Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1332: Phật kiếm

Khi Vệ Uyên mở mắt, loại cảm giác kiếm reo từ nơi sâu thẳm đã dần nhỏ yếu, rồi tan biến mất. Trước mặt hắn, một con Long Thú to lớn vô cùng, vảy giáp dài đến mấy trăm mét, chậm rãi cúi đầu, đôi mắt thẳng đứng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vệ Uyên. Sát khí quanh nó cực kỳ mạnh mẽ, làm kinh động vô số chim thú. Bãi cỏ Katayama rộng lớn này trở nên tĩnh mịch, yên ắng một cách kỳ lạ, rõ ràng đây là bá chủ của khu vực. Khi con cự thú phát hiện người trước mắt, vốn định nuốt chửng, nhưng khi người đàn ông bị thương nặng này ngước mắt nhìn nó, ngay lập tức, toàn thân cự thú cứng đờ, đáy mắt tràn ngập sợ hãi, toàn thân run rẩy, nhưng cũng vì quá sợ mà không dám chạy trốn.
Vệ Uyên khẽ cụp mắt, cảm nhận được thương thế trên người. Khóe miệng hắn hơi giật giật. Thương thế không hề nhẹ. Thậm chí có thể nói là cực kỳ nặng, lúc cuối cùng, Phục Hi trực tiếp dùng trọc thế lửa thần đốt đạo quả tự bạo, đó là đạo quả am hiểu công kích nhất, lại dùng biện pháp tàn nhẫn tuyệt đối tự bạo, Vệ Uyên trở tay không kịp, sau lưng trúng chiêu này, cuối cùng vẫn bị thương không nhẹ. Chỉ là trong nháy mắt đó Vệ Uyên đã không lựa chọn phòng ngự, mà sau khi bị đánh lén, bản năng vung kiếm phản công về phía Phục Hi. Kết quả hai người cùng rơi vào vòng xoáy thời gian. Đến giờ Vệ Uyên vẫn còn nhớ vẻ kinh ngạc trên mặt Phục Hi lúc đó, dường như không nghĩ rằng Vệ Uyên trong tình huống này vẫn còn có thể tung một kiếm tàn nhẫn như vậy. Một kiếm đó đủ để trong thời gian ngắn làm thực lực Phục Hi giảm mạnh, nhưng không thể hoàn toàn giữ hắn lại, dù sao cũng là Nguyên Sơ chi xà, ai biết có thủ đoạn khôi phục nào không, có thể trong thời gian ngắn khôi phục một mức năng lực chiến đấu nhất định.
Việc cấp bách bây giờ là hồi phục thương thế. Và xác định mình rơi vào thời đại nào, nếu nhớ không lầm thì bản thân đã rơi vào thời điểm sớm hơn Phục Hi một chút, còn Phục Hi sẽ muộn hơn. Thêm vào đó, tiếng kiếm reo mới vừa cảm nhận được là gì... Vệ Uyên lấy tay ấn vào mi tâm, thương thế chậm rãi hồi phục. Dù cho là vết thương khủng bố do lửa thiêu đạo quả vỡ mang đến. Với hắn, chỉ cần khái niệm bản thân còn tồn tại, thì dù thương thế kinh khủng thế nào, nhờ tác dụng của nhân quả và âm dương hai đại đạo, vẫn có thể hồi phục, các thủ đoạn thông thường đã hoàn toàn không thể tạo ra công kích và hiệu quả trí mạng lên hắn. Ngay lúc Vệ Uyên chữa thương, lại mơ hồ nghe thấy tiếng kiếm reo lần nữa. Tiếng kiếm reo du dương, đường hoàng chính đại, mang theo một loại mênh mông hùng hậu. Nghe tiếng liền biết đây tuyệt đối là thần binh đỉnh cấp, là kiếm khí nhất đẳng. Vệ Uyên ngước mắt, suy tư, là Trường An kiếm chủ, hắn chỉ cần nghe âm thanh đã biết kiếm này không phải Trường An kiếm, dù Trường An kiếm bị Phục Hi động tay động chân, cho dù bên trong có dấu vết đạo quả, có một sợi chân linh của Trọc Thế Đại Tôn, khiến thanh kiếm từ căn bản xuất hiện vài biến hóa, thì vẫn vậy thôi. Thời đại hắn xuất hiện gần với dấu vết và lạc ấn của Trường An kiếm, nhưng thanh kiếm kia không phải Trường An. Dù vậy, Vệ Uyên vẫn có thể cảm giác được kiếm này có nhân quả với mình.
"Thời đại này có lẽ ít nhất phải là thời đầu của Hiên Viên Đế..." "Thời kỳ này lại có kiếm liên quan tới ta?" "Chẳng lẽ thật sự là Hiên Viên kiếm sao?" Trong lòng Vệ Uyên có chút nghi hoặc. Thần thức quét qua, con Long Thú uy danh hiển hách ở khu vực này liền cực kỳ ngoan ngoãn cúi đầu, để Vệ Uyên dẫm lên đỉnh đầu, sau đó theo thần niệm của Vệ Uyên chỉ dẫn, bay về phía nơi có kiếm khí. Vệ Uyên mặc đạo bào, ngồi trên lớp vảy giữa hai sừng rồng của Long Thú, vừa hô hấp, vừa lắng dịu thương thế tàn nhẫn do một chiêu của Phục Hi gây ra. Dùng nhân quả, xóa tan âm dương và liệt diễm, rồi nắm chắc nhân quả, từ đại não và thần hồn Long Thú, lấy được những gì nó biết về thời đại này. 【 Nồng độ linh khí cực cao, là Nhân Gian Giới chưa thoát ly thời kỳ Đại Hoang, bởi vậy khắp nơi mọc lên nhiều linh quả, linh dược, dễ dàng sinh ra yêu thú có đại thần thông. 】【 Có nhân tộc tồn tại 】【 Nhân tộc lúc này phân tán rất rộng, hai bên chưa tụ họp thành bộ tộc, có khi sẽ vì lợi ích của bộ tộc và thị tộc mà phát động chiến tranh, cũng có khi tranh giành tài nguyên gây ra các trận chiến lớn nhỏ 】【 Vẫn còn tồn tại nô lệ, thời đại tế tự tổ tiên bằng huyết tinh 】.
Đồng thời, Vệ Uyên thu được ký ức hình ảnh. Đó là chiến trường chém giết nhân tộc đẫm máu. Ngay cả trong thời đại tương lai gần như hòa bình, con người còn có mâu thuẫn xung đột, huống chi là nhân tộc đang phân tán trên Đại Hoang rộng lớn, tranh hùng cùng các chủng tộc khác trong trời đất, võ đức dồi dào. Ngoài những ký ức này, Long Thú này không hiểu gì về hoàn cảnh thời đại, hay các sự kiện lớn khác, nhưng nếu nhân tộc vẫn còn đang giao tranh giữa các bộ tộc khác nhau, vậy không còn nghi ngờ, Cơ Hiên Viên vẫn chưa ra đời, thời đại của hắn vẫn chưa đến. Vệ Uyên chậm rãi suy nghĩ trong đầu. Bỗng nghe thấy xa xa truyền tới tiếng đao kiếm va chạm, và sát khí thảm thiết, hơi ngước mắt, nhận thấy chiến đấu và chém giết ở không xa, Long Thú cảm nhận được thì dựng hết vảy trên cổ. "Chiến đấu..." Vệ Uyên nghe được âm thanh của nhân loại trong thời đại này, nghĩ tới ký ức trong đầu Long Thú, khẽ thở dài, biết có lẽ là man hoang thời đại, hoạt động thôn tính huyết mạch tàn nhẫn của bộ tộc nhân tộc, chính là giết chóc, cướp đoạt, nô dịch, vỗ đầu Long Thú. Thời đại này nhân tộc có các pháp môn và thủ đoạn vây giết đi săn kỳ quái, Long Thú không muốn đến gần, nhưng người trên đầu nó còn kinh khủng hơn, nó đành gầm lên, cưỡi mây đạp gió mà đi, chỉ trong nháy mắt đã đến trên không chiến trường.
... ... ... Chạy! Điên cuồng chạy! Bộ tộc đã bị đánh tan, hay nói đúng hơn, đối mặt với kẻ địch càng ngày càng mạnh, dựa vào rèn luyện vũ khí để khuếch trương, tộc trưởng của bọn họ đã bỏ rơi mạch của họ, để họ làm mồi nhử, dụ địch nhân phân tán lực lượng, còn bộ tộc chủ lực sẽ nhân cơ hội trốn khỏi chiến trường, mau chóng rời khỏi khu vực, bảo vệ chính mình. Cậu thiếu niên khoảng mười bảy tuổi cắn răng, dẫn theo vài thiếu niên thiếu nữ tháo chạy, cố gắng rời khỏi chiến trường. Nhưng sao có thể như vậy được? Phía sau là những kẻ thần phục Cửu Lê, hung hăng ngang ngược, chúng ký kết minh ước với thần tộc khác, lấy được thần binh lợi khí, giờ phút này muốn dương oai. Nếu bị bắt, thì kết cục tốt nhất chỉ là nô lệ mà thôi. Thậm chí, thời kỳ này còn có tục lệ huyết tế nô lệ, tế tổ tiên. Bọn họ có thể sẽ trở thành vật tế. Bị trường mâu sắc bén xuyên thân, bị khói hương lúc tế tự vây quanh, cuối cùng hóa thành hình hài khô cháy. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh thảm thiết đó, trong lòng cậu thiếu niên lại dâng lên một nỗi bi thương và phẫn nộ, thúc đẩy khí huyết, giúp cơ thể tiếp tục chạy về phía trước, nhưng những kẻ đuổi giết phía sau cưỡi hổ báo Hung Thú, tay cầm binh khí sắc bén, lướt tới như cơn bão, chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp họ. Rồi giơ tay phải lên, binh khí trong tay bất ngờ chém xuống. Gần như là muốn tàn sát. Sắp chết rồi...! Cậu thiếu niên ôm một đứa bé mới sáu tuổi, nhắm chặt mắt. Nhưng sự đau đớn kịch liệt không ập đến, thay vào đó là từng đợt ánh sáng mềm mại bao phủ, khiến thân thể dần ấm lên, thương thế đau đớn dữ dội cũng dịu bớt. Cậu ngơ ngẩn ngước mắt, thấy một thân ảnh cao lớn, nghe thấy tiếng kiếm reo.
"A Di Đà Phật, vì sao giết chóc gây tội, chư vị hãy quay đầu." Giọng nói trầm ấm, lời nói bình thản. Thân ảnh cao lớn không còn là bộ dáng thường ngày, mà có mái tóc đen, mặc áo bào xám, tay phải cầm kiếm, huy hoàng như uy của thiên đạo, lại mang theo cảm giác Phật môn chiếu khắp vạn vật, Minh Vương trấn áp tà ma. Một tay cầm kiếm, một tay dựng trước ngực, tụng niệm Phật hiệu. Một kiếm chém ngang. Liền chặn đứng tất cả truy binh. Vệ Uyên cụp mắt nhìn thân ảnh cao lớn kia, cảm nhận được nhân quả nồng đậm, dù vẻ ngoài tăng nhân lúc này đã bị Phục Hi biến đổi, hắn vẫn nhận ra, thấp giọng lẩm bẩm: "...Khí tức này... Viên Giác?!" Người này chính là, người kế thừa duy nhất của Phật môn Duy Thức Tông ở Nhân Gian giới mất tích đã lâu. Mà giờ phút này, những truy binh lấy được thần binh ban thưởng của thần linh thời đại này dù không yếu, nhưng so với Viên Giác được kế thừa nội tình của Phật môn hậu thế, xa chiêu Như Lai, gần có phật pháp quang minh, thì vẫn kém rất xa, chỉ thấy phật quang lưu chuyển, chỉ gây thương mà không giết, những truy binh bị đánh lui hết, còn Phật kiếm trong tay Viên Giác vẫn chưa ra khỏi vỏ. Chỉ là gánh phía sau lưng, khí cơ tĩnh mịch, chấp tay trước ngực, tụng Phật hiệu, đột ngột nói: "Các hạ đã đứng ngoài quan sát hồi lâu." "Thế nào, không muốn ra gặp mặt sao?"
PS: Hôm nay chương thứ nhất... ... Viên Giác bị Phục Hi ném ra từ nơi Vạn Pháp kết thúc. Tiện thể giúp Vera một tay quảng bá sách. Vera có nghị lực đấy, ban đầu, chỉ cảm thấy nàng viết cho vui thôi, không ngờ lại viết xong, mà có lúc mỗi ngày còn được cả vạn chữ, so với bọn này có nghị lực hơn nhiều, nhất là nàng vẫn có công việc của mình. Hôm nay lên khung rồi, "Ta tại Hogwarts làm phát minh" có hứng thú có thể xem qua. «Ta tại Hogwarts làm phát minh» tác giả Vera gõ chữ mỗi ngày. Chuyện ở nơi Cách sau khi gia nhập Hogwarts, áp lực đã vào Azkaban. Khi Voldemort thoát khốn, bị Harry Potter chơi một phát Siêu Điện Từ Pháo khiến ngã lăn ra. "Cách à, cái này dùng thích hơn ma trượng nhiều!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận