Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 596: Thủy Quân, có hứng thú hay không đi sát vách đánh một chút giả hầu tử?

Chương 596: Thủy Quân, có hứng thú hay không đi s·á·t vách đ·á·n·h một chút giả hầu t·ử?
Dưới ánh đèn ấm áp, Vệ Uyên yên tĩnh nhìn thiếu nữ trước mắt, đơn giản mà thẳng thắn nói nhỏ.
Ở trên gác lửng nghe lén, Vodka nương nương cũng nhịn không được động lòng. So với hành vi của Vệ Uyên, giống như tay cầm giáo mác, hát vang "không có áo mặc" của quân Đại Tần dũng mãnh, nói nhỏ lời yêu thương, có một loại cảm giác tương phản đầy trùng kích.
Mà Thiên Nữ mặc áo ngủ lông xù thì đôi mắt híp lại, nói: "Ta hiểu rồi."
Nàng trầm tư, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: "Cho nên nói, việc Khoa Lâm t·h·í·c·h ngươi cũng là chuyện tự nhiên mà không có gì sai cả."
"Dù sao lúc trước nàng sắp c·h·ế·t, là ngươi cõng nàng đi suốt mười ngày mười đêm trong phạm vi Nữ Sửu, ngươi chính là anh hùng của nàng mà."
Thiếu nữ hoàn toàn không ý thức được ý tứ trong lời nói của Vệ Uyên, ngược lại bởi vì vừa nhắc đến Khoa Lâm, nàng rất tự nhiên liên tưởng đến chuyện này. Vệ Uyên đang ngồi xếp bằng dưới đất nhịn không được cười, Thiên Nữ nhịn không được liếc hắn một cái, nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Vệ Uyên nói: "Ta không phải đang nói nàng mà..."
Thiên Nữ nghi ngờ nói: "Vậy ngươi đang nói cái gì?"
Nàng nghiêm túc suy nghĩ, "Ngươi còn cứu ai sao..."
Suy nghĩ của thiếu nữ đột ngột khựng lại. Trong đầu nàng hiện ra ký ức về vị võ tướng cưỡi ngựa chiến giải quyết đám tặc cường đạo vào cuối thời Tần, rồi hiện ra Ngọa Hổ mỉm cười với mình khi mình đạp lên quỷ vực ở kiếp này. Suy nghĩ của nàng như ngừng lại.
Hắn đã cứu ta.
Anh hùng luôn xuất hiện kịp thời để cứu người khác.
Vừa rồi mình nói, hắn mới là anh hùng.
Vậy câu nói kia của hắn có ý là, là chỉ đến...
Nàng nhìn nam tử trước mắt càng lúc càng anh tuấn, như nghe thấy tiếng Vệ Uyên đang mỉm cười nói nhỏ.
Người cuối cùng sẽ yêu anh hùng cứu vớt mình.
Ta đã cứu ngươi, cho nên ngươi có thể sẽ...
Đương nhiên, để đưa ra kết luận này, cần một logic ba đoạn đơn giản. Mắt thiếu nữ trợn to, giọng lắp bắp, khuôn mặt trắng nõn dần chuyển sang đỏ bừng, không dám tin nhìn Vệ Uyên đột nhiên nói ra những lời càn rỡ đó, nàng lắp bắp: "Ngươi, ngươi..."
"Ừm? Ta sao?" Vệ Uyên ngơ ngác, "Lời vừa nãy ta nói có gì sai sao?"
Bị phu tử dạy bảo, chí ít, chí ít ngươi cũng phải suy nghĩ lại đã rồi hãy làm! Đệ tử, người mang danh hiệu ngự giả Nam Sơn trúc rơi vào suy nghĩ lại, hồi tưởng lại, đồng thời phân tích những lời bản năng mình vừa thốt ra.
Ừm, Giác đã cứu ta.
Ta nói một câu: người nhất định sẽ yêu anh hùng đã cứu mình.
Chờ chút!
Vệ Uyên trừng lớn mắt, câu này, câu này, câu này...
Chẳng phải là trực tiếp bày tỏ "ta yêu ngươi" sao?
Con mẹ nó, ngươi nghe ta...
Hắn chợt ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, hơi thở dồn dập, đôi mắt trong veo tựa gió mát cách mình không quá một gang tay — ngươi từng gặp gió, từng vượt tuyết, từng đi qua mười vạn dặm Tây Vực, tám trăm dặm lưu sa, nhưng ngươi đã từng nhìn thấy gió mạnh Côn Lôn? Từng thấy mặt trời lặn, ánh chiều tà đỏ rực vạn dặm, chiếu xuống dòng Irie vào chốn hồng trần?
Đôi mắt ấy long lanh uyển chuyển, yên tĩnh phản chiếu hình ảnh Vệ Uyên phía trước.
Mặt Vệ Uyên cũng đỏ bừng lên.
Lời dạy của phu tử kỳ thực rất truyền thống.
Thơ ba trăm thiên, tóm lại là viết những nỗi lòng ngây thơ.
Không khí im ắng dần trở nên mềm mại. Họa sĩ trên gác lửng lấy tay che mũi miệng, dựa vào bức tường gỗ cũ, để phòng ngừa bản năng hét lên, nhưng trong lòng thì đã gào thét điên cuồng, nhanh lên đi, nhanh lên đi!
Mẹ nó, mau lên đi, đồ nhát gan!
Ta muốn vẽ 108 bức đồng nhân đồ a!
Ngay cả nàng cũng thấy tim mình đập thình thịch không thôi.
Ngay lúc không khí đang tốt đẹp này, cánh cửa đột nhiên bị đá văng, không khí lạnh bên ngoài tràn vào, lẫn trong tuyết rơi, mùi rượu cũng theo đó ào ạt xoáy vào, quỷ nước cùng Sơn thần Tiễn Lai vai kề vai bước vào, một người tay cầm chai Cocacola thủy tinh, một người tay cầm chai bia màu xanh ngọc lục bảo.
Cả hai cười lớn: "Tốt! Tốt! Tốt!"
"Rượu ngon!"
"Nhân gian thật là nơi tốt đẹp!"
"Ha ha ha, ta thích, lần sau ta dẫn ngươi đi ăn xiên nướng, ta nói cho ngươi biết, bia Cocacola chỉ có uống kèm xiên nướng mới ngon, hơn nữa phải vào mùa hè, nhiều người qua lại, ngồi quanh một nồi lớn, vừa nghe chuyện thiên hạ, vừa trò chuyện, như vậy mới đã!"
"Trong nhà ăn không có linh hồn!"
"Ha ha ha, ngươi cũng là Ulitharid sao!"
"Bạn tốt!"
"Bạn tốt!"
"Đại ca!"
"Nhị đệ!"
Sơn thần Tiễn Lai cười lớn uống rượu, sau đó im bặt.
Hai kẻ hỗn độn đồng loạt giơ chân trái, giơ chân phải, rồi cùng khựng lại giữa không trung.
Mặt ngơ ngác nhìn cảnh tượng phía trước, tĩnh mịch.
Tay phải quỷ nước run rẩy, cả Cocacola cũng bắn ra.
Khóe miệng Sơn thần Tiễn Lai co giật, bia vừa uống đã trào ra.
Bọn họ thấy ở trong viện bảo tàng, đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng đối diện, mặt ai cũng đỏ bừng.
Hai người kia lập tức dãn ra một khoảng cách xa.
Im ắng, hoàn toàn im ắng.
Liếc mắt nhìn nhau.
Trầm mặc.
Quỷ nước trong nháy mắt kịp phản ứng, tránh thoát cái tay kề vai sát cánh của Sơn thần Tiễn Lai, giậm chân, quay người.
Mở cửa, một cước đá văng.
Sơn thần Tiễn Lai bị một cước đá ra ngoài.
Quỷ nước thoạt nhìn có vẻ ngoài thư sinh nhã nhặn nhưng thực chất bên trong là một tên ranh ma xảo quyệt, trực tiếp đá văng Sơn Thần.
Khóe miệng hắn giật giật: "Xin lỗi, đi nhầm."
Hắn tự đá mình ra ngoài, chạy mất dép.
Không khí lạnh ùa vào, ngược lại giúp trái tim đang đập loạn nhịp của Vệ Uyên dịu lại, mới nãy còn cảm thấy trời đất bao la lạnh lẽo như băng nguyên, vạn vật tịch mịch hiu quạnh, giờ lại thấy hơi nóng, hắn thở ra một hơi, thiếu nữ cũng híp mắt.
"A a a a a ! ! !"
Chỉ có Vodka nương nương trong lầu các là nghiến răng nghiến lợi, tay cầm bút vẽ đập liên hồi vào màn hình máy tính bảng, nước mắt tuôn rơi: "Ô ô ô ô... Đáng ghét cái tên quỷ nước kia, ta muốn đ·âm c·hết ngươi, ta muốn đ·âm c·hết ngươi, đâm chết ngươi a, trong đầu ngươi toàn là nước sao? !"
"Đáng ghét a, đáng giận!"
Nàng đưa tay lấy một bình sinh mệnh chi thủy bên cạnh.
Một tay mở nắp bình.
Ngửa cổ tu ừng ực nuốt cạn.
Khuôn mặt gầy gò thanh tú của thiếu nữ thoáng đỏ vì men say, nàng đưa tay áo lên, lau vệt rượu còn dính nơi khóe miệng bằng ống tay áo dính đầy thuốc màu, đôi mắt nàng tựa như đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ, nàng ợ một tiếng.
Nàng vừa khóc vừa nghiến răng nghiến lợi: "Ô ô ô quỷ nước thối, đồ quỷ nước nát, ta sẽ vẽ đồng nhân đồ về ngươi!"
"Ta muốn biến ngươi thành một tên hỗn đản chỉ biết giao phối ô ô ô..."
"Trả lại cảm xúc cho ta!"
"Trả lại cho ta!"
… … "Kia, thức ăn cũng đã để xuống, Uyên nhớ ăn nhé."
Thiếu nữ đưa tay sửa lại tóc mai, trên mặt vẫn còn vương chút ửng hồng.
Dưới ánh trăng ngắm hoa, dưới ánh đèn có mỹ nhân.
"Ta, ta đi trước."
Cơ chế lý trí của Giác bắt đầu thúc giục nàng nhanh chóng rời đi.
Vệ Uyên thở ra một hơi, đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút."
Ối!
Thiếu nữ giật mình lùi lại nửa bước.
Vệ Uyên nhìn nàng, đôi mắt nheo lại, khẽ nói: "Dạo này ta chắc sẽ có chút bận, phải đi xử lý vài việc lặt vặt, ừm, sẽ không lâu đâu, sau khi xong chuyện này, muốn đi chơi cùng không? Chúng ta có thể đi ngắm tuyết, hoặc đi đâu đó giải khuây... coi như là tranh thủ thời gian rảnh."
Thiếu nữ nhẹ nhàng thở ra, bàn tay khẽ đặt lên ngực, mỉm cười: "Cũng nên đi giải khuây."
"Mọi người chúng ta cùng nhau sao? Tốt, ta đi tìm hiểu trước về các cẩm nang du lịch."
"Không." Vệ Uyên lắc đầu, đôi mắt nhìn chăm chú vào nàng.
"Chỉ có ta và ngươi."
"Hai người chúng ta."
Một khoảng lặng.
Thiếu nữ khẽ trả lời: "Ừm, được, được thôi."
… … … Thần sắc Giác bình tĩnh bước đi, không hề liếc nhìn Tiễn Lai Sơn Thần và Quỷ Nước đang run rẩy ôm nhau thành một đống trong tuyết vì lo lắng và căng thẳng, tư thái của nàng phiêu dật ưu nhã, tựa cơn gió mạnh Côn Lôn lướt qua con phố cổ, dáng vẻ thanh lãnh.
Ừm, chỉ có bộ áo ngủ lông xù là hơi không hợp với phong thái đó.
Ẩn sau dáng vẻ phiêu dật của thiếu nữ là chiếc mũ áo ngủ lông xù cứ lắc lư qua lại.
Mở cửa, đóng cửa, khóa cửa.
Bịch bịch bịch lên lầu.
Đóng cửa gác lửng trên tầng hai lại.
Kéo cả ba lớp rèm cửa lên.
Thiên Nữ tao nhã, điềm tĩnh, ôn nhu lặng im.
Một giây.
Hai giây.
Đến giây thứ ba, thiếu nữ một cước đá văng chiếc dép bông dưới chân, để lộ những ngón chân trắng ngần như ngọc, sau đó lấy đà chạy, thiếu nữ mặc áo ngủ lông xù một phát nhảy lên giường, ôm chăn mền. Tấm nệm có độ đàn hồi tốt giật giật. Nàng đóng chặt hết tất cả cửa ra vào và cửa sổ. Bỗng nhiên, thiếu nữ dồn hết sức lực, chăn mền trên giường bị tung lên không trung.
Sau đó, nàng buông mình đáp xuống với tư thế trải rộng.
Lĩnh vực, khai triển!
Thần sắc thiếu nữ trang nghiêm.
Sau đó, nàng giống như một chú chuột hamster trực tiếp cuộn tròn bản thân trong chăn.
Bốn góc chăn đều bị nàng vèo một cái thu lại.
Rồi nàng lăn qua lộn lại trên giường, lăn qua lộn lại.
A a a a a!
Là hẹn hò!
Hẹn hò!
Không ai nhìn thấy, không ai hay biết.
Cho nên có thể….
… … … … Vệ Uyên dõi mắt nhìn thiếu nữ có vẻ ngoài điềm tĩnh, ung dung, tựa thiên thần trang nghiêm, lịch sự, tao nhã đi xa.
Đôi mắt hắn nheo lại.
Đại hòa thượng và binh hồn nghe thấy động tĩnh đi ra, ngạc nhiên nhìn hai tên hỗn độn đang run rẩy trong tuyết kia, rồi nhìn về phía Vệ Uyên. Người sau vẫn thản nhiên: "Không có gì, chuyện bình thường thôi, đúng rồi, Viên Giác, mấy ngày tới ta sẽ ra ngoài một chuyến, viện bảo tàng giao lại cho ngươi."
Đại hòa thượng nói: "Không sao, Vệ quán chủ, có cần giúp một tay không?"
Vệ Uyên lắc đầu, nhìn cây tích trượng chín vòng đã lưu truyền qua bao thế kỷ, nói: "Không cần."
"Ta có thể tự mình xử lý."
"Ngươi nhớ... hãy cộng hưởng với cây tích trượng này nhiều vào."
"Có lẽ, ngươi sẽ nhận được nhiều hơn từ cây tích trượng này."
Tỷ như... ý chí của Huyền Trang.
Nếu cây tích trượng này ở trong tay Huyền Trang, nó chắc chắn đã có thể tiến hóa thành thần khí của Nhân tộc.
Viên Giác trịnh trọng gật đầu, Vệ Uyên gật đầu, rồi bước về phòng mình. Đại hòa thượng và binh hồn nhìn theo bóng lưng Vệ quán chủ, cảm thán: "Bước chân của Vệ quán chủ trầm tĩnh và nhẹ nhàng, xem ra đối với chuyện sắp tới đã có tính toán kỹ càng."
Binh hồn cũng cảm thán gật đầu: "Đúng vậy."
"Tu vi của quán chủ càng ngày càng tinh tiến, chiến đấu với không ít cường địch."
"Chúng ta cũng phải cố gắng theo kịp!"
"Là vô cùng, là vô cùng!"
Người mà binh hồn và Viên Giác thấy ngày càng trở nên trầm tĩnh và cao thâm ấy, vị Chiến Thần oai dũng chiến đấu ở tuyến đầu Nhân tộc đã về lại tĩnh thất, đóng cửa, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, giăng bùa chú, một mạch làm xong.
Sau đó, hắn nắm tay phải giơ lên so sánh.
"Tốt rồi!"
"Thành công rồi!"
"Nói ra được rồi!"
Vệ Uyên, đại thắng lợi!
Vệ Uyên đang vui vẻ tính toán đến chuyện đánh nhau trong chuyến công tác sắp tới, nghĩ đi nghĩ lại, ngoài việc tự mình tăng thực lực, còn có thể tìm ngoại viện nữa. Ví dụ, khởi nguyên của Tề Thiên Đại Thánh là Vô Chi Kỳ, nhưng lại có mấy người đọc sách cứ khăng khăng cho rằng ngài ấy đến từ thần hệ Anu man của Bắc Ấn Độ.
Kỳ thực, chỉ cần hiểu rõ thần thoại, liền có thể thấy ngoài việc cả hai đều là hầu tử ra, hai người bọn họ không hề có một chút quan hệ nào cả.
Ô hô ~ bay lên, con hầu kia nhất định sẽ không nhịn được đâu.
Vệ Uyên lấy điện thoại di động ra, giống như Trương Nhược Tố ngày xưa, hắn tự nhiên gõ chữ: "Thủy Quân, dạo này chơi game mà cứ phải kìm nén, có mệt không? Có cảm thấy tâm trạng không được tốt?"
"Nếu như không vui."
"Ừm, có muốn đến Bắc Ấn Độ đi tìm vài chuyện để giải sầu không?"
Hắn vừa gõ xong hàng chữ này, theo bản năng muốn nhấn nút gửi đi, nhưng động tác dừng lại một chút, suy nghĩ rồi xóa hết dòng chữ vừa viết, rồi viết lại: "Thủy Quân, phó bản giới hạn mở ra, Boss là Kiêu Hùng!"
"Mỹ Hầu Vương giả 1 VS 1, dám tới không? !"
Nhấn gửi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận