Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 321: Đã lâu tin tức

Giác thu tầm mắt lại, nhìn thấy đứng bên ngoài Trương Hạo cùng lão đạo sĩ, nói: "Xem ra ngươi có khách, ngươi cứ trò chuyện với bọn họ đi."
"Đúng, Uyên, ngươi có thể lui tới Sơn Hải giới thật sao?"
Nàng lại lần nữa đổi thành cách xưng hô ban đầu.
Vệ Uyên khẽ gật đầu.
Đôi mắt Giác hơi sáng lên, do dự một lát rồi mở miệng: "Vậy thì, Vệ Uyên, khi ngươi xuống Sơn Hải giới lần sau, có thể mang ta cùng đi được không? Ta cũng có chút chuyện muốn đến Ngọc Sơn, đến Côn Lôn chi Khâu xem, đi xem những nơi năm đó ta từng qua, tỷ như Hiên Viên chi Khâu, tỷ như Đồ Sơn bộ lúc đầu."
Cùng Giác cùng đi Sơn Hải giới...
Hẹn hò sao?
Vệ Uyên khống chế ý thức không muốn suy nghĩ theo hướng đó, thần sắc như thường khẽ gật đầu, nói: "Cái này, đương nhiên không thành vấn đề."
"Ta sẽ nghĩ cách."
Giác nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói cảm ơn, thu tay về, tóc Vệ Uyên lướt qua lòng bàn tay thiếu nữ, mà khi Giác thu tay, vô tình lướt qua mặt Vệ Uyên, ngón tay mềm mại, ấm áp như ngọc, khiến tim Vệ Uyên vốn đã bình tĩnh nay lại có xu hướng gia tốc đập.
Vệ Uyên bàn tay đặt mạnh lên tim.
Răng khẽ cắn vào thịt trong miệng, cảm giác được đau đớn.
Mặt vẫn trấn định.
Trấn định nào, trái tim của ta!
Ta chính là chấp kích lang Đại Tần, là đệ tử Thái Bình đạo, đã từng đi khắp Sơn Hải.
Ta có gì chưa từng thấy?
Năm đó ta còn từng cõng tên kia ở Nữ Nhi Quốc chạy mấy ngày trời.
Trước kia ta không phải chưa từng tiếp xúc với Giác.
Thời gian sinh sống ở thời Tam Quốc cũng đã tính bằng mười năm.
Bởi vì khi thiếu nữ vừa đặt tay lên tóc Vệ Uyên, đã không thể át chế hơi nghiêng về phía trước, một sợi tóc dài hơi lộn xộn, cơ hồ chỉ theo bản năng đưa tay vén sợi tóc đó ra sau tai, ngón tay chạm vào má và tóc xanh, thần sắc mềm mại, tĩnh lặng, mang vẻ cổ điển tao nhã.
Tim Vệ Uyên lại một lần nữa đập siêu nhanh.
Lại dùng sức.
Trực tiếp cắn rách cả miệng...
Giác cáo từ rời viện bảo tàng.
Thấy thiếu nữ đi ra.
Trương Hạo cùng lão đạo sĩ kia bỗng nhiên lùi lại một bước dài, tránh đường cho nàng.
Trương Hạo khẽ ngước mắt lên thấy, gương mặt thiếu nữ thanh lãnh, mày khẽ nhíu, tựa như ở trên chín tầng trời, lăng lệ mà thuần túy cao ngạo, khiến người trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác muốn né tránh, thần tính có, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, rõ ràng chỉ mặc quần áo bình thường, lại khiến người ta dưới ý thức nhớ đến tiên nhân vũ y, độc lập giữa thế gian.
Tựa như thiên nữ Đôn Hoàng thật sự xuất hiện trước mắt.
Thần tính đã quá đủ.
Huống hồ còn so với thiên nữ bích họa kia thêm ba phần thanh lãnh, một điểm xa cách.
Trương Hạo vô thức cụp mắt, không dám nhìn nữa.
Một lát sau, một già một trẻ mới ngẩng đầu lên, mỗi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Cảm giác áp bách thật mạnh.
Quả không hổ là thiên nữ Côn Lôn.
Quỷ nước trực tiếp từ phòng vẽ tranh lao ra, căm tức nhìn hai đạo sĩ, ảo não không thôi nói: "Đều tại các ngươi đó, lại làm hỏng chuyện!"
"Ta đã chuẩn bị cả Cocacola và khoai tây chiên rồi."
"Chỉ đợi xem kịch vui..."
"Ai ~!"
Hắn thở dài một hơi, hiện tại hoàn toàn không che giấu mình nữa, giữa ban ngày ban mặt, một con quỷ trực tiếp dưới mí mắt hai đạo sĩ, từ bên này lẻn sang bên kia, đẩy cửa ra, thấy Vệ quán chủ bình tĩnh ngồi bên cạnh bàn.
Quỷ nước ho khan một tiếng, tiến tới nói: "Lão đại, ngươi không sao chứ?"
Hắn chú ý thấy khóe miệng Vệ Uyên có vệt máu, hoảng sợ: "Lão đại, sao ngươi còn nôn cả máu?"
Vươn tay chạm vào Vệ Uyên, thông qua sự lưu chuyển của máu, trong nháy mắt cảm thấy nhịp tim đập gia tốc nặng nề, nhìn mặt không đổi sắc của Vệ Uyên, cảm nhận quyết tâm từ nhịp tim đang nhảy lên kia, rồi nhớ lại cảnh tượng vừa nãy.
Trên mặt quỷ nước hiện lên vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
Sau đó chú ý tới Vệ Uyên đang nhìn mình.
Quỷ nước không đổi sắc mặt, thu tay lại, gật đầu nhẹ: "Ta hiểu."
Vươn tay, tách một tiếng búng tay.
Dòng nước hóa thành hai hình người mơ hồ.
Quỷ nước khẽ quét tay chỉ về phía ngoài một ngón: "Ra ngoài hết!"
Thế là quỷ nước tự mình đem mình đá ra ngoài…
Trương Hạo và lão đạo sĩ chủ trì thế cục Tuyền thị thuộc Chính Nhất đạo lề mề, vẫn là vào cửa.
Trương Hạo còn hơi lúng túng.
Nhưng lão đạo sĩ tuy so với Trương Nhược Tố còn kém một chút, cũng đã hơn 90 tuổi đạo hạnh, da mặt đủ dày rồi, đã ổn định tinh thần, coi như không có chuyện gì vừa xảy ra, tay phất phất trần, mặt mỉm cười, cùng Vệ Uyên hàn huyên như thường, Vệ Uyên cũng thu lại tâm cảnh.
Khôi phục tâm cảnh ban đầu.
Sau khi hàn huyên, Vệ Uyên hỏi nguyên nhân hai người đột nhiên tới đây.
Lão đạo sĩ bất đắc dĩ nói: "Là tin tức của tiểu sư thúc A Huyền truyền tới."
"Nói là tin nhắn của Vệ quán chủ vẫn luôn ở trạng thái chưa đọc, nên hy vọng chúng tôi tới viện bảo tàng một chuyến, chuyện đại khái là, Quan Vân Trường Quan Thánh Đế Quân cùng Hắc Hổ Huyền Đàn Nguyên soái Chính Nhất, hiện tại đang nghỉ lại tại phủ thiên sư, thiên sư sư thúc tự mình chiêu đãi hai vị."
Vệ Uyên gật đầu, hiểu rõ lý do hai người đến, sau đó nghi ngờ hỏi: "Chuyện này rất bình thường mà."
"Trương đạo hữu cũng từng nói với ta về chuyện này."
Lão đạo sĩ càng thêm bất đắc dĩ, nói: "Trọng điểm không phải việc tới."
"Mà là bây giờ họ đang làm gì."
Hắn nói: "Theo tin tức bần đạo biết, họ hiện tại không cách nào dùng sức, đang ngồi sau núi cụng rượu."
Lão nhân khó khăn lắm mới phun ra hai chữ cuối cùng.
Cụng rượu?
Vệ Uyên nghi hoặc cầm điện thoại lên, quả thật Tiểu A Huyền đã gửi rất nhiều tin nhắn, kéo xuống dưới là một video mới được gửi tới, sau khi mở ra, trong hình một chiếc bàn, Triệu huyền đàn mặc nhung phục, vòng râu oai vệ đang gục mặt xuống bàn, trong ngực ôm bình rượu, tiếng ngáy như sấm.
Quan Vân Trường cùng Trương Nhược Tố đang cười lớn uống rượu.
"Nhớ năm đó, Quan mỗ phóng tầm mắt thiên hạ, đều là đồ cắm cờ bán đầu..."
"Xảo, nhớ năm đó, lão đạo nhìn lũ cháu trai kia cũng chỉ một kiếm hai kiếm mà thôi…"
Cả đoạn video được thẳng thắn diễn tả.
Đại khái là, dưới sự công kích của độ rượu cao hiện đại.
Triệu nguyên soái đã tắt máy.
Quan Nhị gia và Trương thiên sư khó có dịp quang minh chính đại uống rượu đang liều mạng.
Lão nhân bên cạnh Vệ Uyên bất đắc dĩ nói: "Cho nên, tiểu sư thúc A Huyền nói hy vọng Vệ quán chủ tốt nhất là sáng sớm mai đến, tiện thể giải quyết chuyện muốn nói với Quan Thánh Đế Quân, Huyền Đàn nguyên soái, hôm nay đã muộn rồi, coi như xong đi, ai~ thiên sư sư thúc tuổi lớn như vậy rồi, cũng không biết giữ chút gì cả."
"Bác sĩ đã sớm nói với ông ấy, không nên uống rượu, không nên uống rượu, ông ấy chính là không nghe."
"Không nên uống rượu?"
"Đúng vậy, thiên sư sư thúc đã vượt qua giới hạn tuổi thọ của con người trên lý thuyết, dù tu vi có thế nào, thân thể khẳng định không thể so với hồi trẻ, lúc này phải biết tiết chế mới đúng."
Vệ Uyên do dự một chút, nói: "Lời này, là do bác sĩ nói sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy bác sĩ đó, bây giờ ở đâu?"
Lão đạo sĩ há hốc mồm, rơi vào trầm mặc.
Một hồi lâu sau, mới ngập ngừng nói: "…Đại khái là, ở đâu đó trong nghĩa trang công cộng?"
Hai người đột nhiên cảm thấy không còn gì để nói về chủ đề này, lão nhân cùng Trương Hạo ngồi một lát rồi đứng lên cáo từ, Trương Hạo còn nói một câu, tổ hành động đặc biệt đang bắt cá lớn, bây giờ còn bận, chờ xong việc sẽ đưa tin tức đến cho Vệ Uyên.
Sau khi hai người đi.
Vệ Uyên ngồi trên ghế salon, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mi tâm.
Giác muốn đi Sơn Hải giới, là để tìm Côn Lôn.
Đúng như lời Chúc Long, Côn Lôn với tư cách kỳ cảnh thần thoại đồng thời tồn tại ở các giới Sơn Hải, Giác xuất thân từ Côn Lôn, càng có thể cảm giác được những nơi dị thường, có thể hiểu rõ bí ẩn Côn Lôn tan biến, đương nhiên, bây giờ đang bị Cùng Kỳ nhìn chằm chằm, không thể nào tới đó được, phải tìm cách tránh sự chú ý của Cùng Kỳ, mới có thể tiếp tục bước tiếp theo.
Mặt khác, vu nữ Kiều để Tô Ngọc Nhi ba nàng rời khỏi Thanh Khâu, đến ở cạnh hắn.
Mà thời cơ tiến vào Sơn Hải giới nằm ở trên người Tô Ngọc Nhi.
Về việc làm sao để Giác cùng tiến vào Sơn Hải giới, có lẽ vu nữ Kiều có thông tin.
Ừm, gần đây sẽ đi Thanh Khâu một chuyến.
Viên Giác cũng muốn đi luận pháp, có lẽ cũng cần phải tìm lý do đến đó xem sao…
Từng ý nghĩ dâng lên trong đầu, chồng chất, điện thoại trên bàn của Vệ Uyên đột nhiên rung lên, tiếng kêu ong ong, màn hình đang bị khóa sáng lên, một nhóm chat yên tĩnh đã lâu bỗng có người nhắn tin, Vệ Uyên khẽ nhìn xuống, thần sắc thoáng chốc trở nên sắc bén, rồi lại bình thường.
Đây là nhóm chat giao lưu lịch sử.
Đương nhiên, tên thật phải là -- 'Nhóm nhỏ khai quật lăng mộ Thủy Hoàng Đế'
Bạn cần đăng nhập để bình luận