Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1074: Quy Khư

Không khí im lặng như tờ, nếu đổi bối cảnh, có lẽ sẽ có mấy phần không khí quyết đấu giữa các cao thủ, tràn ngập sát khí. Nhưng lúc này chỉ thấy gượng gạo. Ba con hồ ly con ôm đầu khóc nức nở, sau đó nhìn thấy hai đại cao thủ bên kia không nói gì mà đối mặt, cảm nhận rõ một loại không khí lúng túng kỳ lạ đang quẩn quanh giữa hai người, sự lúng túng lớn đến mức tiếng khóc than của ba con hồ ly con cũng chậm rãi nhỏ dần, cuối cùng biến thành tiếng nức nở, đến nỗi không còn cả tiếng khóc mà chỉ nhìn người này rồi lại nhìn người kia.
"Hai người bọn họ quen nhau sao?"
"Quen nhau sao còn muốn đánh nhau?"
"Không biết, có thể là bạn trên mạng?"
"Vậy đây là Offline Meeting?"
"Ừm ân, đây chính là cái được gọi là đoàn kết hết thảy các lực lượng có thể đoàn kết sao?"
"Ta hiểu ta hiểu rồi."
"Các ngươi đang nói cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu!"
Con hồ ly con duy nhất không có buff Kiên định chiến sĩ rơi vào thống khổ: "Các ngươi nói như thế một tràng dài như vậy là đang nghiên cứu bài định t·h·i sao? Là đang chính trị khi t·h·i nghiên cứu được tám mươi điểm hả? "
Thông thường, những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt của ba con hồ ly con căn bản là người ngoài không thể nào nghe được. Dù sao chúng là hồ ly tinh, còn là hồ ly tinh nhỏ. Nhưng đối với Lữ Bố Phụng Tiên và Thạch Di mà nói, những lời này rõ ràng như tiếng hát karaoke bên tai. Lữ Bố Phụng Tiên rơi vào một sự im lặng quái dị. Mà Thạch Di cũng giống như vậy. Khi nghe được con hồ ly nhỏ bên kia nói về việc đoàn kết mọi lực lượng có thể đoàn kết, Thạch Di mặt không đổi sắc cất điện thoại. Lữ Bố khẽ nhíu mày, cũng cất điện thoại, nắm chặt Phương Thiên Họa Kích. Sau đó Thạch Di mặt không chút thay đổi nói: "Ăn cơm không?" Lữ Bố ngước mắt: "Không." Ăn cơm sao? Không có. Thạch Di gật gật đầu: "Ăn hay không?"
"Ăn."
Ăn cơm sao? Ăn.
Giao tiếp kết thúc.
Sự nhận thức chung đã đạt được.
Tuyệt chiêu giao tiếp đặc biệt của Thạch Di vùng Tây Bắc, đặc chế cho mãng phu – quan văn đặc công. Lữ Bố Phụng Tiên tiện tay thu Phương Thiên Họa Kích. Vệ Uyên đã hóa giải được cái "Khế", ứng phó thành công thời khắc này của Nữ Kiều, nói cho cùng, có một số việc chỉ là bị trì hoãn, nhưng không tan biến. Vậy thì cứ trì hoãn vậy đi. Có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó, đến lúc đó lại nói, đến lúc đó lại nói. Đạo nhân dần dần trở nên cá ươn mở nát. Cái gì gọi là mở nát? Chuyện của thiên Tôn, sao có thể nói là mở nát? Cái này gọi là từ từ mà tính. Biết chưa? Không chừng đến lúc đó Nữ Kiều lại quên mất, không chừng Nữ Kiều lại là cái loại không hề thù dai thì sao? Dù khả năng rất thấp. Nhưng mà, biết đâu đấy! Loài người sống trên thế giới này, chính là phải ôm hi vọng mà đối mặt với tất cả những điều không thể a! Nguyên Thủy Thiên Tôn trong lòng nghĩ như vậy. Mà Vệ Uyên hôm nay cuối cùng cũng không gặp được Vũ Vương, theo như lời nhắn của nhóm hồ ly Đồ Sơn, Vũ Vương đã hồi lâu không ở Đồ Sơn giới Nhân Gian để nghỉ ngơi, nên nhất thời ngủ quá sâu, dẫn đến đến giờ vẫn chưa tỉnh, thực sự là ngại không có cách nào ra gặp huynh đệ thân thiết.
# điểm xuất phát xuất ra đầu tiên, tác giả sinh hoạt không dễ, mời ủng hộ nhiều hơn chính bản.
Vệ Uyên sờ cằm, nhìn lão hồ ly Đồ Sơn đang có vẻ mặt điềm tĩnh, chắc như đinh đóng cột ở phía sau. Thấy mấy con hồ ly nhỏ vẫn chưa thể hóa hình đang đứng thẳng người, trên đầu đội một chiếc nồi đen thui lủi xui chạy về phía trước. Ánh mắt xuyên thấu qua lớp nồi đắp bên trên.
"Ừm, thận dê nướng khét, hàu sống rắc bột tỏi, gà ác hầm nhân sâm ngàn năm, rau hẹ nướng."
"Còn cái này, ta nhớ con yêu thú này là bổ khí ích huyết, bồi bổ thận khí, thận thủy dồi dào như biển, dùng mãi không hết." Lão hồ ly cười ha hả nói: "Uyên lão tổ còn có vấn đề gì không?" "Không có gì." Đạo nhân gật gật đầu, chân thành nói: "Ta tin, ta thực sự tin."
Sau đó cũng chỉ còn cách tính, dù gì thì cũng không thể đợi đến lúc "Khế" trở về, rồi lại thêm một đứa con nữa chứ? Ân, Vệ quán chủ mình có khi lại có cháu ngoại trai ấy chứ. Vệ Uyên đột nhiên nghĩ đến cặn bã rắn. "Phi phi phi!" "Nếu như cháu ngoại trai ra đời, ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc hắn, lại càng không đùa giỡn hắn, sẽ không tìm thú vui từ trên người hắn." "Ta không phải là cặn bã rắn." "Đúng, không phải." "Tuyệt đối sẽ không... Mà nói nữa, nếu như bọn họ sinh con, không biết có bởi vì căn cơ bây giờ quá sâu mà trực tiếp sinh ra loại dị tượng khó lường nào đó không nhỉ? Dù sao Nhân Tộc Cổ Đế cuối cùng, với Cửu Vĩ Thiên Hồ đầu tiên của Đồ Sơn, còn là sau năm ngàn năm mới có con, không có gì đặc biệt trời sinh thì thật là không bình thường."
"Ví dụ như trời sinh ba mắt, nhiễm U Minh loại hình." "Dù sao trong huyết mạch Nhân Tộc đúng là có dị tướng trùng đồng."
Lúc Vệ Uyên rời Đồ Sơn, thấy hai mỹ thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ và một chiến sĩ vẻ mặt trang nghiêm, nhìn là biết người ý chí kiên định, cùng nhau ủ rũ cúi đầu đi về, tựa như mất hồn, cảm khái một tiếng: "Là mầm mống tốt a, Thạch Di chắc chắn sẽ thích những chiến sĩ kiên định như vậy." "Bất quá, hiện tại Lữ Bố Phụng Tiên đã đồng ý giúp một tay. Chỉ cần giải quyết chuyện khai sáng nữa, là có thể cho Khế trở về rồi." Đạo nhân đứng trên đám mây, quan sát những đám mây phía dưới biến hóa muôn hình vạn trạng, trong Đồ Sơn thị, người đến người đi, huyên náo phồn hoa, cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy trong động thiên phúc địa ẩn thế này, khiến Vệ Uyên nhớ tới phong cảnh thời trước mấy ngàn năm, cụp mắt nhìn xuống, đến lúc này mới giật mình nhận ra, hóa ra thời gian cùng Vũ Vương, Nữ Kiều và Khế cùng nhau lữ hành. Đã xa xôi đến thế rồi.
Bất quá, chẳng mấy chốc sẽ đoàn tụ tại viện bảo tàng. Giác sai Quỷ Nước và Vodka nương nương liếc mắt nhìn viện bảo tàng, sau đó mở cửa, đi đến tĩnh thất của Vệ Uyên, đóng cửa lại, rồi từ từ phun ra một ngụm trọc khí, để cho bản thân – thần – an định lại, rồi con mắt trợn lên, chỉ điểm tại mi tâm, khí cơ khuấy động, làm tiêu tan và lưu chuyển thanh khí. Nàng đã đem sức mạnh trước đó mượn từ Huyền Nữ và Nữ Bạt trả lại. Nhưng mà, nước chảy qua rồi cũng sẽ để lại dấu vết. Mượn căn cơ của bản thân cùng khí tức mà hai vị tỷ tỷ lưu lại trước đó, tạm thời hội tụ thanh trọc, hóa thành vị cách của Tây Vương Mẫu, nói là vậy, nhưng mà cảnh giới và vị cách Tây Vương Mẫu này, giống như không phải là của mình, rất dễ bị rớt xuống, nhưng vẫn đủ để làm những chuyện tiếp theo. Thanh khí ở mi tâm thiếu nữ lưu chuyển, nước, gió, lửa, ba màu lưu chuyển thành như đồ hoa điền. Sau đó dựa vào căn cơ của Phật môn tự tại, miễn cưỡng ngăn cản dòng trọc khí lưu chuyển. Làm khí chất của thiếu nữ uy nghiêm thêm vài phần tà dị và khó lường. Nhưng căn cơ thì miễn cưỡng duy trì được sự nguy nga lộng lẫy của Tây Vương Mẫu. Đáng tiếc, khí tức của tứ đại Thiên Nữ còn thiếu của Dao Cơ, nếu không mà nói, ngược lại có thể tiến thêm một bước, hoàn toàn cường hóa. Trong viện bảo tàng, thiếu nữ đang vẽ tranh Vodka nương nương bỗng chốc hoảng hốt, thần nữ chi khí sau lưng kéo dài, tuy rằng không có khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhận biết được tâm thái ngơ ngác đó, phảng phất như nhìn thấy hình ảnh không thể tưởng tượng nổi, vô ý thức quay đầu. Đây, đây là...
# điểm xuất phát xuất ra đầu tiên, tác giả sinh hoạt không dễ, mời ủng hộ nhiều hơn chính bản Giác ngón tay biến hóa, lấy thần thông núi Côn Lôn cổ đại cấu kết hư không. Núi Côn Lôn cổ đại chia ba pháp mạch, thứ nhất pháp mạch Tây Vương Mẫu, thiên chi năm lệ năm tàn, hợp kim súng hơi nói, có tất cả 12 đường truyền thừa, đều là sát phạt vô song, có lực lượng không thể địch nổi, bàn đến sát phạt thuần túy, không biết còn thua xa lực phá pháp của Bất Chu Sơn, cùng vạn tượng tinh tú của Thiên Đế. Mà thứ hai pháp mạch đến từ Lục Ngô, làm việc theo quy tắc, ta đi chính là trật tự. Dù người tu hành hay thần linh gánh vác nhiệm vụ có mạnh mẽ đến đâu. Thì dưới trật tự của ta, cũng không được tự do. Năm đó phu tử từng lên núi nói chuyện với Lục Ngô, từ đó mà có được một cỗ lực lượng hóa thành cơ sở của Ngọa Hổ Lệnh. Đã từng được chứng kiến sức mạnh đáng sợ của quyền năng trật tự Lục Ngô. Mà phu tử hai mươi năm sau nói, cảnh giới của mình, đã có thể tùy tâm sở dục mà không vượt khuôn. Là có thể thuần túy lấy cảnh giới mà không nhìn sự ước thúc và áp chế của khái niệm Lục Ngô. Chỉ là đám hậu bối nho sinh đều bị đánh cái gọi là quân trung lạc ấn, lại không ai đạt đến cảnh giới như vậy, thậm chí khái niệm quân tử của Nho môn còn biến thành nhu hòa ôn nhu, mất hết khí chất, yêu cầu quân tử của phu tử, vốn là muốn có người nhân không ưu sầu, người biết chững chạc, người dũng cảm không sợ. Tỉ như cái anh chàng Nam Sơn Trúc và Tử Lộ kia, cả hai chính là dùng bốn chữ Dũng Giả Không Sợ này mà xông lên như điên. Sau đó mới đi đường tắt mà đến cảnh giới chững chạc. Không chỉ là người trí bất hoặc, mà chỉ cần trực giác của ta nhanh hơn cả não, thì ta cũng có thể không còn nghi hoặc. Lúc này, thiếu nữ lại một lần nữa lấy pháp thuật thần thông một mạch của Lục Ngô, vặn vẹo biến hóa khái niệm của viện bảo tàng, trở thành một loại môi trường đặc biệt, cực kỳ dễ dàng kết nối với những tồn tại cường đại. Bên trong viện bảo tàng. Binh hồn hơi sững sờ, vô thức ngước mắt. Mà một đạo phân hồn ngay cả Lục Ngô cũng không biết đã ngước mắt, dời từ trên tác phẩm mới của Vodka nương nương đi. Rồi nhìn chằm chằm vào tĩnh thất. Khai sáng trực tiếp tiến vào thân thể Drowner, họa sĩ nương nương và binh hồn bên cạnh giống như là bị quỷ nhập vào người, mặt không biểu tình lại gần, hai người này không nhìn thấy tình huống hai bên, khai sáng khóe miệng giật giật, chỉ đành giả vờ như bản thân không biết dị dạng của bọn họ, chỉ là nhìn về phía tĩnh thất, cuối cùng thì vẻ mặt vẫn là thay đổi. Là thần thông của ta? Giác cuối cùng hoàn thành trận pháp thần thông. Đôi mắt tĩnh mịch, nhỏ giọng nói: "Thiên cơ đứng đầu, Phục Hi?" Gợn sóng biến hóa tầng tầng, dùng núi Côn Lôn Thần liên thủ đặc tính mà chuyển di ra ngoài. Lúc này, Đại Hoang. Phục Hi, người đang mượn thân phận Ngọc Xu Viện Chân Quân mà nương tựa trên người giấy vẫn đang một mình bước đi, không nghi ngờ gì mà đang nghĩ đến vài chuyện, thần sắc có chút do dự trên lông mày, nhưng đúng vào lúc này, một luồng gợn sóng quen thuộc lại có chút xa lạ hiện lên bên tai mình. Phục Hi có chút kinh ngạc. "Khí tức này, là... Côn Lôn?" "Ừm, Vương Mẫu?" "Cái tên nóng nảy kia hồi phục rồi? Ân... Bất quá nàng với A Oa cũng xem như bạn bè." Phục Hi năm ngón tay nắm lại, ý thức của mình thuận theo gợn sóng đi qua: "Tây Hoàng, có chuyện gì. . . " Giọng thần hơi ngừng lại. Nhìn thấy đôi mắt bên kia tĩnh mịch, thiên nữ quyền năng nơi mi tâm hội tụ như là hoa điền, phật quang và trọc khí quấn quít biến hóa, ẩn ẩn đồng thời phát ra sự mênh mông của thần nữ Côn Lôn, cùng cực hạn cảm giác tà dị, lúc này Phục Hi ý thức được đây không phải là Côn Lôn Tây Hoàng quen thuộc của hắn, là cái người gần như không ai địch nổi chỉ biết cầm trường thương. Mà là Giác. Phục Hi hơi kinh ngạc, nhưng mà nghĩ nghĩ, vẫn giả vờ như không nhận ra, lên tiếng bình thản: "Không ngờ, Tây Hoàng ngươi cũng hồi phục rồi a, lão bằng hữu, lần này ngươi tìm ta, là có chuyện gì?" Kết nối đã đến. 1 giây nhớ kỹ
Bạn cần đăng nhập để bình luận