Huyết tộc. Thật ra, hình thức chiến đấu toàn thân của nó nếu được chuẩn bị từ trước, phác họa ánh trăng, huyết tộc giương cánh có thể che phủ cả một thành phố, mênh mông mà bá đạo, nhưng đáng tiếc, thứ phải đối mặt chính là sinh vật Thần Thoại còn kinh khủng hơn cả siêu phàm tư thái của nó. Huyết mạch của Huyết tộc không tệ. Tốc độ nhanh, tuổi thọ cao, sức mạnh cũng vượt qua giống loài bình thường, còn tự nhiên có thêm huyết hệ thần thông. Là một siêu phàm hình mẫu tiêu chuẩn và ưu tú. Nhưng hỏi bất kỳ ai, cho dù hỏi những tu sĩ phương Tây, Huyết tộc có đạt tới sinh vật Thần Thoại hay không. Ai phản ứng cũng gần giống nhau, đó là công nhận chúng ưu tú, nhưng nhắc đến Thần Thoại. Thì vẫn còn thiếu. Chỉ có Huyết Tộc Thủy Tổ Cain được coi là sinh vật Thần Thoại. Xem như con trưởng của Adam và Eva, nhưng bị Thượng Đế lưu đày. Con cháu của Huyết tộc kém quá xa. Còn Thao Thiết thuộc về thuần huyết sinh vật Thần Thoại, mà còn là loại đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của sinh vật Thần Thoại. Không cần nói tới việc hai bên trong đám thần linh này ai thắng ai thua, dù là một tên lưu manh đi nữa thì hắn vẫn là tên lưu manh chấp chưởng Thần Thoại khái niệm, còn mạnh hơn cha của hắn năm đó, cho dù hiện giờ phỏng chừng nếu Tấn Vân từ trong mộ chui ra vẫn có thể đánh Thao Thiết chạy trối chết, dù sao hồi nhỏ hắn đã có bóng ma tâm lý nặng nề rồi. Cain mà xuất hiện ở đây có lẽ còn có thể cùng hắn đấu tay đôi. Ít nhất cũng có thể thử xem có thể cho Thao Thiết ăn no hay không. Huyết tộc Bá Tước vẫn quá tầm thường. Thao Thiết gọn gàng linh hoạt làm một ngụm hết luôn. Các huynh đệ, ta xin phép làm trước. Gia hỏa này bụng dạ sắt đá, chẳng thèm để mắt cái độc tính của huyết tộc thuần chủng, rồi còn ợ một cái. "Phảng phất có hương vị của thịt khô và rách nát vải vóc, cũng được." Mặt Thao Thiết hiện lên biểu cảm ghét bỏ buồn nôn. Nhưng vẫn cứ ăn hết. Vì buồn nôn, nên lại càng muốn ăn thứ gì đó ngon hơn để trấn an dạ dày, thần mắt quét ngang, thấy bên dưới song phương đang giao đấu, một bên là nam tử cao lớn, cả người tỏa ra khí tức vô song của một cường giả bá đạo. Bên kia... Hả? Thao Thiết nhíu mày, bên kia là một nữ tử, nhưng không phải là người của Thần Châu. Tóc đen, nhưng ánh mắt lại sáng như ngọc lục bảo, khuôn mặt trắng nõn, dung hợp đặc điểm đông tây phương, nhưng vẫn có thiên hướng về phương Đông nhiều hơn, mà khí tức, lại giống như sinh linh được hình thành từ khí thanh linh của trời đất. "Xin chào." Nữ tử kia nói bằng một thứ tiếng Thần Châu rất chuẩn. "Ta là người đến từ, Europa, cái trán..." "Trong hồ tiên nữ?" Nữ tử có khí chất nhẹ nhàng xinh đẹp này ấp úng nói: "Chính là người đưa kiếm cho Vua Arthur đó, có nghe nói qua không? Tuy rằng hắn không phải nữ tính, nhưng hình như hiện tại trong nhận thức của các ngươi, đã biến thành một con ngốc mao loli không tới 1m60?" Trong lúc nói chuyện, cái ngốc mao trên trán tiên nữ trong hồ không tới 1m60 tóc đen mắt xanh lay động. Xem ra cũng thuộc loại dễ bị bắt cóc. Chưa từng nghe, không phải là người, có vẻ như ăn được. Logic ba liên trong đầu Thao Thiết. "Ngươi tới nơi này làm gì?" Tiên nữ trong hồ mắt xanh tóc đen mấp máy môi, đáy mắt phức tạp: "Ta tới tìm kẻ phụ tình năm đó..." "Sau khi vào, phát hiện gia hỏa này, nên nghĩ cách đuổi đến bây giờ." Có quan hệ với người Thần Châu, coi như là nửa người Thần Châu, không được ăn. Ăn thì sẽ bị đánh. Logic hoàn mỹ. Thao Thiết quay đầu nhìn về phía gã nam tử cao lớn đối diện, nói: "Vậy còn ngươi là ai?" Nam tử cao hơn Thao Thiết một cái đầu kia cười lớn tiếng: "Ta, ha ha ha ha..." Tiên nữ trong hồ chen vào giữa hai người, nói: "Ngươi mau đi đi, ở đây ta đến cản, Thần là Ma Vương Địa Ngục phương Tây." "Chúa tể thần thoại Phoenician lúc ban sơ." "Sau đó bị người Do Thái cố tình xuyên tạc ác ý thay đổi, chuyển hóa thành vua Luyện Ngục Địa Ngục." "Hừ, không sai!" Nam tử cao lớn ngạo nghễ nói: "Ta chính là Baal, chủ thần của Phoenician, cội nguồn tôn giáo của Canaan, cũng là kẻ bị người Do Thái gọi là Ma Vương Địa Ngục, chủ nhân Luyện Ngục, một trong Thất Tông Tội." "Chấp chưởng khái niệm bạo thực, Beelzebub." Thao Thiết trầm tư: "Ác Ma?" Hắn nói: "Xin chào, ta là Thao Thiết." "Ồ?!" Beelzebub cười lớn: "Không hổ là người Thần Châu, là nước lễ nghi, thú vị thú vị." "Thấy bản đại gia, thế mà không bỏ chạy sao?" "Cũng tốt cũng tốt, dù sao cấp bậc lễ nghĩa cũng nên có." Thao Thiết trả lời, thanh niên thân hình cao lớn, tóc đen rối bời, mày kiếm mắt sáng, thân hình cân đối hơi khom người, khách khí lễ phép, trong lòng vừa cảm khái nhân gian bây giờ thật lắm lễ nghi phiền phức, sau đó tiện tay từ ống tay áo lấy ra tạp dề màu trắng vừa lấy ở quán lẩu đeo lên. Một tay cầm dao, một tay cầm đũa, thận trọng khách khí gật gật đầu: "Ta đối với đồ ăn, luôn luôn tôn trọng." "Vậy ta xin phép." Một hàm răng trực tiếp kéo ra. Beelzebub: "? ? ? !" Một đạo tàn ảnh kinh khủng lướt qua, trên võng mạc của Ma Vương bạo thực Địa Ngục lưu lại những vết tích tàn ảnh đỏ au. Thao Thiết · Hình thức Thần Thoại. Dạ dày ngài dẫn đường… ... … ... Trong nhà thầy giáo già Đổng Việt Phong. Bạch Trạch nhìn sách mới mình viết xong, nhẹ nhàng thở ra: "Cuối cùng cũng xong." Lão nhân nâng kính viễn thị, cười ha hả nói: "Viết xong rồi? Dạo này dụng công ghê." "Khó được khó được." "Đó là đương nhiên, đây là lần đầu tiên ta nghiêm túc viết sách sau «Bạch Trạch Tinh Quái Đồ» năm đó, ta có đạo đức nghề nghiệp lắm!" Bạch Trạch không hề hay biết bản thân mình thật ra đã lề mề quỵt sổ tới tận năm ngàn năm, dương dương đắc ý lấy sách đưa tới, nói: "Ngươi xem đi, quyển sách này chính là tâm huyết của ta đó..." "Được, ta xem thử." Lão nhân cười cúi đầu. Sắc mặt đông lại «Liên quan tới ôm đùi 72 tư thế » "? ? !" Hình như có gì đó sai sai. Ừm, chắc chỉ là đề mục không đúng. Lão nhân ổn định tâm thần, chọn cách tạm thời tin tưởng vào tiết tháo của Bạch Trạch. Lật ra trang đầu « Luận, vì sao chúng ta nên ôm đùi! » Trang thứ hai « Làm một cái vật trang trí cơ sở tố dưỡng và ví dụ phản diện · phân tích tượng gốm » Chương thứ ba « Về việc làm sao lợi dụng kỹ xảo ám chỉ tâm lý để khiến cho chiếc đùi quen thuộc bản thân » Chương thứ năm « Liên quan tới việc phân tích các loại hình đùi khác nhau như ngạo kiều, tự đại, đồ ngốc nhiệt huyết...» Phụ lục những chương cấm kị « Trong tình huống cực đoan phải làm sao để thay đổi hoặc chuyển hóa đối tượng để ôm » « Nghiên cứu đặc công về các cô tỷ tỷ xã súc đầy đặn hay la lỵ ba không tóc trắng lẳng lơ đối với con cháu Hiên Viên » Chỉ cần liếc qua cũng đã thấy ngay câu đầu tiên. "Hiên Viên thích cái loại tuyệt đối để lại dấu ấn", những lời cổ tịch Thần Châu, cái gọi là tiên nhân, hạc phát đồng nhan, có chút khó hiểu, nếu bỏ đi những ý nghĩa khác kèm theo, dịch sang ngôn ngữ hiện đại thì có nghĩa, tóc bạc là tóc trắng, đồng nhan là dung mạo xinh đẹp như thiếu nữ, ý là ""Các tu sĩ cổ đại Thần Châu sùng bái tiên nhân, không phải thiếu nữ tóc trắng, thì là tóc trắng chính thái. CAM! Cơ Hiên Viên, ngươi đừng cái gì cũng khắc trong DNA của hậu duệ nhà ngươi thế hả! Nhưng mà tóc trắng, hừ hừ, năm đó ngươi quả thật đã từng chờ mong thân hình nữ tính của ta à? Muộn rồi, quá muộn rồi!" Thầy giáo già trầm tư. Sau đó buông kính viễn thị, hai bàn tay đan lại, do dự một lúc rồi mới nói: "Ý ta là, con người tuy tự do." "Nhưng ta vẫn đề nghị ngươi đi khám bác sĩ tâm lý..." Bạch Trạch giận dữ: "Ta rất khỏe mạnh mà." "Vả lại ta cũng có phải người đâu." Thầy giáo già ngẩn người, rồi như hiểu ra. Chần chừ nói: "Vậy, thật ra ta còn quen một bác sĩ thú y không tệ." Bạch Trạch giận dữ, rồi liếc qua, nhìn thấy mấy chương trong tay thầy giáo già, sắc mặt cứng đờ, rồi ho khan một tiếng, quét tay lấy lại quyển đó, ho khan một tiếng rồi nói: "Cái này, lấy nhầm rồi, cái này ta xem thôi, đây mới là cái mới viết gần đây, ta định đi tìm mấy tên làm tượng gốm thảo luận một chút." "Lão Đổng, ông rành về luận văn lắm, ông xem giúp ta cái." Hắn lấy ra một tập khác « Kế hoạch khôi phục hoàn chỉnh của Thủy Hoàng Đế 2.0 » Vẫn chưa từ bỏ sao, thật là, sao cứ ôm mãi cái ý nghĩ bắp đùi này thế? Đều đã viết thành luận văn cả rồi. Tuy vậy đúng là hiểu rõ mấy cái yêu cầu viết luận văn hiện đại đó chứ. Đổng Việt Phong chỉ còn biết cười, nhưng vẫn nhận lấy. Trên thực tế, nếu tính theo tuổi thì Bạch Trạch phải lớn hơn ông, hay có thể nói là lớn hơn rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối Bạch Trạch vẫn luôn không nghiêm chỉnh, có lúc thậm chí còn có tính trẻ con, lại thường xuyên biểu hiện ra bộ dạng đồi phế xã súc đại thúc của người hiện đại, khiến cho một ông lão không có con thỉnh thoảng lại có một cảm giác ảo là con của mình. Chỉ là đứa bé này không làm người ta yên tâm cho lắm, là loại cá muối nằm trong nhà đó. Lão nhân quen hắn rồi, khi lật qua chương thứ hai, phát hiện đó là một bài luận văn rất nghiêm túc, lướt nhìn, ánh mắt ông đột nhiên trở nên nặng nề. Tay của Đổng Việt Phong khẽ run. Xuyên phá thông thường những lời đùa giỡn và ánh mặt trời ấm áp, khí phách thần linh đặc thù bộc lộ rõ ràng không thiếu một chút gì «Nghiên cứu thảo luận về khả năng khôi phục toàn bộ miếu Quan Công» Đối tượng tham khảo Võ An Quân. Tác giả Bạch Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận