Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 221: Tây Kinh chi Sơn

Chương 221: Núi Tây Kinh
Sau khi Ân Thương tế tự kết thúc, Vệ Uyên không lập tức thu hồi chân linh của mình mà đứng trên tổ mạch quan sát thành Triều Ca. Một lúc lâu sau, mọi người mới xuống núi rời đi, trở về cuộc sống thường nhật trong thành. Tòa thành Triều Ca trong mộng cảnh của Võ Ất dần vỡ vụn, còn thành Triều Ca chân thực thì không đẹp như vậy nhưng lại thật hơn, mang hơi thở cuộc sống hơn.
Lão thái sư vẫn còn ở đó.
Ông chần chừ một lúc rồi cung kính hỏi: “Thần Sơn đại nhân, Đế Thần người…”.
Vệ Uyên nhìn ông rồi thở dài: “Ngươi theo ta đi”.
Vệ Uyên quay người, dựa vào quyền hành của Sơn Thần, mang theo một sợi chân linh của thái sư thành Triều Ca đến giữa lòng núi trong tổ mạch.
Vị lão giả cả đời sống ở Triều Ca chấn động trước những vách đá khắc rộng lớn trong lòng núi cùng cầu thang như tế đàn. Vệ Uyên chỉ cho ông xem những bia đá khắc họa 3000 năm của Võ Ất mà không giải thích gì. Khi lão giả thất thần nhìn những bia đá đó, Vệ Uyên liền một mình rời đi.
Văn tự trên những bia đá bích họa này đã đủ đại biểu cho tất cả.
Vệ Uyên xuất hiện trên đỉnh núi, Vũ Dục và Phi Ngự vẫn còn ở đó.
Vệ Uyên rất hứng thú với cách tu hành của nhóm di dân Ân Thương và cả Cơ Quan Thú Thanh Đồng khổng lồ. Dù sao thì đó cũng được coi là di sản của thời đại thần thoại và chưa bao giờ bị đoạn tuyệt. Nhưng bây giờ còn có việc quan trọng hơn cần làm, hắn trầm ngâm, nhìn sang Phi Ngự và hỏi: “Ta nhớ là sau khi đến đây, các ngươi đã từng dò la ra bên ngoài?”
Phi Ngự cung kính đáp: “Phải, Thần Sơn đại nhân.”
Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Theo những gì ghi chép trong sách vở lưu lại, khi tổ tiên chúng ta đến đây đã trải qua một thời gian dài lang thang. Triều Ca không có nhiều đồ ăn và nước uống, dù biết bên ngoài nguy hiểm nhưng mọi người vẫn phải mạo hiểm ra ngoài tìm nguồn nước và đất đai có thể khai hoang trồng trọt.
“Trong khoảng thời gian đó, Triều Ca đã phải trả giá rất lớn để khai hoang đất đai. Chúng ta đào một nhánh sông từ con sông lớn bên kia dẫn vào ngoài thành, sau đó lập các đội đi săn xua đuổi đàn thú dữ ở gần nguồn nước. Trước sau cũng phải mất gần trăm năm mới giải quyết được hai vấn đề này”.
“Từ sau đó, vì muốn biết rõ chúng ta đang ở đâu, và cả để đi săn, chúng ta không ngừng dò la bên ngoài.”
Vệ Uyên khẽ gật đầu: “Vậy các ngươi có bản đồ không?”
Phi Ngự nhận ra ý của vị Sơn Thần trước mặt liền gật đầu: “Có.”
“Ta sẽ xuống núi mang đến.”
Da thú được thuộc da, phơi nắng rồi làm thành bản đồ, được gió nhẹ nâng lên trong không trung, từ từ mở ra.
Bên trên là những nét vẽ bằng than, phác họa từng con đường, đánh dấu hình núi sông. Ở một số nơi bị gạch chéo đánh dấu rất nhiều, đó là tử địa, là nơi rất nhiều người đã chết trong khi thăm dò. Người đời sau đánh dấu những nơi nguy hiểm này lại để khi thăm dò lần sau sẽ chủ động tránh né.
Đây là kinh nghiệm có được từ việc chồng chất tính mạng.
Là sự chống lại thế giới Man Hoang Sơn Hải này.
Vệ Uyên thở dài, ánh mắt lướt qua tấm bản đồ này, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng rồi một hồi lâu không nói gì. Hắn phát hiện, nếu tấm bản đồ này chính xác hơn một chút thì có thể đối chiếu được với một phần trong trí nhớ của hắn. Đây là một kết luận không quá tốt mà cũng không quá xấu.
Trong khoảng thời gian này, hắn luôn suy nghĩ về việc năm đó Vũ đã phân liệt Sơn Hải chư giới theo quy luật nào. Trong đó, hắn nghĩ đến một khả năng, chính là phân tách các khu vực dựa theo Sơn Hải Kinh.
Tách Tây Sơn Kinh, Nam Sơn Kinh ra riêng rồi lưu đày đi.
Bác thú, được ghi chép trong quyển Sơn Hải Kinh · Tây Sơn Kinh. Nói cách khác, nơi thành Triều Ca đã phải bỏ ra mấy trăm năm mới đặt chân tới hẳn là thuộc khu vực tây sơn trong nhận thức cổ xưa.
Tây Sơn Kinh…
Vệ Uyên nhắm mắt hồi tưởng, cố gắng nhớ lại những văn tự mà mình đã từng viết. Rồi hắn khẽ nhếch năm ngón tay, để gió hội tụ trong hư không. Vũ Dục và Phi Ngự vẫn còn hơi khó hiểu. Bỗng nhiên, bọn họ nhận thấy cỏ cây xung quanh bắt đầu lay động theo gió, có chút cúi thấp xuống.
Vũ Dục ngẩn ra.
Gió bắt đầu thổi rồi ư?
Tiếng rít nhẹ nhàng chợt vang vọng trong tai.
Rồi bỗng lớn hơn.
Hai người bị gió ép lay động, lảo đảo, theo bản năng cúi đầu xuống, gần như cho rằng mình sắp bị gió lớn cuốn đi. Họ cảm thấy trong mũi miệng đều là mùi tanh của cỏ, vị bùn đất và hơi ẩm ướt theo gió ập đến. Ngẩng đầu lên, cả hai kinh ngạc thất thần, nhìn thấy thiếu niên đạo nhân mặt mày yên tĩnh, ống tay áo bị gió thổi nhẹ bay lên. Tay phải hắn khẽ nhếch năm ngón tay.
Thế là giữa thiên địa nổi lên gió lớn.
Tập tục hội tụ, hóa thành sợi tơ màu xanh biếc, lấy tấm bản đồ Triều Ca làm trung tâm rồi lan ra ngoài, bù đắp địa đồ khu vực tây sơn, từ một bản đồ đơn lẻ bện thành một cuộn hình vuông xanh biếc dài mấy mét, cao cũng vài thước, chậm rãi trải ra trên đỉnh núi tổ mạch. Thiếu niên đạo nhân đứng trước cuộn tài liệu địa đồ to lớn này, hai mắt lặng lẽ nhìn nó.
Núi Tây Kinh, phàm có 77 ngọn núi, 17.517 dặm.
Đây là một vùng đất vô cùng rộng lớn.
Vệ Uyên không để ý đến sự kinh ngạc của hai người phía sau. Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua bản đồ này. Hắn chỉ có một mình, mà việc đến đi ở Triều Ca cần cái giá là thần lực, nên căn bản không thể đi lại liên tục được. Ít nhất hiện tại là không thể. Hàng chục ngàn cư dân nơi này vẫn cần sinh hoạt, nên vẫn phải mạo hiểm đi săn, biết hy sinh. Vệ Uyên cảm thấy, ít nhất trước khi mình rời đi, hắn phải đánh dấu cho bọn họ những nơi an toàn nhất.
Giảm được hy sinh của một người cũng là tốt.
Nhưng núi Tây Kinh, Vệ Uyên đảo mắt qua những ngọn núi quen thuộc này, lại cảm thấy hơi đau đầu. Các bậc tiền bối Triều Ca thật đúng là chọn một mảnh vỡ cấp độ vương tạc trong Sơn Hải. Chọn chỗ khác có lẽ Triều Ca cũng không đến nỗi gian nan như thế này.
Khi Vũ Dục và Phi Ngự còn đang thất thần, Vệ Uyên vươn tay, chỉ vào bản đồ rồi nói: “Hai người các ngươi ghi nhớ bản đồ này”.
Đợi đến khi Phi Ngự và hai người lấy ngọc thư dùng để ghi chép.
Vệ Uyên mới bắt đầu giảng thuật lại, ngón tay hắn di chuyển, chỉ về một nơi, nói: “Đầu tiên, nơi này gọi là núi Tiểu Thứ, sau này nên cách xa khu vực này ra một chút, nơi đây có một con viên hầu, tóc bạc chân trần, tên là Chu Yếm, cực kỳ hung ác, thấy nó thì chắc chắn sẽ có chiến tranh. Với tình trạng của Triều Ca hiện giờ, tùy tiện đến gần hắn chỉ sợ phải trả một cái giá đủ lớn mới có thể có một bộ phận người sống sót đi ra.”
Rồi tiện tay chỉ một ngọn núi khác: “Ngọn núi này gọi là núi Lai.”
“Trên đó mọc nhiều đàn mộc, có một loại chim tên là nhiều Lala, thích ăn thịt người.”
“Hãy tránh xa chỗ này ra một chút.”
“Ngọn núi này gọi là núi chim chuột cùng huyệt, trên núi có bạch ngọc nhưng lại có bạch hổ ở đây, hơn nữa bạch hổ còn sống thành đàn với số lượng không ít”.
“Ngọn núi kia dù có rất nhiều con mồi nhưng đó là lãnh địa của bạch hổ, không muốn bị bạch hổ xem là con mồi thì cũng đừng tới gần chỗ đó.”
“Nhưng ngọn núi này không tệ.” Vệ Uyên thấy vẻ mặt Phi Ngự hai người trầm xuống, giọng nói chậm lại, chỉ một ngọn núi cao, nói: “Đây là ngọn núi cao nhất gần đây, tên là Sùng Ngô chi Sơn, trên đó có Cử Phụ loại dị thú này và cả Hung Thú Man Man chỉ có một mắt một cánh, lại có thể gây lũ lụt, nhưng nó lại không hứng thú với con người, các ngươi cẩn thận một chút thì có thể lên được.”
“Trên ngọn núi này mọc một cây, màu đỏ thẫm, trên cánh hoa có vân đen, quả giống như quả quýt, nếu ăn có thể tẩy luyện tốt căn cốt từ khi hài tử chưa ra đời, cưỡng ép tăng tư chất. Ta nghĩ là sẽ có trợ giúp rất lớn cho Triều Ca.”
Phi Ngự nghe vậy hai mắt sáng lên, Vũ Dục không kìm được khẽ tán thưởng: “Thần Sơn đại nhân, ngài thật là uyên bác.”
Phi Ngự và Vũ Dục không thể không kích động.
Hiện tại, tư chất tu hành của Triều Ca qua từng thời đại đang ngày càng giảm, khiến cả tộc không có người kế tục.
Loại bảo vật có thể tăng tư chất này, Triều Ca có biết nhưng không nhiều, mà còn rất rắc rối, hiệu quả cũng không rõ ràng. Nếu có thể có được quả này thì vấn đề lớn nhất mà Triều Ca đang gặp phải sẽ không còn là lưỡi đao kề cổ nữa, mà còn được giải quyết rất lớn.
Uyên bác?
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật.
Dù đã hết sức khống chế không muốn hồi tưởng nhưng trong đầu vẫn không nhịn được mà nhớ lại chuyện năm xưa. Lúc trước Uyên chỉ là phàm nhân, thể lực còn kém xa Vũ và Nữ Kiều. Khi bò lên núi Sùng Ngô kia thì vừa mệt vừa khát. Lúc ấy, Uyên đã thấy một cây quả trĩu quả thì vui mừng khôn xiết nên đã cắn liền bảy quả quýt.
Sau đó...
Sau đó thì liền trúng chiêu...
Cuối cùng vẫn là Nữ Kiều giúp hắn hóa giải dược lực trong đó và còn trêu chọc hắn nói:
“Đáng tiếc thật, nếu A Uyên là nữ tử thì chắc chắn tư chất của hài tử sinh ra sẽ vô cùng kinh người.”
“A Vũ, hay chúng ta đổi lộ trình đi đến hải ngoại Trượng Phu quốc hoặc Nữ tử quốc. Nơi đó hoặc là toàn nam hoặc là toàn nữ lại có thể sinh sôi thành quốc gia. Chúng ta đến đó cầu nước suối mang thai cho A Uyên uống thật nhiều để sinh ra hài tử này đi.”
Đến giờ Vệ Uyên cũng không biết dáng vẻ phấn khích lúc đó của Nữ Kiều
là nói đùa.
Hay là có ý định làm thật.
Mà nhìn ánh mắt tán thưởng của Phi Ngự và Vũ Dục, Vệ Uyên trầm mặc, đáp:
“Chỉ là, có nghe qua mà thôi.”
Hắn cắn rất nặng hai chữ "nghe qua".
Sau đó bỏ qua chuyện này, thông báo tình hình núi Tây Kinh cho Phi Ngự và Vũ Dục, hắn giảng thuật mất hơn một giờ. Đến cuối cùng, hắn chỉ một ngọn núi có vẻ hơi lệch một chút trong hình ảnh và nói: “Ngoài ra, còn phải chú ý đến ngọn núi này, nơi này gọi là núi Chương Nga.”
“Trên núi có một loại báo tên là Tranh, chúng đối đầu với Bác thú ở núi Khúc; còn có một loại chim, lớn lên giống hạc, chỉ có một chân, gọi là Tất Phương, hay còn gọi là Tất Văn, đây là một loại đại hung thú, điều khiển thần thông hỏa diễm rất mạnh. Nói như vậy, chỉ cần quá năm con Tất Phương tụ tập thì có thể dễ dàng thiêu rụi Triều Ca.”
“Mà loại chim này chỉ có một chân, lại khô và trơ như củi, nướng thì không chín mà luộc cũng không nát.”
“Ăn sống thì lại giống như đang nuốt mồi lửa, nghẹn cả họng, trừ việc đem đi cho Họa Đấu ăn thì không có ích lợi gì.”
Phi Ngự đang nghiêm túc ghi chép chợt dừng động tác, ngẩng đầu: “? ?!”
Vũ Dục: “…”
Giọng nói của Vệ Uyên hơi dừng lại.
Nhận ra mình vừa nói ra những chuyện không nên nói.
Khẽ hắng giọng một cái, mặt không đổi sắc, ngữ khí khoan dung trịnh trọng, chậm rãi nói: “Cho nên, loại Hung Thú vừa cực kỳ nguy hiểm vừa không có ích lợi này thì đi săn nó làm gì? Các ngươi nên tránh xa nó ra.”
Vũ Dục nghĩ ngợi rồi như hiểu ra gật đầu tán thưởng: “Nó có hại mà không ích lợi nên ta sẽ không màng đến.”
“Sơn Thần đại nhân, ngài là vì muốn chúng ta dễ hiểu nên mới lấy ví dụ đó à?”
“Ta hiểu rồi.”
Vẻ mặt của Vệ Uyên cứng đờ, rồi sau đó chuyển thành vẻ ôn hòa khen ngợi, khẽ gật đầu. Phi Ngự nhìn vẻ mặt khoan dung của vị thiếu niên đạo nhân, khóe miệng ngậm nụ cười cao thâm khó dò. Rõ ràng là không nông cạn như mình suy nghĩ, sự nghi hoặc trong lòng tự nhiên tiêu tan.
Xem ra, đây thật sự là Sơn Thần lo cho cả hai bọn họ, nên mới dùng ví dụ như vậy để giảng thuật, nội dung thì sâu sắc mà lời lẽ thì dễ hiểu.
Phi Ngự ngẫm nghĩ.
Vệ Uyên nhìn hai người, cố gắng duy trì vẻ uy nghiêm của Sơn Thần rồi khẽ thở phào. Đồng thời trong lòng yên lặng bổ sung.
Hiểu rồi?
Không, ngươi không hiểu.
Chân của Tất Phương thật sự là không ăn được.
Ngay cả Vũ cái gì cũng ăn được cũng không nuốt nổi thứ này.
Còn không bằng thịt gà mái.
Ít nhất thì đùi gà có hai cái…
Đợi đến khi hai người đã ghi chép hết tất cả, vẻ mặt Vệ Uyên từ từ trở nên nghiêm trọng. Hắn nói: “Ngoài ra, còn ba chuyện các ngươi nhất định phải nhớ. Những nơi nguy hiểm ta nói lúc nãy, nếu không còn cách nào khác thì có thể thử mạo hiểm mà vượt qua. Nhưng ba địa phương ta sắp nói dưới đây thì tuyệt đối không được bước vào cho dù là đối mặt với hung thú tấn công, thậm chí có thể nói, các ngươi ngược lại lao vào thú triều còn có khả năng sống sót cao hơn là bước vào ba nơi đó.”
Vẻ mặt Phi Ngự và Vũ Dục nghiêm túc.
Vệ Uyên đưa tay gật một ngọn núi trong đó, nói: “Địa điểm thứ nhất là nơi này, đây gọi là núi Khê.”
“Trên đó có Cùng Kỳ.”
Cùng Kỳ, một trong tứ hung.
Sắc mặt Phi Ngự và Vũ Dục đột nhiên biến sắc. Chỉ vừa nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình còn có loại Hung Thú này liền đã thấy lạnh sống lưng.
Vệ Uyên không thay đổi giọng, chỉ vào một nơi khác, nói: “Ngoài ra, đây là gò Hiên Viên. Trên gò Hiên Viên không có đồ vật gì tốt để hái, chỉ có đan túc là nguyên liệu thượng hạng nhất để làm chu sa. Từ gò Hiên Viên hướng đông nam khoảng hơn ba ngàn dặm có một ngọn núi”.
Giọng nói Vệ Uyên ngưng lại một chút rồi nói:
“Ngọn núi đó tên là Bất Chu Sơn.”
“Bất luận như thế nào, nghìn vạn lần không được phép đến gần ngọn núi đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận