Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 318: Thế ngoại cao nhân

Chương 318: Thế ngoại cao nhân Phật Môn tu tịch diệt.
Có thể được trường sinh hay không?
Ngắn ngủn 10 chữ, vài giây đồng hồ sự việc, ngữ khí tựa như là hỏi thăm một chuyện rất bình thường, lại giống như là một thanh chùy nặng, đập ầm ầm vào đầu mọi người, khiến trái tim bọn họ đột nhiên tăng tốc đập, huyết dịch giống như sôi trào chảy xuôi trong thân thể.
Trong đáy lòng thoáng cái nghiêng trời lệch đất.
Tuổi thọ, trường sinh.
Đây là khát vọng tồn tại trong đáy lòng của tất cả mọi người.
Mà bây giờ, người kia nói cái gì?
Có thể được trường sinh hay không. . .
Vị tăng nhân già nua Tuệ Không trong lòng hung hăng run lên một cái, suy nghĩ của hắn ngưng trệ một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, Quan Thánh Đế Quân nhắc đến vị thừa tướng kia, không hề nghi ngờ là Gia Cát Vũ Hầu, mà thời đại Gia Cát Vũ Hầu, cách hiện tại đã gần hai ngàn năm.
Hai ngàn năm. . .
Chẳng lẽ nói, đạo nhân trước mắt này, đã có trọn vẹn hai ngàn năm đạo hạnh sao?
Hắn không muốn tin, nhưng hình dáng già nua, mái tóc đen, chỉ có hai bên tóc mai là trắng, hai mắt bình tĩnh dưới lớp mặt nạ, trên thân lại toát ra một loại ý nghĩa vượt qua tháng năm dài đằng đẵng xa xăm thương cổ, Tuệ Không cố ép sự kinh hãi trong lòng xuống, nói:
"Ngươi. . . Chẳng lẽ nói, tu hành đến cực hạn, thật sự có thể trường sinh bất tử sao?"
Đạo Chủ Thái Bình đạo nói: "Trường sinh bất tử a. . ."
"Vấn đề này, ta cũng rất muốn biết."
Vị tăng nhân già nua lẩm bẩm tự nói, nếu như nói đối phương thật sự thừa nhận mình là trường sinh bất tử.
Hắn ngược lại sẽ không tin tưởng.
Nhưng đối phương trầm mặc rồi mới trả lời, cảm giác phảng phất như bị vây khốn trong dòng chảy thời gian, lại khiến lòng hắn tin tưởng đối phương đã sống một thời gian rất dài, hắn thì thầm mấy tiếng, vẫn nhìn xung quanh, thấy vẻ kinh hãi và khát khao trên mặt những người chung quanh, thầm cười khổ.
Sau khi hai vị tài thần xuất hiện, câu hỏi có thể được trường sinh hay không, thế cục gần như đã được định đoạt.
Đạo môn thắng.
Hai con ngươi Vệ Uyên đảo qua đám người, không phát hiện ra người vừa âm thầm ra tay, mượn khí cơ ẩn mình đánh nát mặt nạ của mình, thời điểm đối phương ra tay quá mức xảo diệu, ngay sau khi Vệ Uyên thi triển Tụ Lý Càn Khôn, bản thân lại bị thần lực phản phệ, căn bản khó mà phát giác.
Chẳng lẽ là một trong những hiệu quả của thần thông Phật Môn. . .
Lời chúc Cửu Âm về sự nguy hiểm, có lẽ chính là người này.
Nếu như chỉ dùng bản thể đến, chỉ sợ đã trực tiếp bại lộ chân thân.
Sẽ rơi vào vòng liên hoàn họa sát thân theo như bói toán.. . .
Hoàn toàn tĩnh mịch, hồi lâu không thể bị phá vỡ.
Đương nhiên, sự tĩnh mịch này xuất hiện ở một căn nhà ngang nào đó.
Thanh Điểu trong tay đang nắm một miếng bánh cháy, vốn đang muốn nhét vào trong miệng.
Ở bên kia vừa giải quyết xong một chiếc xe đạp chia sẻ chạy siêu tốc, vội vã trở về, sắc mặt Cử Phụ ngưng trọng, giống như là có người vung một nắm đấm vào khóe miệng mình, khóe miệng giật giật.
Khâm Nguyên giống như là bị dính trong lớp thạch cao mật ong.
Không nhúc nhích.
Bạch bạch bạch.
Trong cầu thang truyền đến tiếng bước chân, sau đó có tiếng gõ cửa, trong phòng vẫn tĩnh mịch, bên ngoài truyền đến tiếng nói thầm: "Chuyện gì vậy? Không có ai sao?"
"Vừa nãy còn nhao nhao muốn chết."
Có người cười nói: "Chẳng phải là bị ngươi uy hiếp, sợ chạy rồi sao?"
Nữ tử kia giận dữ: "Nói bậy, ta có đáng sợ vậy sao?!".
"Chẳng qua là đám tiểu tử này quá nhát gan thôi!".
"Còn nói làm sủi cảo cho bọn nó ăn, coi như lòng tốt mà như lòng lang dạ sói."
"Thế mà để lão nương chạy mất."
Chủ nhà trên lầu lầu bàu đi.
Cũng bởi vì tiếng ồn ào này, đám Sơn Hải dị thú trong phòng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, Thanh Điểu cứng đờ quay đầu, nói: "Cái... tình huống như thế nào. . ."
Hắn nhìn chằm chằm vào Khâm Nguyên bên cạnh, lắp bắp nói: "Ca ngươi không phải là nói, là, là nhân vật lớn của Sơn Hải giới sao?"
"Ca ngươi nói gì đi chứ."
Khóe miệng Khâm Nguyên giật một cái, trong lòng một trận hỗn loạn.
Ngươi hỏi ta, ta cũng muốn biết a.
Khi vừa thấy vị nhân vật lớn kia phẩy tay áo một cái đã thu cái Đại Phật kia vào, đám dị thú Sơn Hải đều hô to hoan hô, cảm thấy vinh dự, một trận cười lớn, khoe khoang nói quả nhiên không hổ là nhân vật lớn của Sơn Hải giới chúng ta, người tu hành Nhân Gian Giới gì đó, coi là cái gì chứ?
Chẳng phải là chuyện một tay áo là xong?
Một câu, trâu bò.
Hai câu nói, là trâu bò mẹ của trâu bò mở cửa, trâu bò hết cỡ.
Đang muốn xem vị nhân vật lớn kia mở mặt nạ ra.
Cả đám dị thú nín thở, vẻ mặt tràn đầy kích động.
Sau đó liền thấy một khuôn mặt đã khắc sâu vào não bộ.
Cảm giác kia, tựa như khi con khỉ vội vã muốn làm việc thì gặp một đại hán vạm vỡ liếc mắt đưa tình, dùng khẩu âm khoa trương hô lớn 'Orgeon', một loại tàn phá cả về tinh thần lẫn thể xác.
Sau đó người kia còn nói cái gì?!
Nói có thể được trường sinh hay không?
Hóa ra người này mấy ngàn năm qua vẫn còn sống?!
Cử Phụ thì thầm nói: "Khó trách vậy, khó trách đồ ăn ở đây cái gì cũng ăn, xuống nước không tha ai, ngay cả não người cũng có kẻ ăn, khó trách, khó trách. . . Ta hiểu, ta đã hiểu hết."
"Khó trách sẽ sinh ra những món đồ đáng sợ như trứng muối."
Một con ta-tu sắc mặt trắng bệch.
"Bọn chúng còn ăn thịt thỏ."
"Ăn theo đủ mọi kiểu."
Con ta-tu là một loài dị thú có hình dạng như thỏ.
Vốn dĩ trong thời đại Sơn Hải đã thuộc loại gặp người là giả chết yếu gà.
Cử Phụ gật nhẹ đầu.
Sắc mặt hắn trắng bệch, bổ sung một câu: "Bất quá món đầu thỏ tê cay thật sự không tệ."
Con ta-tu giật mình, chợt giận dữ.
Khâm Nguyên quát lớn: "Mọi người tỉnh táo lại đi."
Nơi này tập trung đều là những dị thú Sơn Hải vô hại, yếu nhất là con ta-tu, hễ thấy người liền giả chết, mạnh hơn chút thì là hỗn huyết Thanh Điểu, ác liệt nhất như Cử Phụ thì thích ném đồ vật vào người, mà lại còn văn minh hơn đám Hắc Tinh Tinh cầm phân ném vào người, Khâm Nguyên nói: "Chẳng phải chỉ là một đầu bếp thôi sao?"
"Có cần phải khẩn trương như vậy không?"
Đám thú khẽ giật mình.
Rồi thán phục trước vẻ trấn tĩnh của Khâm Nguyên.
Không hổ là đại ca.
Khâm Nguyên gật nhẹ đầu, mặt không đổi sắc, ngửa cổ uống rượu.
Mật ong rượu đưa lên miệng.
Tay run rẩy, kết quả đổ hết lên người.
Đám thú một mảnh lúng túng im lặng.
Khâm Nguyên dừng một chút, mặt không đổi sắc, vẫn nhìn xung quanh, nói: "Yên tâm."
"Nơi này là Nhân Gian Giới."
"Có luật pháp."
"Nếu đầu bếp kia dám làm bậy, còn có Ngọa Hổ thu dọn hắn."
Trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Có nên đem mật ong đến Long Hổ sơn một chút. . .
Dù sao, dù sao ta cũng không thể ăn.
Còn có thể tạo mật đường.
Chợt nhớ đến món đặc sắc quà vặt mang tên nhộng chiên dầu, khóe miệng giật một cái.
Phảng phất đã thấy cảnh tượng mình xuống gặp tổ tông.
Tổ gia gia, xin lỗi a, chúng ta dòng dõi Khâm Nguyên tuyệt diệt rồi.
Tuyệt thế nào?
Bị ăn tuyệt.
Khâm Nguyên chiên dầu rắc muối. . .
Tại Côn Lôn đao trì, đám dị thú Sơn Hải vô hại hận không thể ôm đầu khóc rống, Vệ Uyên chậm rãi khống chế lại khí cơ của bản thân, thu hồi ánh mắt, Đạo Môn và Phật Môn luận pháp, đến bước này cũng đã kết thúc, chuyện còn lại, chắc Đạo Môn tự mình giải quyết.
Trong lòng Vệ Uyên khẽ động.
Nhớ lại cảnh lúc trước ở vùng biển ngoại ô Châu Úc, mượn Địa Sát pháp Thổ Diễm, trong nháy mắt hút hết nhiệt lượng xung quanh tạo ra sông băng, dưới ống tay áo, Thổ Diễm pháp lại lần nữa thi triển, nhiệt lượng thuộc đao trì trong nháy mắt bị hút sạch, đế trì thời đại thần thoại tự nhiên sẽ không bị đóng băng, nhưng mây mù sẽ khác biệt.
Mọi người đang muốn mở miệng.
Đột nhiên mây tan đi.
Họ thấy chủ nhân Thái Bình Đạo đứng dậy, để lại một bóng lưng cho họ, giọng nói bình thản nói:
"Việc này đã xong."
"Các vị lui đi thôi."
Mây mênh mông cuồn cuộn dâng trào, tiếng long ngâm trầm thấp vang lên, đầu rồng dữ tợn xuất hiện, có người muốn đuổi theo, lại bị mây đẩy ra, vô ý thức dừng bước chân, hai mắt nhắm nghiền, tỉnh tỉnh mê mê, đột nhiên có người nhỏ giọng hô lên: "Tuyết?!"
"Tuyết rơi rồi?!"
Bây giờ vẫn còn đang là mùa thu a.
Mọi người giật mình, vô thức ngước nhìn lên, thấy trên trời tuyết trắng bay xuống, mây ráng cũng thu liễm, theo mây biến thành tuyết trắng, khung cảnh Côn Lôn đao trì thần diệu muôn phương cũng dần dần biến mất, bởi vì không phải biến mất trong nháy mắt, nên càng khiến người ta có thể cảm giác được loại hùng vĩ cường đại.
Đài các dưới chân biến mất.
Nhưng lại có mây mù đưa mọi người đến mặt đất.
Mây biến thành tuyết trắng, nhưng tuyết còn chưa rơi xuống, liền đã tan biến mất không thấy.
Chỉ có mây ráng rơi tuyết, đao trì ngang trời, một màn này đủ tráng lệ rồi, không biết có bao nhiêu người ngẩn ngơ nhìn, có người chỉ vô thức chụp ảnh, đột nhiên có tiếng kinh hô vang lên, mọi người vô thức quay đầu nhìn, một thanh niên xông ra, lớn tiếng nói: "Uyên đạo chủ, đệ tử Cố Bác Kéo Dài, nguyện ý phụng dưỡng Đạo Chủ sớm chiều."
"Trong nhà có một chút tiền nhàn rỗi, nguyện ý quyên cho Đạo Chủ."
Một tiếng này như thể đánh thức tất cả mọi người.
Một đám người bắt đầu làm chuyện giống vậy, xông ra hô to.
"Uyên đạo chủ, đệ tử có mười bảy công ty, nguyện ý quyên cho Thái Bình đạo!"
"Đạo Chủ, đệ tử chỉ nguyện phụng dưỡng sớm tối!"
Có người nói hi vọng được bái sư, có người nói mình nguyện ý quyên gia sản.
Có người nói mình nguyện ý đem công ty nào đó xem như sản nghiệp của Thái Bình Đạo, chỉ mong học được thuật pháp của Thái Bình đạo.
Trước khả năng trường sinh bất tử, cùng danh hiệu sư đệ cách đời của Vũ Hầu.
Tiền? Vậy có tính là gì?
Thể diện? Nó có là gì?
Một trận ồn ào, đao trì vẫn từ từ tan biến, còn tuyết rơi và mây ráng vẫn như vậy, Phượng Tự Vũ cuối cùng cũng được thấy náo nhiệt, móc hạt dưa ra nhấm nháp, hứng thú nhìn, chợt thấy Vệ Uyên quay người, đi về phía đường mình đến, Phượng Tự Vũ tiến lên, hiếu kỳ nói: "Vệ quán chủ, không nhìn nữa sao?"
Vệ Uyên nói: "Không nhìn."
Hắn bổ sung: "Hôm nay thứ bảy, chợ ở nhà trước bốn giờ chiều giảm giá trứng gà, không đi thì không kịp."
"Giác nói muốn mang rau về."
Phượng Tự Vũ chợt hiểu, nói: "Tỷ Giác bảo tối nay cùng nhau ăn cơm."
Vệ Uyên gật đầu, thiếu nữ Vũ tộc vội vàng đi theo sau.
Trên trời tuyết trắng, gió mát hai ống tay áo.
Hai người ngược lại đám người đang cuồng nhiệt hướng xuống núi.
Phượng Tự Vũ tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, nếu như những người này nguyện ý cho ngươi tiền thì tốt biết bao nhiêu, tu vi Vệ quán chủ rõ ràng cũng lợi hại vậy, như thế ngươi sẽ không phải tính toán chi li chạy chợ nữa."
Vệ Uyên cười một tiếng, nói: "Chuyện đó thì không."
"Tỷ Triệu lần nào cũng giờ đó mở sạp, bánh dày nhà nàng chỗ khác không có, Giác thích loại vị thanh đạm, chỉ khi ăn nóng mới ngon, nếu đi trễ thì không ngon; với cả hạt dẻ rang đường nhà chú Vương cũng là lúc đó có mẻ đầu, ngươi không phải rất thích sao?"
"Rồi đêm khuya chén mì đầu chợ đêm, vị càng đậm hơn một chút, cho nên ta vẫn phải biết chạy về thôi, mấy chỗ náo nhiệt này có gì mà xem, lại còn có một câu nói thế này. . ."
"Vạn chuông mà không phân biệt lễ nghĩa mà nhận thì vạn chuông có ích gì cho ta?"
Phượng Tự Vũ lầu bầu: "Có ý gì?"
Vệ Uyên khẽ giật mình, cười nói: "Ý là nếu như số tiền này có trong tay, sẽ khiến trong lòng ta không thoải mái, vậy thì ta thà không muốn, đương nhiên để ở chỗ đó có vẻ không hợp lý."
Phượng Tự Vũ giật mình nói: "Ta biết rồi, là Nho gia, ta đọc qua."
"Đều nghèo thành như vậy rồi còn muốn nghèo sĩ diện."
"Nước ta đâu có thế."
Vệ Uyên nhún vai, thuận miệng nói: "Có lẽ vì nghèo vẫn muốn giữ mấy giới hạn này, nên Nho giáo thuở đầu mới vậy."
"Nghèo hèn, uy vũ, giàu sang, cũng không thể thay đổi chính mình."
"Dù trải qua nhiều chuyện, Nho gia đã bị bóp méo nhiều lần, nhưng những điều này dù sao vẫn còn trong lòng người Thần Châu."
Giọng Vệ Uyên khẽ dừng lại, lâm vào trầm tư.
Nghèo hèn không thể dời, uy vũ không thể khuất phục, giàu sang không thể dâm loạn.
Ba điều này là yêu cầu phẩm hạnh cơ bản của Nho gia.
Sao Khổng tử lại không nói tới loại lời như Mạnh tử uy vũ bất khuất này? . . .
Vệ Uyên đột nhiên nhớ tới vị phu tử Giác nói.
Lâm vào trầm mặc, rồi nhận ra.
Bởi vì nếu muốn dùng uy vũ mà đè phu tử, phỏng chừng người bị phu tử phản giáo huấn đầu tiên sẽ là người đó, dạy người bằng đạo lý mà.
Dù sao, vị kia lại còn gối binh khí đi ngủ, mỗi ngày mang theo sách vở, trên đường gặp kẻ thù, lão phu binh khí còn chẳng buồn lấy ra, trực tiếp một đôi quyền tại chỗ dạy kẻ đó làm người cơ mà.
Giàu sang và nghèo hèn tạm thời không nói.
Muốn dùng vũ lực khiến hắn khuất phục sao?
Có hiểu đạo lý lấy đức thu phục lòng người không?
Có biết người có thể nhấc cổng thành một tay có thể điều khiển tứ mã chiến xa, một tay vung mâu đồng, cười lớn hát vang Thang Thệ hướng ngươi chém tới là phong cách gì không?
Vệ Uyên lắc đầu, gạt phong cách quỷ dị đó ra khỏi đầu, đúng là, mới bị Giác nói một lần thôi mà phong cách này đã cứ lởn vởn trong đầu, không hiểu gì cả. Chắc tại phong cách này đốt não và quỷ súc quá, Vệ Uyên tự giễu cười một tiếng, đi về phía trước.
Phượng Tự Vũ lại vì lời hắn nói mà sửng sốt.
Thấy Vệ Uyên đã đi được một lúc, mới phản ứng lại, cất bước đuổi theo.
Nàng nhìn Vệ Uyên đang trầm tư xem mua món gì, nói:
"Có lúc, ta cảm thấy đồ vật Thần Châu phát triển ra, so với món ngon thì càng đáng quý hơn."
Vệ Uyên nhướng mày, mỉm cười gật đầu, biểu thị đồng ý.
Phượng Tự Vũ an tĩnh lại, nhét hạt dưa vào trong bọc nhỏ, khi không có náo nhiệt, nhấm hạt dưa cũng không còn hứng thú lắm, nàng có một chuyện chưa nói ra, có đôi khi, nàng thấy Vệ quán chủ này rất phổ thông dễ gần, nhưng có đôi lúc lại mang cho người ta cảm giác khó diễn tả, rất khó đoán.
Thế ngoại cao nhân?
Thật đúng là nhìn không thấu. . .
Sau đó, một lát sau.
Vệ Uyên nhìn những hàng cây bên cạnh, lâm vào trầm mặc, rồi nghiến răng nghiến lợi.
"Xe đạp chia sẻ của ta đâu?!"
"Ai đi mất rồi?!"
Hắn thấy trên cây dán một tờ giấy 'Xin đừng cải tạo xe đạp chia sẻ bất hợp pháp, chạy quá tốc độ' xử phạt, đưa tay vỗ mạnh vào thân cây bên cạnh, giận dữ nói: "Lúc nào ta cải tạo chứ!"
"Nói bậy!"
"Ai dời đi, ta muốn kiện ngươi tội vu khống!"
Phượng Tự Vũ: ". . ."
Thiếu nữ trầm mặc.
Đưa tay, móc hạt dưa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận