Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1072: Lữ Bố chiến Điêu Thuyền

Bạch Trạch che trán, cảm thấy như đụng phải tảng sắt lớn, hay đúng hơn là một cây cột nào đó. Hắn đi Nam Hải lần này hoàn toàn không phải để tìm phân thân công thể, mà để trở về dung hợp. 100% là sẽ bị Gia Cát Vũ Hầu kia kéo đi tăng ca. Bạch Trạch sau khi thử qua việc tránh dữ tìm lành thì thấy mình rất có thể lại bị Gia Cát Vũ Hầu lôi kéo chuyển hóa thành cuồng ma tăng ca, triệt để vì Nhân Gian Giới và thanh thế ép khô hết thảy giá trị, nhưng mà lại chẳng có cách nào phản bác, thế là dứt khoát sợ hãi thanh thế đại nghĩa kia, người nào quan tâm chứ, ta chỉ muốn đi "sờ cá". "Sờ cá" thì có gì sai? Không sai! Thế nên hắn trực tiếp phong bế quyền năng, phòng ngừa việc mình bị Gia Cát Vũ Hầu định vị, cầm tiền thưởng Vũ Hầu cho, mua một đống đồ ăn vặt, đủ cho hắn nằm ở viện bảo tàng lười biếng cả tháng trời, sau đó vui vẻ như sóc bỏ đầy quả hạch vào miệng, "tẩu sưu sưu" lao về hướng viện bảo tàng. Rồi sau đó thì hắn nằm. Mơ màng mở mắt, nhìn thấy người đàn ông toàn thân tỏa ra khí bá đạo, Bạch Trạch tê hết cả da đầu. Tình huống gì đây? Chẳng phải viện bảo tàng là nơi an toàn nhất của Nhân Gian Giới sao? Lữ Bố Phượng Tiên nhìn chằm chằm vào người tóc trắng mắt đỏ, như đang suy nghĩ gì, nhớ lại tấm ảnh mình đã thấy. Lẽ nào, là em trai nàng? Nói cách khác, Vệ Uyên biết chuyện nàng rơi xuống đây? Lữ Phượng Tiên đè lại cảm xúc xao động, chậm rãi đưa tay ra, nói: "Có bị thương không?" "Do ta vừa đi vội." "Đừng trách, tại vì c·ô·ng thể là phân thân, hơn nữa lại chủ động đóng một phần nhỏ quyền năng" Bạch Trạch ngơ ngác, nhận ra tên ma yêu bá đạo trước mắt có thiện ý với mình. Cảm nhận một chút, con mẹ nó thật là nồng đậm thiện ý. Thiện ý này muốn phá trần à? Chẳng lẽ nói do mình là thiện thần Bạch Trạch số phận tới, vương bá chi khí tản ra nên cường giả đều cúi đầu đến bái? Ta rốt cuộc chuyển vận rồi? Đây là cái gì? Đây là đùi mới, phiếu cơm mới, cũng là cơ hội để trốn tránh Gia Cát Vũ Hầu! Đáy mắt Bạch Trạch lóe lên tia sáng cổ quái. Hắng giọng một cái, nở nụ cười nhiệt tình vô hại nói: "Ngài khách khí, cũng là ta mới vừa chạy quá nhanh thôi." "Ngươi là khách ở đây sao?" "Ta tên A Haku, là công nhân ở đây, có cần ta dẫn ngươi đi tham quan không?" Ryofu Housen đưa tay kéo Bạch Trạch đứng lên, vỗ vai hắn, nói: "Để lần sau, ta bây giờ còn có chuyện phải xử lý." Rồi ánh mắt nhìn về phía xa, sau lưng Vệ Uyên đã tới, thấy Bạch Trạch nhiệt tình khác thường, ánh mắt trở nên cổ quái. Tên này, hôm nay sao đổi tính rồi? Kỳ lạ quá. Chắc chắn là đang âm thầm mưu đồ gì đó... Đáy mắt Vệ Uyên, nhân quả lưu chuyển. Hả? Không chừng đối với mình là một chuyện tốt? Hơn nữa sẽ làm A Lượng ngạc nhiên? Vệ Uyên trầm tư rồi gật đầu, thế là Vệ quán chủ giữ im lặng. Nhìn thiếu nữ phía sau, nói: "Giác, muốn đi cùng không?" Thiếu nữ mỉm cười lắc đầu: "Không được." "Ta ở đây xem viện bảo tàng." Thiếu nữ tươi cười rạng rỡ, sau đó thầm nghĩ trong lòng. Ừm, nhân tiện suy nghĩ về chuyện Quy Khư. Trên đường đến Đồ Sơn thị, Ryofu Housen trầm mặc một cách khác thường, không hề có vẻ ngạo nghễ kiêu căng, ngang ngược như trước. Chỉ là sau một hồi im lặng thật lâu, đột nhiên lẩm bẩm: "Điêu Thuyền à..." Vệ Uyên ngước mắt, không nói gì thêm, không hề quấy rầy Ryofu Housen đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp đẽ. Vào Đồ Sơn thị, Vệ Uyên ngạc nhiên thấy Đồ Sơn thị lúc này vậy mà giăng đèn kết hoa, so với vẻ ẩn mình trong thế giới trước kia, thánh địa của Hồ tộc thì giờ phút này, nơi đây thêm rất nhiều hương vị hồng trần, vô cùng náo nhiệt, bên kia, Tiểu Phương một mắt mặt hồ giấu mặt, đang kề vai sát cánh với một người thân hình cao lớn đang nói giọng đông bắc đặc sệt. Ryofu Housen ngước mắt. Lão hồ yêu kia cười nói: "Phụng Vũ Hầu mời, lão phu đã chờ ngài ở đây rất lâu rồi." Lão nhìn xung quanh rồi nói: "A, đây không phải là chỗ để nói chuyện, hai vị mời đi theo ta." Ryofu Housen yên lặng không nói gì. Vệ Uyên thậm chí còn thấy tay của vị Phi tướng quân là nỗi ác mộng của người Hung Nô và Tiên Ti run lên. Sau đó hắn nắm chặt tay, giọng bình thản nói: "Làm phiền lão trượng." Lão già cười lắc đầu, dẫn theo một chiếc đèn, đưa hai người len lỏi qua Đồ Sơn Thanh Khâu Quốc náo nhiệt phồn hoa, rồi đi tới một khu vực bị che chắn bằng trận pháp, lão nói: "Hồ yêu này là Điêu Thuyền cô nương, năm xưa là dòng chính của Ryofu Housen, chỉ là sau đó không biết lấy được bí pháp từ đâu, mưu toan cướp đoạt khí vận của Viêm Hán, trở thành thần linh Cửu Vĩ Thiên Hồ. "Lần này bị bắt trở về nên bị giam giữ ở đây." Kẹt kẹt. Từng lớp cửa được khắc trận pháp bị mở ra. Sau đó tiến vào một gian phòng, bên trong có vô số xiềng xích phong tỏa khí mạch, trên giường sắt là một nam tử cực kỳ xinh đẹp, tóc trắng xõa xuống, lộ ra hai cái tai cáo, khoác lên mình bộ hoa phục, vòng eo thon thả, nổi bật bộ ngực, dường như đang buồn bực với tình cảnh của mình. Nghe thấy tiếng động, dường như kinh hãi, hai tai cáo rung lên, xù lông, thân thể run lên, ngước mắt lên thấy người tới, hai tay ôm lấy thân mình, mắt hoảng sợ như chấn kinh. Kết hợp với dung nhan và khí chất này, có thể nói là "ta thấy mà yêu". Cũng khó trách, người đàn ông dũng mãnh tung hoành nơi biên cương năm xưa, cùng tái thế Phi tướng quân cũng vì nàng mà say mê. "Là ngươi, Phụng Tiên? !" Đáy mắt Điêu Thuyền bừng sáng, như thể trong bóng đêm tìm thấy ánh lửa cứu vớt mình. Như thể đã nhìn thấy ánh sáng. Ánh mắt đó lại càng làm cho dung mạo tuyệt thế của nàng trở nên xinh đẹp hơn, có cảm giác mềm mại, ỷ lại đến rung động lòng người. Anh hùng, kiêu hùng nào cũng khó lòng cự tuyệt loại ánh mắt dịu dàng ỷ lại này, khi nàng nhìn bạn, dường như toàn bộ thế giới của nàng chỉ còn lại mình bạn, ánh mắt ẩn ý quyến rũ thuần túy và chân thật đến thế. Vệ Uyên thầm hít một ngụm khí lạnh. Híttttt. Đổng Trác và Lữ Bố, ngã xuống không oan chút nào. Tu vi, đạo hạnh bực này. Thực sự có thể gọi là đồ tốt nghiệp ưu tú hiếm có của Đại học Hồ ly tinh Đồ Sơn thị suốt 7000 năm. Ừm, bất quá vật này hình như là dùng được cho cả nam lẫn nữ, vậy có nên bồi dưỡng lại một người để dùng cho Giác không? ... Đạo nhân hai tay vỗ mặt, đập tan suy nghĩ vừa lóe lên. Tỉnh táo, tỉnh táo. Ý nghĩ này quá khủng bố, bỏ đi, bỏ ngay! Lúc này đây, Điêu Thuyền đã ôm lấy Ryofu Housen, thân thể mềm mại làm người ta xao động, Ryofu Housen thì bất động, chỉ nói: "Vệ Uyên, các ngươi ra ngoài đi." "Đóng cửa lại." Vệ Uyên nhìn một chút hoàn cảnh nơi đây, rõ là nơi chuyên để giam giữ con hồ yêu Điêu Thuyền, xung quanh chi chít các loại phù lục, những chiếc xiềng xích to bằng cánh tay người bình thường dây dưa bảy phía, ngăn cách nơi này với linh mạch của lý giới, tóm lại, bầu không khí tương đối lạnh lẽo, giống như ngục giam của siêu phàm thế giới. Ở đây sao? Ryofu Housen ngươi đúng là rất hào hứng. Vệ Uyên nhịn không được thầm oán, trái lại lão hồ ly tinh kia giống như đã sống quá lâu, thấy nhiều, nên cười gật đầu. Ra hiệu cho Vệ Uyên đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, lão thần tự tại hai tay đút trong tay áo đứng ở đó, cười ha ha nói: "Còn lại là nội dung có trả tiền." "Cũng không thể nghe lén xem lén." Vệ Uyên nhíu mày nói: "Thật đúng là rất thời thượng." Lão hồ ly ha ha cười nói: "Chuyện bình thường thôi, Uyên lão tổ đều du ngoạn nhân gian hàng ngàn năm rồi, chúng ta sao có thể dậm chân tại chỗ được? Đương nhiên phải học làm chút chuyện mới, trên thực tế lão phu còn làm giáo sư tâm lý học ở đại học nhân gian, nếu không phải vì vài nguyên nhân, viện trưởng viện Tâm Lý Học cũng đã là ta rồi." "Đáng tiếc." 400 năm hồ ly tinh đi làm giáo sư tâm lý học. Cảm giác rất khó hiểu nhưng mà lại đáng để than phiền là sao? Vệ Uyên bất đắc dĩ. Vì lo lắng Ryofu Housen nổi điên phá nát trận pháp nên không hề rời đi. Mọi người đã ra ngoài, Điêu Thuyền quấn lấy Ryofu Housen, hơi thở thơm tho nói: "Phụng Tiên, ta rất nhớ ngươi..." Lần này nàng không bị Vương Sơn Quân đánh tan nữa. Đáy mắt nàng có một tia sợ hãi, rõ ràng thực lực của Sơn Quân lúc bình thường nhỏ yếu hơn mình, nhưng chưa chắc đã không thể địch lại. Thế nhưng lúc trước hắn không biết từ đâu mà có được một loại công pháp mới, khi hắn sử dụng công pháp này, khí thế và sức mạnh đều tăng lên rất nhiều, nàng chỉ một chiêu đã bị bắt. Nhưng Điêu Thuyền vẫn nhận thấy được một điều, mỗi khi Sơn Quân ra chiêu, tinh khí thần đều sẽ giảm xuống. Đây là kế sách thiêu thân, dùng nhiều sẽ chết ngay lập tức. Nhưng mà vẫn không cách nào chiến thắng, đành phải nhờ tới Phụng Tiên. Hắn yêu mình như vậy, chắc chắn sẽ đáp ứng. Lúc này, Ryofu Housen chậm rãi cụp mắt, đưa bàn tay to lớn ra vuốt ve gương mặt Điêu Thuyền, Điêu Thuyền nhắm mắt lại. Gương mặt ửng hồng vì thẹn. Cuối cùng, Ryofu Housen đặt ngón tay ở cằm Điêu Thuyền, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên. Điêu Thuyền vẫn còn đang ảo tưởng. Rồi sau đó – BỐP!!! Ryofu Housen mặt không cảm xúc, tay trái nâng lên, một cú tát kinh hoàng giáng thẳng xuống mặt Điêu Thuyền, lực lượng kinh khủng đánh ra âm bạo, cho dù là hồ ly Điêu Thuyền có chín đuôi (không rõ là bao nhiêu đuôi, ai biết thì nhắc) cũng bị đánh bay, xoay bốn năm vòng trên không rồi đập mạnh vào tường, phát ra tiếng nổ vang dội. Một bên mặt của nàng tím bầm, che mặt không dám tin nhìn Ryofu Housen. "Phụng, Phụng Tiên, ngươi..." Ryofu Housen lắc lắc cổ tay, mỉm cười nói: "À, ta cũng rất nhớ ngươi đó Điêu Thuyền." "Từ sau khi ta thức tỉnh, ta không phút giây nào là không nhớ đến ngươi." Sát khí trắng hồng kinh khủng bốc lên, sau đó hóa thành chiến giáp trọc thế, tay trái nắm lấy, Phương Thiên Họa Kích xuất hiện. Quỷ thần cũng phải khiếp sợ trước sức mạnh trên chiến trường, ghi chép trong điển tịch Tam Quốc, công nhận là tiếng hổ gầm! Lấy vũ lực, lấy dũng khí, tại cuối Đông Hán giết ra một con đường, nhưng lại chỉ là một mãnh tướng ngắn ngủi. "Hồ ly Kim Mao Ngọc Diện bốn đuôi thời Tam Quốc, hai ngàn năm rồi ngươi có quên năm đó tại sao ngươi bỏ trốn khỏi Thần Châu hay không?" "Trước đây tình đầu ý hợp với ta, ước định cả đời." "Sau đó đêm đó bò lên giường con heo mập Đổng Trác." "Đêm hôm sau thì lại hẹn hò với ta dưới trăng." "Ban đêm thì lại ân ái trên giường, cứ như thế mấy tháng trời. Khi ước định chung thân với ta, trong thân thể ngươi có phải còn vết tích của con heo mập kia không? Khi ta cảm thấy có thể cưới ngươi, thậm chí không muốn chạm vào ngươi trước khi cưới thì thứ kia có phải còn đang chảy ra? Bây giờ nghĩ lại, ta thấy ghê tởm quá." BỐP! BỐP! BỐP! Vệ Uyên đang chờ đợi nhàm chán, khẽ ngước mắt lên, khóe miệng giật giật. Xong rồi? Phượng Tiên huynh cũng ác liệt quá rồi. Hắn thuận miệng nói: "Kỳ lạ, đã là nơi phong tỏa hồ yêu mà lại không cách âm sao?" Lão hồ ly cười hì hì, ngơ ngác vô ý thức nói: "Không thể nào, âm thanh ở đây dù có đánh nhau trong đó cũng không thể nghe thấy, đây là pháp trường thời man hoang xử lý phản đồ mà..." Câu nói nghẹn lại, nghe thấy tiếng bốp bốp ngày càng lớn, cùng Vệ Uyên nhìn nhau, đồng thanh: "Không xong rồi!" "Con mẹ nó!" Vệ Uyên xoay người đá bay cửa lớn trận pháp. Rồi, khí thế trọc thế không thể cản nổi phóng lên trời, kèm theo đó là tiếng cười tùy tiện, thoải mái: "A ha ha ha ha!" "Đội nón xanh đúng không?" "NTR đúng không? !" "Đùa bỡn ta đúng không? !" "Mẹ nhà nó cho ta chết! Đổng Trác chết rồi, hôm nay ông đây tiễn ngươi lên đường!" Chỉ mới qua một chốc lát, Điêu Thuyền xinh đẹp vô song đã bị Ryofu Housen nổi giận đánh cho không ra hình người. Ryofu Housen hai tay nắm chặt chuôi ma thần binh, thấp giọng giơ lên, lạnh lẽo đáng sợ, một khắc sau Phương Thiên Họa Kích liền thành đài đao đoạt mệnh. Khí diễm bùng lên, sát phạt vô song, cả Thanh Khâu hồ quốc không ai đỡ được chiêu này. Đủ để chém giết cả thân thể lẫn thần hồn. Nhưng Ryofu Housen cuối cùng đã không ra tay, chỉ tự giễu thở dài, như nhìn thấy năm xưa sau khi lập chiến công thăng quan, hăng hái nhiều năm Phi tướng quân, rời khỏi biên quan tàn khốc, đến thành lớn hoa lệ rộn ràng, tự giễu nói: "Năm đó ta rốt cuộc bị cái gì mà lại thích một người như ngươi chứ?" Quay người, nghiêng Phương Thiên Họa Kích. Tiếng bước chân lanh canh trong bộ giáp lanh lảnh, phong ấn túc sát lăng lệ bước ra, vỗ vai Vệ Uyên, nói: "Ta thoải mái rồi!" "Lần này ta có thể giúp ngươi rồi!" "Bất quá là một lần khai sáng thôi, hắn chết rồi." 1 giây nhớ kỹ
Bạn cần đăng nhập để bình luận